Tối tết.
Tiếng cười nói rôm rả cả vách nhà.
Bà nội liên tục gắp từng miếng thịt gà ngon lành vào bát cậu:
- Ăn đi con, ăn nhiều một chút.
- Dạ..
- Cái này nữa.
Bố cậu cũng không dấu được niềm vui nơi khóe mắt, cười nhíu lại một vệt hằn.
- Đa nem này bố gói đấy, gói lúc chiều con đi chọn cành đào.
- Vâng.
- Nghe con nói là bố yên tâm lắm. Nhưng mà, theo bố thì nếu con đi làm thêm được cứ đi, vì mình cũng không thể nhận tiền của người ta mãi.
- Ây, cứ từ từ đã cũng không sao – bà nội cậu phản đối
- Nó mới lên đó, đi làm ngay sao mà được?
- Mẹ đừng có bênh cháu - Duy Anh
- Dạ?
- Bố nói rồi đó, cái nhà này bố sửa sang lại hết gần triệu, tiền rau dưa nhà mình có bao nhiêu đâu? Đều là do bác Đàn cho. Bố không nhận nhưng bác ấy cứ kêu người tới sửa, con xem nếu có thể đi làm được trên đó thì tốt.
- Còn nữa, lát là qua năm mới bố không muốn nói, nhưng mà con phải tuyệt đối nhẫn nhịn, không được làm phật lòng con trai nhà người ta, người ta bảo sao con nghe vậy, không được làm việc gì trái ý trái lời. Mình là thân phận thế nào, nhà cửa thế nào? Không so được cũng không ngang hàng được.
Duy Anh bỗng cảm thấy, chút đắng nơi đầu họng..
Không so được. Đương nhiên. Cũng, không thể nào ngang hàng được.
Đôi mày rậm, bóng lưng cao lớn đổ xuống một đường bóng khi chiều tà..
Cậu nhoẻn miệng cười:
- Bố với bà cứ yên tâm. Con đều hiểu.
- Được được, thôi, ăn cơm đi.
- --------
Giao thừa,
Trên con đường làng lát gạch vòng quanh ao bên chùa, phảng phất cánh hoa đào rơi rụng.
Đưa tay bẻ lấy một nhành lộc đầu năm, nhìn đôi trai gái sóng vai lễ chùa..
Đặng Hải, giờ này.. anh.. đã ngủ chưa?
Hay là đang ở bên người con gái xinh đẹp ấy, cũng nắm tay nhau đi hái lộc đầu năm.. như thế kia..
Em… thực xin lỗi…
Giờ phút này, như thế mà.. nhớ anh.
- -----------
Trên bàn ăn thịnh soạn đủ đầy giữa một căn bếp sáng choang ánh đèn lung linh.
Đặng Hải chỉ hận không thể lấy bông gòn nhét kín hai bên màng nhĩ của mình lại.
“ Bài ca không quên” Được phát sóng trên bàn ăn tất niên ngày tết đều như vắt chanh năm nào cũng phát đi phát lại mà không thấy chán.
Bố với mẹ cậu như hợp sức đồng thanh.
Thứ nhất, cậu phải học tập theo gương anh cả Đặng Ninh
Thứ hai, cậu phải tập theo phong cách của Đặng Ninh
Thứ ba, tốt nhất là cậu nên giống như Đặng Ninh.
Nói chung thì, trong bốn người con cậu luôn là đối tượng có lắm cái để thất vọng nhất, chán ghét thò đũa ra chuẩn bị ngoắc lấy cái đùi gà, lập tức bị bố cậu đánh đũa lại:
- Con với cái, nhà người lớn chưa ai động đũa, bố mẹ còn chưa có nói xong, Thế này sau này làm sao mà đi hợp tác kinh doanh, đi ký hợp đồng được.
- Con xem, anh cả của con hiện giờ đã là phó giám đốc. Em trai con năm rồi được giải nhì vật lý..
Đặng Hải chả thèm dùng đũa nữa, thò tay bốc luôn cái đùi gà, cho lên mồm. Gặm. Triệt để không thèm nói thêm một câu.
Cậu biết, bố mẹ không trông mong gì ở cậu, cậu cũng chẳng trông mong gì ở chính mình, ngoài được cái to xác nhất nhà ra, thì đúng là cho tới nay cái gì cậu cũng không bằng người anh cả, thằng em trai kế cậu lại càng khỏi bàn, nó cái gì cũng giỏi.
Người ta nói đâu có sai, thằng thứ hai là thằng vứt đi mà, vốn dĩ cậu cũng chẳng quan tâm, chỉ là, tâm trạng hôm nay thực sự có chút buồn chán.
