Giản Ngân đi ngủ rồi, Lãnh Thiên Hàn bắt đầu chuyên tâm vào làm việc.
Năm giây sau, anh đặt chồng tài liệu lên bàn, ôm lấy cô gái nhỏ vào ngực.
"Ơ sao không làm nữa?"
"Dập lửa trước." Nói rồi anh nâng cằm cô lên, hôn lấy đôi môi nhỏ ấy. Đầu lưỡi anh xâm nhập vào, âm thanh va chạm của răng và lưỡi vang lên.
Một lúc sau, giọng anh khàn khàn hỏi: "Có thể không?"
Sắc mặt Giản Ngân lúc này có chút ửng đỏ. Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Lãnh Thiên Hàn hôn nhẹ lên môi cô. Rồi từ từ, nụ hôn đó trượt dần xuống cằm, xuống cổ, xuống đôi xương quai xanh gợi cảm ấy, anh nhẹ nhàng in một dấu hồng lên đó.
Sau đó anh lần lượt cởi từng nút áo của cô, rồi đôi tay bắt đầu sờ lên bầu ngực trắng nõn mềm mại ấy.
"Cốc" tiếng gõ cửa vang lên. Bầu không khí ám muội bỗng chốc biến mất. Giản Ngân vội chỉnh lại áo ngủ của mình, còn Lãnh Thiên Hàn đen mặt đi ra mở cửa. Người gõ cửa phòng anh giờ này chỉ có thể là Lãnh gia chủ thôi.
Quả nhiên, y như mình đoán, Lãnh gia chủ cầm cây ba toong híp mắt cười với anh. "Cháu trai, ông có chuyện muốn nói với cháu. Không phiền hai đứa chứ?"
Giản Ngân vội đi ra chào ông. "Dạ không ạ."
"Phiền, mời Lãnh gia chủ về phòng nghỉ ngơi. Ngài tuổi cao sức yếu, thức khuya không tốt."
"Anh đi với ông đi, em ở phòng chờ."
Lãnh gia chủ gật đầu, quả nhiên cháu dâu tương lai là tốt nhất. "Đi thôi, còn đợi ông lôi mày đi à?"
Hai người đi đến thư phòng. Lãnh Thiên Hàn nói: "Nếu ông không cho cháu một lý do chính đáng thì cháu sẽ cắt luôn tiền tiêu vặt của ông đấy."
Cmn có ai hiểu được cảm giác chuẩn bị lâm trận rồi thì đột nhiên bị phá đám chưa? Biết nó khó chịu cỡ nào không?
Thấy thằng nhóc này đang bực mình, ông cụ cũng cảm thấy mình đến không đúng lúc. Ông ho khẽ rồi mở lời: "Còn trẻ, phải biết kiềm chế tí. Ông hỏi cháu, sao lại đối đầu với Lâm gia?"
Anh hơi nhướng mày. "Ai nói ông biết?"
"Ông mày vẫn là cổ đông lớn nhất của công ty đó, có gì mà ông không biết. Lâm gia dù không có bối cảnh sâu như ta, nhưng đó vẫn là con quái vật.
Từ lúc Lâm Minh Vũ lên nắm quyền Lâm gia, hắn ta đã khiến Lâm gia ngày càng vững gót ở Kinh thành, đồng thời cũng đào tạo được rất nhiều sát thủ bậc tinh anh. Muốn tiêu diệt thì chúng ta phải đánh đổi không ít thứ đâu."
"Ông chỉ muốn nói với cháu việc này?"
Thấy cái vẻ mặt "có chuyện cỏn con này cũng gọi trẫm" của Lãnh Thiên Hàn, Lãnh gia chủ tức muốn hộc máu. Có ai như thằng trời đánh này không...
"Chứ mày còn đòi ông nói gì?"
Lãnh Thiên Hàn thở dài tiếng. "Ông nội, ông không tin năng lực của cháu ông à? Dù sao cháu cũng từng là vua của thế giới ngầm đấy."
"Không phải ta không tin, nhưng mà..."
Không đợi Lãnh gia chủ nói hết lời, anh đã ngắt lời. "Lãnh gia chúng ta từ khi nào phải sợ cái Lâm gia? Nếu ông biết cháu đã đối đầu với Lâm gia thì ắt hẳn ông cũng biết, Lãnh thị bây giờ còn phát triển hơn trước."
Lãnh gia chủ nghe vậy thì trầm ngâm tí. Ông biết thằng cháu của mình rất có năng lực. Lãnh thị bây giờ đã ở đẳng cấp khác, vô cùng thịnh vượng.
"Hơn nữa cháu có lý do chính đáng để làm như vậy."
"Lý do gì?"
"Trả thù giúp vợ."
"..."
"Cháu về phòng đây, ông cũng lo về nghỉ ngơi đi. Chắt trai chắt gái của ông thích ông lắm đấy."
Hừ, lúc nào cũng lấy lý do này ra uy hϊế͙p͙ ông. Ôi chắt bé bỏng của ông~
...
Giản Ngân thấy Lãnh Thiên Hàn quay trở về phòng, cô hỏi: "Xong việc rồi à?"
"Chỉ là chút việc nhỏ thôi, em đừng bận tâm." Nói xong anh lấy chăn trùm lên cô. "Ngủ đi."
Nghĩ đến bộ dạng khi nãy của anh, Giản Ngân cảm thấy có chút buồn cười. "Bảo bối này, có cần em giúp anh không? Dù sao thì... nhịn cũng không tốt."
Anh dịu dàng xoa đầu cô. "Không sao, ngủ sớm đi mai anh đưa em đi chơi."
"Anh nói rồi nha, không được nuốt lời đấy."
"Anh hứa."