Sáng hôm sau, Lãnh Thiên Hàn đưa Giản Ngân đến công viên giải trí. Dù sao ở nơi này mọi người có thể tự do hóa trang thành bất kì nhân vật hoạt hình nào mình yêu thích, lại có rất nhiều thứ để chơi.
Hôm nay hai người đều nhất trí mặc áo cặp. Giản Ngân chọn màu trắng phối với cái váy yếm ngắn, còn Lãnh Thiên Hàn là màu đen.
Vốn anh định bao luôn cả ngày hôm nay nhưng Giản Ngân không đồng ý. Nơi này rộng như vậy, chỉ có hai người hẹn hò thì chán lắm.
Đương nhiên có người vui cũng phải có người buồn. Hôm nay là ngày nghỉ phép của anh, ấy vậy mà lại phải đi chụp ảnh hai người hẹn hò. Hỏi có tức không chứ?
Giản Ngân cùng Lãnh Thiên Hàn chơi hết tất cả mọi trò chơi ở đây, từ tàu lượn, vòng đu quay,... cho đến nhà ma, đạp thuyền.
Đến tối, sau khi xem pháo hoa, cô mới hài lòng về Lãnh gia. Nolan như được ân xá, vội chạy đi mất.
Nằm trong phòng nhìn những tấm ảnh, Giản Ngân có chút xuýt xoa. Không ngờ nha, Nolan lại có thể chụp ảnh đẹp như vậy.
"Bảo bối anh xem này, lúc này em đang đội cái tai thỏ cho anh nè."
"Trời ạ, đây là lúc anh hôn em ở vòng đu quay nè."
"Tấm nào cũng đẹp cả."
Lãnh Thiên Hàn nói cô gửi những tấm hình đó cho mình, sau đó anh chọn tấm rồi đặt làm hình nền. Đó là lúc anh với cô đội mũ tai mèo làm động tác bắn súng.
"Anh thích tấm này à?"
"Nhìn em đẹp nhất."
Giản Ngân nhào tới ôm lấy anh. "Ôi bảo bối, anh đáng yêu quá đi mất."
Chỉ giây sau, anh lật người lại, đặt cô nằm phía dưới. "Hôm nay ông không có nhà." Nói bóng gió là sẽ không có ai phá đám như hôm qua.
"Thì?"
Lãnh Thiên Hàn không trực tiếp trả lời, anh cúi người xuống hôn cô. Những tưởng hôm nay có thể làm được thì...
"Ừm bảo bối à, hôm nay bà dì của em đến thăm."
"Dì em?"
Thấy cái nét mặt "anh nhớ em không có dì" của Lãnh Thiên Hàn, Giản Ngân bật cười. "Kinh nguyệt của em đến rồi, nên là bảo bối à anh nhịn thêm tuần đi."
"..." Đúng là tránh vỏ dưa thì gặp quả dừa. Tại sao anh làm gì cũng suôn sẻ, nhưng đến việc này thì toàn gặp vấn đề vậy?
Thế là, anh chàng nào đó âm thầm chịu đựng, chỉ có thể ôm cô lăn qua lăn lại suốt đêm.
...
Giản Ngân ở Lãnh gia khoảng bốn ngày thì Đường Tấn gọi điện đến, nói là có kịch bản mới. Thế là cô đành chào tạm biệt Lãnh gia chủ.
"Cháu xin lỗi đã làm phiền thời gian qua ạ."
"Xin với chả lỗi cái gì. Dù sao sau này cháu cũng là Lãnh phu nhân, coi như đây là làm quen trước đi."
Giản Ngân chưa kịp trả lời thì Lãnh Thiên Hàn đã nói trước: "Bọn cháu đi đây, ông nội nhớ giữ sức khỏe."
"Đi đi."
Về đến căn hộ của mình, cô thấy Đường Tấn đã đứng trước cửa, trêи tay anh ta cầm quyển kịch bản.
"Bà chủ, đây là kịch bản do đạo diễn Tằng đích thân gửi đến. Ông ấy đã xác định vai nữ chính là cô."
"Tôi đóng vai nữ chính?" Trời đất, ông ấy đúng là xem trọng cô quá rồi đấy.
"Vâng, tôi đã xem qua, nội dung rất hay, là về đề tài quân đội. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ gọi điện cho ông ấy."
"Ừ, tôi sẽ coi sau. Vất vả cho anh rồi." Sau đó, cô chợt nhớ đến việc nào đó, rồi nói: "À phải rồi, có một người muốn làm trợ lý của tôi, anh thấy như thế nào?"
Đường Tấn suy nghĩ một lát, trả lời: "Nếu người này có thể tin tưởng với chịu khó tí thì tôi không ý kiến gì cả."
"Được, khi bắt đầu quay tôi sẽ giới thiệu cô ấy."