Trước đây, dù là những lúc gượng gạo nhất, Duy Anh vẫn nhắn hỏi cậu một đôi câu ngăn ngắn, có về ăn cơm không, mấy giờ về, anh thích ăn gì.
Nhưng mà, hơn mười ngày rồi, kể từ khi về quê, Duy Anh chưa hề nhắn tới một tin nào, khiến cậu đối với cái điện thoại xem ra có phần thù hận.
Giao thừa rồi.
Từng chùm pháo hoa rực rỡ một góc trời.
Đặng Hải ngông nghênh như thế mà nay lại trĩu chút suy tư.
Thì ra, nhớ một người, chính là như vậy sao?
Mở tin nhắn lên, miết số điện thoại của người kia trên tay,
Soạn đi một cái tin lại do dự xóa…
Cứ như thế này bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Duy Anh….em đang làm gì?.
Bụp…
Lại một chùm pháo sáng tung hô nở rực trên bầu trời kia, kéo lại một đường thanh tỉnh.
Đặng Hải ơi là Đặng Hải!
Người đó.. là con trai…
Điên, mày đúng là điên thật rồi.
- ---------------
Duy Anh cũng được Thanh Thu lập cho một cái face.
Dẫu rằng cậu không có máy tính, cũng không có smart phone. Thế nhưng lâu lâu khi lên trường xài máy tính chùa, cậu cũng có ghé vào. Chủ yếu thì vì Thanh Thu cứ thích chát qua đó miễn phí. Thế nên cậu cũng chiều theo, với lại thực thì nhắn tin nhắn rất tốn tiền.
Cậu nào có biết rằng, một kẻ nào đó đã ngấm ngầm kết bạn theo dõi face cậu từ lâu. Chỉ có điều cả cái face có độc một cái hình đại diện là đáng để xem, quanh năm ngày tháng cũng không có đăng tus gì.
Hôm nay, họp lớp cấp , Thanh Thu và cậu, cả hai chụp rất nhiều hình vui vẻ, Thanh Thu đều up lên và tag cậu vào.
Dẫu là phần bị ép chụp, thế nhưng trên gương mặt cậu thực ra rất thoải mái mà cười rạng rỡ.
Thậm chí Thanh Thu còn không ngại mà khoác choàng lên vai cậu, làm ra rất nhiều động tác “ so ciu “. Đăng tus trêu ghẹo tụi bạn:
“ cho chúng mày ăn bánh GaTo chết thì thôi “.
“ người yêu tao đẹp trai không?”
“ ha ha, thanh mai trúc mã đấy “
Đặng Hải nhàm chán lướt face, lại bất giác thấy được..
Dẫu phía dưới không hề có một câu trả lời nào của Duy Anh, Đặng Hải cũng không rõ là cảm giác gì, chỉ biết rằng khi xem qua hết một lượt, ly nước trên tay đã bị ném vỡ từ khi nào.
- -------------
Cực kỳ khó chịu.
Đó chính là vài từ có thể xâu tóm được toàn bộ tâm trạng của Đặng Hải sau đó.
Cậu chơi game, liều mạng chém chém chém, chém đứt cả đầu nhân vật game của thằng Kiên luôn, khiến nó với thằng Sang hùa nhau offline lẩn hết.
Phát rồ lên mà quát nạt chú cún cưng, còn hù cho đứa em gái út sợ phát khóc.
Đôi khi lại thẩn người tới mức món ngon trước mặt cũng không thèm động nữa, bỏ cả bữa, ngồi lặng dưới vườn. Khiến người mẹ bình thường hay trách phạt cũng phải lặng lẽ mang đồ ăn lên phòng để đó mà không dám nói tiếng nào.
Duy Anh…
Rút cuộc là sao đây? Cô bé đó là thế nào?
Là thế nào?
Hay giờ phi xe về đó? Bắt giam người lại?
Hay…
Nhưng.. cậu ta là con trai!
Trời ạ. Tức chết mất thôi!
So với tất cả những lần bị bồ cũ đá gộp lại.
Chưa từng có cái cảm giác nhức nhối khó chịu đến vậy…
Là cái gì chứ?
Mình… mình lại đi … ghen với một đứa con gái sao?
Lật qua lật lại những tấm ảnh, càng nhìn càng tức, chỉ hận nếu ngay trong đêm mà hét lên chắc sẽ bị bố cậu gọi cho cái xe lên trại thương điên đăng ký hộ khẩu.
Thế nên đành cắn chăn cắn gối tới ướt bẹp cả nước bọt,
Mất ngủ.
Trong tâm trí, nơi đâu cũng là nụ cười của cậu bé nhỏ nhu thuận ôn hòa.
Món ăn nào, cũng phảng phất hương vị đôi bàn tay ấy..
