Thằng Kiên và Sang hốt hoảng nhìn nhau rồi lại nhìn thằng bạn trước mặt đang bơ phờ xoa xoa một bên trán bị bầm
- Này đùa như vậy đéo vui đâu.
- Ai đùa?
- Mẹ kiếp, mày thực sự vì một thằng con trai mà bỏ rơi em Thụy Anh ngon từ trên xuống dưới sao?
- Tao cũng nghĩ chán rồi, dẫu sao thì tao cũng chẳng có tý tiền đồ gì, Rồi mà người mình thích cũng không có được thì thôi luôn.
- Nhưng mà.. cái người bữa trước đó.. thực sự là con trai sao?
Thằng Kiên vẫn một mực không tin nổi, làm sao có thể cơ chứ? da thì trắng môi thì hồng, hai cánh chân dài thẳng tít tắp. Nghĩ lại mà dưới háng gắn thêm một cái JJ nữa thì quả con mẹ nó hoang đường!
Bỏ qua vẻ mặt thực sự nhăn như táo tàu của hai thằng bạn thân, Đặng Hải vẫn chắc như đinh đóng cột:
- Tao quyết định thế.
- Nhưng mà…mày.. mày tính thành bede luôn thật đó hả?
Thằng Sang gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, bố mày ổng có mà đánh tuốt xương
- Thì có làm đéo sao. Cùng lắm ừ thì đánh một trận, da tao dày như da trâu thế này lo gì.
- Vậy.. nhưng mà.
- À, chúng mày có biết chỗ nào bán đĩa phim Gay chất lượng không?
- Hả?
Mồm thằng Kiên và Sang đều sắp muốn nhét vừa quả trứng. Một lúc sau mới phản ứng lại được:
- Mày… mày.. thực sự sao? Thực sự à?
- Hay là.. đổi khẩu vị?
Đặng Hải thở hắt một hơi, xem cái vẻ mặt như là vừa vớt từ chỗ Diêm Vương về của hai thằng kia, cũng đành phải lắm mồm một hôm:
- Tao chưa từng nhớ ai như thế,cảm giác ở bên em ấy rất lạ, tao ngoài việc muốn chịch chết em ấy ra thì còn muốn hôn muốn cầm tay nữa. Mấy đứa trước tao nhận ra là không thế, tao chỉ nghĩ đến việc kéo lên giường làm đủ thế, nhưng em ấy thì tao khác. Rất là khác. Tóm lại là vẫn muốn chịch nhưng mà ngoài ra thì còn nhiều cảm xúc mà tao chưa từng thấy bao giờ.
- Nhưng mà.. nói thế nào thì em ấy cũng là con trai. Bọn tao thì không vấn đề gì, vì giờ Gay đầy. Cơ mà…. Em ấy có thích mày không?
- Thích chứ!
Đặng Hải tỏ vẻ rất là đương nhiên:
- Làm sao mà không thích? Tao vừa đẹp trai khoai to lại vừa phong độ. Không thích thì chỉ có mà mù!
- !!!!!
Với trình độ tự sướng của thằng bạn mình thì hai thằng kia chỉ còn biết nhìn nhau ai oán:
- Thế.. sao trán mày lại bầm một cục thế kia?
Thằng Sang mon men từ đối diện tiến lại gần hơn:
- Không phải, mày vừa tỏ tình xong liền gạ chịch đó chứ?!
Đặng Hải bĩu môi khinh bỉ:
- Em ấy không có thô bỉ như chúng mày.
Nói rồi còn quay lại tương thêm một câu:
- Nhớ tìm cho tao ít đĩa Gay đấy. Giờ tao phải đi về với “ bảo bối” của tao đây.
- !!!!
Làm việc tùy hứng, chẳng suy nghĩ gì, đó trước giờ cũng là bản tính của Đặng Hải rồi, bản tính này chắc chỉ có sét đánh giữa trời nắng may ra mới sửa được.
Hai thằng còn lại bối rối nhìn nhau, đùn đẩy trách nhiệm:
- Này, kệ mẹ mày nhé, bố không biết đĩa phim Gay gì đâu đấy!
- Ơ, ditme, bố cũng không biết đâu mày đi mà tìm!
- Thôi kinh lắm!
- Thế tao cũng đéo nhé!
Cành cựa nhau một lát đập tới đập lui thế nào mà cả hai thằng đan tay vào với nhau, mặt còn dính sát sạt.
Trừng mắt một lúc rồi đồng thanh:
- ọe!
- cút xa tao ra!
