Ra khỏi Lãnh gia, Lãnh Thiên Hàn thở phào hơi. Ôi nói chuyện với ông nội mệt chết đi được!
Anh chỉ tùy tiện chém gió vài câu mà ông nội còn tin mình có chắt thật kìa. Cháu xin lỗi nhưng lần này cháu phải để ông chịu chút ủy khuất rồi!
"Anh họ."
Một giọng nam nhân vang lên. Lãnh Thiên Hàn quay sang nhìn, thấy Lãnh Hiên người ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc tiến lại. Ôi, là người thật kìa! Ông thần này đang ở yên ổn bên nước ngoài sao lại về đây chứ...
"Mới đến?"
"Vâng, khi nãy em đang có hẹn với bạn nên tới trễ. Mong anh họ thông cảm."
Lãnh Thiên Hàn nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng. "Không có lần sau."
"Vâng."
"Đi theo anh."
Lãnh Hiên vội leo lên xe của Lãnh Thiên Hàn. Dọc đường đi, dù bây giờ đã bắt đầu chuyển sang mùa hè nhưng trong xe rất lạnh. Cả người Lãnh Thiên Hàn đều toát ra khí lạnh, cả Lãnh Hiên và nam nữ kia cũng không nhịn được mà run.
Để không khí đỡ căng thẳng, Lãnh Hiên hỏi: "Anh họ mới về nước ạ?"
"Ừ."
"Sao anh lại về nước thế?"
"Tìm bạn gái."
Nolan đang ngồi phía trước suýt nữa thì trượt tay khỏi vô lăng. Katie ở ghế phó cũng hơi mất tự nhiên. Biết là ngài về tìm cô ấy nhưng cũng đừng nói thẳng như vậy chứ...
Lãnh Hiên nghe xong thì khóe miệng giật giật. Ôi trời đất, ai xui xẻo mà trở thành bạn gái ổng vậy...
Giản Ngân chơi game ở nhà bỗng hắt xì cái. Tên nào đang nói xấu bà?
"À thì ra là tìm bạn gái..."
Bỗng, Lãnh Thiên Hàn quay qua, giọng nói lạnh như băng vang lên: "Lát nữa anh sẽ cùng cậu trò chuyện. Giờ thì ngồi im lặng."
"..." Gì mà khó tính thế? Tâm thì nghĩ vậy nhưng Lãnh Hiên vẫn ngoan ngoãn ngồi yên. Ai bảo bối phận anh ta hơn anh, anh nhịn...
Đến căn biệt thự ở gần ngoại ô, xe dừng lại. Lãnh Hiên đi theo Lãnh Thiên Hàn vào trong.
Hai người tiến đến thư phòng. Lãnh Thiên Hàn ra lệnh đóng cửa lại. Sau đó anh ngồi lên ghế, nói :"Sao, có chuyện gì muốn nói?"
"..." Thật sự là anh không có gì để nói với anh ta. Khi nãy anh chỉ muốn làm cho không khí bớt căng thẳng thôi...
Lãnh Thiên Hàn cũng không nóng vội, anh lấy điếu thuốc ra, định châm lửa thì chợt nhớ Giản Ngân từng nói: "Anh mà còn hút thuốc nữa là em không nói chuyện với anh đâu". Anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi cất vào.
Thấy nụ cười của Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Hiên bỗng lùi về phía sau bước. Anh biết nụ cười của anh họ rất mê người, nhưng đồng thời nó còn biểu hiện cho giông bão sắp xảy ra. Bỗng, Lãnh Thiên Hàn hỏi: "Anh nghe nói cậu đóng bộ phim "Thượng Cung"?"
"Vâng ạ."
"Nhà đầu tư là những ai?"
"Lâm gia, Bạch gia, Công ty giải trí Đông Phương."
"Cậu đóng vai gì trong phim?"
"Em đóng vai nam thứ Sở Dật ạ."
"Có kịch bản ở đó không? Cho anh mượn."
"Em để trêи xe rồi. Để em quay lại Lãnh gia lấy."
"Không cần. Anh gọi người đến lấy."
Sau đó bầu không khí lại rơi vào trầm mặc. Lãnh Thiên Hàn cầm ly rượu, không biết đang nghĩ gì. Lãnh Hiên ở phía đối diện chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Ngồi ở đây lâu quá anh sợ con tim bé bỏng chịu không nổi!
Từ nhỏ đến giờ, trong Lãnh tộc anh không sợ ai chỉ sợ mỗi Lãnh Thiên Hàn. Anh ta từ nhỏ đã mang dáng vẻ lạnh lùng, khó gần. Nghe bảo lúc anh ta cấp có người đưa thư tình, nhưng ông anh họ này lại trực tiếp ném nó đi, khiến cho con gái người ta khóc đến đổ bệnh.
Rồi lên cấp , có người ganh tị với anh ta nên đã kiếm chuyện. Kết quả khỏi cần nói, người đó bị đánh đến gãy cả xương sườn.
Khi còn nhỏ, một lần lỡ tay nên anh làm vỡ mô hình của anh ta. Dĩ nhiên, anh không bị đánh mà bị anh ta lôi đến nghĩa trang rồi thả ở đó. Cũng may là gia đình anh phát hiện ra, không là...