Nhưng cậu ta là con trai!
Nhưng mà thế thì đéo sao? Cũng là người đó thôi!.
Mà… nhớ. Thực sự. Rất rất nhớ.
Cậu chưa từng cảm nhận được nỗi nhớ tới day dứt như vậy, lại càng chẳng bao giờ sợ, sẽ vuột mất một người như vậy.
Trái tim còn nghẹn một mảnh không cách nào bung ra nổi.
Chết mày rồi Đặng Hải.
Cuối cùng, thì mày đéo thể nào có bạn gái được…
Chỉ bởi vì… hình như mày cũng cong cong…
Chỉ bởi vì… thực sự, nụ hôn ngày hôm ấy, chưa một phút nào không âm ỉ đốt cháy mày…
ngày, hai bọng mắt thâm xì.
Sút ký tới ngơ ngác, bg-ssp-{height:px}
Soi gương thấy ngớ ngẩn.
Haiz. Tã không còn gì để tã hơn.
- ----------------
- Bất ngờ chưa!
- Ủa, mà sao nhìn sắc mặt anh tệ vậy?
Thụy Anh mùng tết đã tới tận cửa nhà Đặng Hải mà mang theo một đống quà.
Đặng Hải vừa nghe điện thoại lập tức xuống lầu.
Cô gái vô cùng xinh xắn trong chiếc áo khoác dài, gần như vui tới mức nhào lên:
- Em nhớ anh quá đi!
Đặng Hải nhíu mày:
- Sao em biết nhà anh?
- Sao vậy? anh bất ngờ quá đúng không? Là em hỏi anh Kiên đó!
Sau đó, len lén đánh giá căn biệt thự trước mặt, mà nhủ thầm vào tai Đặng Hải:
- Yêu anh nhất!
- …..
Thật quá may, chỉ bởi vì duy nhất chỉ có sinh viên mới được nghỉ dài,
Còn cả bố mẹ cậu, rồi anh rồi em đều đã đi làm đi học.
Thế nên Đặng Hải cũng không đến nỗi trong lòng sinh ra khó xử,
Bởi vì không gian rộng, thế nên ngay trong phòng của mình, Đặng Hải cũng có riêng một gian phòng khách.
Thụy Anh ngồi trên ghế,
Đón lấy ly nước cam ấm từ cô người làm, liền nở một nụ cười mê ly:
- Nhà anh như vậy.. mà chẳng khi nào thấy anh nhắc tới cả.
- Ừ, cũng là của bố mẹ.
Thụy Anh uống xong một lát, cô người làm cũng đã rời khỏi từ lâu. Liền tiến tới ngồi sát rạt rồi kéo tay Đặng Hải:
- Anh nói xem, người ta nhớ anh như vậy, còn đến tận đây, mà sao anh chẳng vui vẻ gì thế?
- Tin nhắn điện thoại cũng cứ như không, làm em phải vội vàng lên đây đó.
Đặng Hải còn chưa kịp trả lời lại, bỗng chuông điện thoại trong túi quần rung lên một chút, lựa tay đưa lên..
Trên màn hình những con số con chữ như nhảy nhót..
Duy Anh..
Một phút này thôi, một cuộc điện thoại như thế thôi mà, khiến cả trái tim một kẻ thô thiển như Đặng Hải phải đập mạnh tới hít một ngụm khí mới đủ khả năng vững tay trượt nút nghe.
- Alo?
- Anh.. Hải.. Em.. em.. từ nhà lên. Mà quên mất hôm về không cầm chìa khóa theo. Em..
- Em đang ở chung cư?
- Dạ.. Anh cho em xin địa chỉ nhà..
- Em ở đó chờ anh.
Vì cái gì mà vội vã như thế?
Vì cái gì mà đẩy cả một cô bé xinh đẹp tới nhường ấy ra khỏi lòng?
Gần một tháng, mà nhớ tới rệu rã như vậy,
Cuốn tạm một chiếc áo khoác trên người, phi chiếc xe tay ga như lao đi trên đường…
Có khi nào, ta lại muốn gặp một người tới mức ấy không?.
Có khi nào, ta lại chợt quên mất bao nhiêu khúc mắc trong lòng, chỉ muốn gặp và ôm chầm lấy không?
Duy Anh..
Hóa ra… hình như.. anh lại sai sai rồi.
Giờ phút này chỉ muốn gặp em. Trai với gái, hãy là để tính sau đi!
Thụy Anh bị bỏ lại bơ vơ, hốt hoảng cũng bắt xe chạy theo, chật vật tới vô cùng.
