"Người tôi muốn gặp?"
"Carlos."
Giản Ngân hơi ngạc nhiên. "Anh chưa giết anh ta à?"
"Tôi còn phải để em quyết định xử lý hắn như thế nào. Dù sao cũng là hắn đắc tội em, em muốn chơi thế nào thì chơi."
Nghe xong, cô cười lớn. "Phúc lợi chỗ anh lớn quá nhỉ?"
Anh thấy cô lần đầu lộ ra cảm xúc thật, cũng gật đầu. "Nhiều người muốn tiếp cận tôi còn không được, em như vậy là quá hời rồi!"
"Yên tâm, chỉ cần không phải lộ mặt hay ảnh hưởng đến an toàn bản thân thì tôi sẽ giúp anh. Đương nhiên khi tôi về nước, mọi việc sẽ chấm dứt."
"Được."
...
Lãnh Thiên Hàn đưa cô đến căn biệt thự cách xa trung tâm Los Angeles. Dù chưa đến gần nhưng cô đã cảm thấy lạnh sống lưng. Má ơi, đừng nói đây là nơi...
Cô biết mỗi gia tộc hay tổ chức đều sẽ có nơi giam giữ thẩm vấn kẻ thù. Nhưng nơi này so với Lâm gia... kinh khủng hơn nhiều.
Lãnh Thiên Hàn cũng chẳng để ý đến cô. Anh đến cạnh giá sách, rút quyển ra. Sau đó, cả cái giá dịch chuyển sang bên, để lộ cầu thang nhỏ xuống hầm.
Giản Ngân nhìn quá trình đó, không nhịn được mở miệng: "Cái này của thời đại nào rồi, sao không bố trí bên ngoài tia hồng ngoại và tia laze? Nếu được thì nên đặt thêm robot tự điều khiển ý..."
Nghe cô gái mặt không đổi sắc nói về công nghệ cao, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
"Chủ yếu để che mắt bọn cớm. Khi về tôi sẽ làm giống em nói. Giờ đi thôi!"
Cần thang rất dài. Cả người dường như mất phải phút mới đi hết đoạn đường.
Đến nơi, Giản Ngân mới hiểu tại sao người khác lại sợ Satan như vậy. Cmn, nơi đây tuyệt đối là địa ngục mà!
Lãnh Thiên Hàn nhìn cô gái mặt không đổi sắc tò mò nhìn xung quanh, hỏi câu: "Không sợ?"
Giản Ngân bình tĩnh trả lời: "Anh thấy đáng sợ không?"
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Lãnh Thiên Hàn hiện lên ý cười. Cô quả là làm người khác bất ngờ!
Đến gần cuối căn hầm, cô thấy Carlos thần sắc không tỉnh táo đang bị trói vào tường, dường như chỉ cần tháo đi các sợi dây xích kia thì hắn sẽ ngã nhào xuống.
"Em muốn xử hắn thế nào?"
"Giết hắn có đem lại phiền phức gì cho anh không?"
"Không, hắn là phế vật của gia tộc. Hắn chết còn nhiều người mừng nữa."
Giản Ngân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mỗi ngày cho hắn gậy ở những vị trí khác nhau rồi lấy cồn đổ vào. ngày sau trả hắn lại."
"Em cũng độc ác quá đấy!"
"Độc ác? So với những gì hắn định làm với tôi, vậy vẫn còn nhẹ tay rồi."
"Được rồi, về thôi."
...
Về đến căn hộ, Lãnh Thiên Hàn ném cô ở đó, chỉ nói vài ngày sau anh ta sẽ chuyển đến ở cùng rồi chạy đi mất.
Lúc đó, cô chỉ muốn nói câu: Tôi xxx anh!
Cả ngày hôm nay quá mệt, cô chỉ muốn nằm xuống ngủ giấc. Bỗng điện thoại vang lên. Là Lãnh Hiên gọi!
Trời ạ, có còn để cô sống nữa không đây!
"Đêm khuya vậy ông còn gọi tôi làm gì?"
"Muốn đóng vai trong phim của tôi không?"
Giản Ngân lập tức ngồi bật dậy. "Vai gì? Khi nào? Ở đâu?"
"..." Bên kia im lặng hồi. "Bà mong đợi vậy à?"
"Tất nhiên, ước mơ đời tôi đấy! Phim mới của ông à?"
"Ừ tên là "Đặc vụ bí ẩn". Tôi đã xin cho bà đóng vai thư kí của tôi. Yên tâm, bà lộ mặt được mấy phút là ngỏm rồi."
"...Vậy quay chỗ nào để tôi bay qua đó?"
"Ngày mai bọn tôi có cảnh quay ở chỗ của bà luôn. giờ bà đến Times Building đi, cứ nói tên tôi ra là được."
"Cảm ơn. Tôi dập máy đây, mai gặp ông."
"Ok mai gặp bà."