- Đồ Kiên chó nhà mày!
- Đồ con chó Sang!
===========
Duy Anh nhập học được đôi ba tuần rồi.
Bài vở trước đây rất thuận lợi, cậu cũng vô cùng chăm chỉ mà đọc sách.
Vậy nhưng dạo này lại có phần xao lãng hơn, hay nói chính xác là kể từ ngày về tết lên ấy.
Cậu, không hiểu lắm, hoặc nói trắng ra thì là chẳng hiểu gì cả.
Tại sao thái độ của Đặng Hải dành cho cậu lại đột nhiên kỳ lạ như vậy?
Hôm trước, tự dưng bánh xe đạp của cậu bị xì lốp.
Còn đang loay hoay một hồi thì Đặng Hải cũng vừa xuống tầng hầm, thấy vậy liền kéo tay cậu nhồi lên sau chiếc xe SH. Cậu thực ngại với anh, ngồi sau xe lại không thể không bám lấy vạt áo anh vì anh rất hay phanh gấp, có những lúc cảm giác như cả lồng ngực cậu vô thức đều áp mạnh lên tấm lưng rộng rãi kia.
Thế nhưng chiếc xe đạp của cậu thật ác mà, cứ muốn làm khó cậu thôi, dạo này lại cứ xì lốp liên tục. Cậu vá rồi vẫn xì.
Nhân, một buổi chiều rảnh rỗi, Đặng Hải lại không có nhà, cậu trân trối rút ra tờ tiền ngàn.
Chắc là cứ vá mãi thì không xong rồi, phải thay cả lốp mới.
Nhưng thay cả lốp cũng không phải ít tiền, cậu thực sự đã nộp quỹ lớp và đóng một vài khoản nho nhỏ nên cũng không còn bao nhiêu đi.
Đành vậy, cậu sẽ ghi vào sổ chi tiêu, rồi ăn ít đi một chút là được.
Cầm tờ tiền trong tay, buồn tủi mà dắt chiếc xe đạp ra ngoài, lại bị anh bảo vệ kéo lại:
- Ê, lại anh bảo.
- Dạ?
Duy Anh còn đang ngơ ngác, thế nhưng mà người kia thực như không đành lòng nhìn gương mặt tội nghiệp của cậu mà đành chặc lưỡi:
- Thì, không phải việc của anh, nhưng mà thấy em tội quá nên anh cũng nói.
- Vâng?
- Em gây gổ gì với bạn cùng phòng à?
- Dạ?
Duy Anh còn đang ngẩn người, người kia đã nói nhanh:
- Mấy hôm trước anh trực ca tối, cứ thấy nó đi bỏ rác rồi lại vào xì lốp xe em không à.
- ??~~~!!!!
Duy Anh miệng gần như á khẩu:
- Anh.. có nhìn nhầm không?
- Sao mà nhầm được, có hôm không xì được nó cầm cả mũi sắt chọc cho bằng thủng cơ mà?
- ??!!!
- Anh nói này, anh biết tính thằng đó chả ra cái gì, còn chê anh mũi to nữa. Em ở với nó không được thì dọn quách sang chỗ khác mà ở. Nhé. Thế nhé.
- !!!bg-ssp-{height:px}
Duy Anh dắt chiếc xe đi sửa mà lòng cực kỳ hoang mang.
Rút cuộc thì.. anh ấy ghét mình tới cỡ đó sao?
Mà nếu ghét, sao lại đi xì lốp xe mình làm gì? Bởi vì xe hỏng, thì anh ấy lại phải mất công chở mình đi mà?
Vậy.. là sao chứ?
Nhưng, Duy Anh cũng không đem lời này hỏi ra miệng,
Bởi vì nếu nói là kỳ quái nhất, không phải là chuyện cái lốp xe.
- ------
Sau khi vây cậu trong tay mà để cô gái xinh đẹp đó về mất.
Đặng Hải sau đó cứ luôn treo trên miệng cái câu như thích cậu, yêu cậu, theo đuổi cậu gì gì đó.
Mỗi lần đều là tiến sát lại bên tai cậu mà thì thầm thì thầm.
Đâu có biết rằng, vành tai cậu ngứa rất ngứa,
Trái tim cậu lại hỗn loạn.
Cậu liền xua ra..
Không phải sao? Cậu đã tự hứa với bản thân mình rồi. Tránh xa một chút, giấu thật sâu vào trong lòng kia mà…
Cũng không phải từ tết lên cậu liền biến thành con gái.