- -------
Duy Anh thật nghẹn mà,
Cậu nom chiếc ổ khóa vững chãi khóa chặt cửa phòng mà trong lòng một mảnh buồn bực. Giận bản thân quá đi.
Vì.. cái hôm ấy… trong lòng không vui nên lúc về thậm chí quên luôn chùm chìa khóa..lại làm phiền tới anh ấy.
Liệu anh ấy có giận không?
Giận, đương nhiên giận…
Đặng Hải vừa tới, chẳng chào chẳng hỏi, nhanh chóng mở cánh cửa,
Kéo tay người còn lỉnh kỉnh đồ áp sát vào bên trong.
Duy Anh hoảng hốt nhìn cả thân người trong phút chốc đã bị kẹp giữa vòm ngực rộng và vách tường, bối rối.. cúi đầu..
- Em.. em.. xin lỗi..
- Em.. sợ phiền anh.. em thực sự…
Đôi mắt ngập ngừng, nhưng cái tư thế này khiến Duy Anh cậu cảm giác như có chút không thực. Tại sao không chỉ trống ngực mình dồn dập… mà hình như.. còn có thể nghe được trong lồng ngực kia.. từng nhịp cũng đang rung động thật mạnh.
Đặng Hải bỗng cúi xuống, gần sát bên miệng Duy Anh mà nhỏ giọng:
- Về lâu như thế, ngay cả một tin nhắn cũng không có! Đúng là đáng đánh đòn!
- Ưm…
Đôi môi kia lại dán tới, bao phủ đầu môi cậu. Duy Anh bị cả bàn tay lớn chầm qua eo, không tự chủ mà hơi kiễng lên một chút, khiến nụ hôn thêm dày.. Vẫn chẳng có kinh nghiệm gì, cả người Duy Anh như thế mà gần nhũn ra tới nơi.
Đặng Hải hài lòng mỉm cười nhìn người trong lòng:
- Như thế còn tạm được..
Duy Anh đang nghĩ nghĩ xem, rút cuộc lại trừng phạt như thế.. thế thì có phải hơi.. hơi hạnh phúc quá rồi không?
Nhưng, mình là con trai kia mà… trong đầu vẫn còn là hàng loạt các câu hỏi mông lung..
- Mở cửa!
- Anh Hải!
- Mở cửa! Anh làm gì trong đó vậy?
Duy Anh giật mình… mình.. lại vừa phạm phải sai lầm lớn sao?
Vội vàng đẩy người ra, thế nhưng Đặng Hải lúc này, đã rõ,
Nỗi nhớ ấy, không thể là cái gì khác cả.
Chính là,
Anh đã yêu rồi.
Đã yêu cái cậu nhóc nhỏ trong lòng này rồi. Đúng. Chính là yêu.
Thế nên không cần chần chừ nữa, kéo người như dính tới trong lòng.
Một đường mở cửa,
Một đường đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thụy Anh mà nhởn nhơ buông ra một câu:
- Xin lỗi. Anh là Gay. Anh không có gì để giải thích cả. Như em thấy!
- ?!!!!!!!!
- .. anh.. đùa sao?
- Cậu ấy đây.
Đặng Hải lại càng siết chặt Duy Anh đang muốn giãy khỏi lòng, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn, không hề có một tý nào gọi là áy náy ở đây.
Những tưởng Thụy Anh sẽ giống như phim cổ trang mà phun ra một búng máu, hoặc phát điên lên mà tát cho nhân vật chính vài phát.
Thế nhưng sự thực lại quá đỗi khác xa.
Thụy Anh sau chút sững người lập tức giữ được bình tĩnh buông ánh mắt nhìn tới Duy Anh khiến cậu vội vàng rụt lại.
Lại nhíu mày một chút rồi mỉm cười,
- Vậy.. em về trước.
Cô, vốn không chỉ xinh đẹp, mà còn cực kỳ thông minh.
Chút chuyện nhỏ này không nhịn được, không xử được. Uổng chi nhà cao cửa rộng không bước chân tới.
Cô không phải loại người ngu dốt tới nỗi làm mất hình tượng của mình, điềm tĩnh xoay chân đi.
Đôi tay hơi siết lại, ánh mắt cũng tối dần.
- --------
Tiếng giày cao gót thưa thớt,
Cánh cửa lại một lần nữa khép lại.
Duy Anh gần như tròn mắt nhìn Đặng Hải:
- Anh.. anh.. nói gì đó?
- Sao cơ?
- Anh.. mau đuổi theo chị ấy đi!
Đặng Hải vô cùng không đứng đắn, lướt lên tai người mà thầm thì.
- Sao phải đuổi?, mà, nếu có đuổi thì..
- ….
- Từ bây giờ, người anh sẽ theo đuổi. Chính là em.