Lặng lẽ ngắm hai trái anh đào hơi nhú lên của mình trong gương, cậu … cũng đâu có bộ ngực lớn kia chứ?
Vì cái gì mà thái độ của Đặng Hải lại như thế..
Khiến thứ tình cảm vốn là lặng lẽ, lại được dịp thoát khỏi lồng ủ, nảy mầm.
Và, cho đến tối hôm qua.
Không hiểu thế nào mà Đặng Hải quên cài cửa sổ, làm cơn mưa chiều hắt ướt hết chăn hết gối, mà lạ kỳ thay là ướt đầm luôn. Cậu nhớ rõ là mưa xuân không có lớn tới như vậy kia mà?
Đặng Hải thản nhiên sang phòng cậu nằm xõa ra giường.
Vì chăn cũng ướt, vì gối cũng ướt, kể cả có ngủ ngoài salon cũng không có chăn mà đắp.
Thế nên.. thế nên..
Nên đành ngủ chung. Chung cả chăn, chung cả chiếc gối đơn nhỏ.
Cậu xấu hổ muốn chết. Chỉ đành giả vờ nhắm mắt ngủ say, thực ra trong lòng biết bao nhiêu chộn rộn.
Nhưng, Đặng Hải thế nhưng lại không ngờ rằng cậu giả vờ ngủ!
Thò tay… xuống mông cậu.. sờ…
Sờ.. sờ mông thì cậu cũng cố thôi đi.
Nhưng.. bàn tay lại luồn qua cạp quần, mò ra phía trước, mân mê cậu em nhỏ chưa từng trải chút sự đời nào của cậu. Khiến cậu giật nảy mình mà bật dậy,
Kết quả thì, đầu Đặng Hải đập vào thành giường, trán nguyên một cục bầm.
Lúc ấy cậu chỉ hận không có một cái lỗ để chui xuống.
Sau đó thì cậu lại bị phạt, bị hôn tới nỗi … nỗi… nỗi cậu nhỏ của cậu cũng biểu tình.
- --------
Phải làm sao đây?
Cậu bị cái gì vậy?
Sao chỉ hôn thôi mà.. lại cứng được?
Đặng Hải thích trêu chọc cậu như vậy, là thích hay là ghét cậu?
Còn bản thân cậu, rút cuộc phải làm sao mới tốt?
Ngồi đối diện với chiếc máy tính trong quán internet.
Cậu mím môi mấy lần, mới quyết định đưa những ngón tay nhẹ nhàng lên đó, gõ một chút.
Lần đầu tiên gõ
Xóa xóa xóa…
Lần thứ hai hít một hơi dài, mạnh dạn gõ
Enter
Trước mắt, là bao nhiêu video hôn nhau của con trai với con trai…
Nào phim, nào tin tức…
Vậy nhưng chưa kịp xem đến một cái nào, lập tức trên vai bị một bàn tay đập lên:
- Thì ra là như vậy sao?
Duy Anh như ăn trộm bị bắt tại trận, vội vàng luống cuống tắt cái màn hình, lại càng làm cho đôi môi của người nào đó phía sau cong lên rộng rãi.
- Nguyễn Phong?!
Duy Anh làm sao quên được, vì bởi vì Nguyễn Phong dẫu nghe nói là một game thủ, nhưng lúc nào cũng chỉn chu với vạt áo sơ mi phẳng phiu. Khí chất ấy chỉ cần gặp một lần liền thực sẽ nhớ ra.
Tại sao lại xui như vậy kia chứ? Tại sao.. lại gặp đúng lúc này?
Nguyễn Phong nhìn đôi mắt đã cụp xuống như chuẩn bị tìm cách trốn kia, liền tóm lấy người. Chắc chắn rồi.
Làm sao có thể để một chuyện thú vị như vậy tuột khỏi tầm tay kia chứ?
Mới bước vào đã thấy quá là quen, ai bảo, một thân mảnh dẻ đẹp trai đến nhường ấy, bối rối mà nép vào một góc quán. Hỏi thử ai có thể không để ý?. Vậy mà không ngờ, quả thực không phải cậu hoa mắt đoán bừa.
Kẻ kia, chính là “ cô gái” mà ngày ấy tên Hải Dớ kia đem ra gạt cậu.
Trí óc của Nguyễn Phong không phải dạng tầm thường đơn giản, quét một vòng trên xuống dưới, lại thấy vài chữ ngớ ngẩn được đánh ra trên lịch sử Google kia. Liền nhận ra.
Duy Anh run rẩy nói dối:
- Tôi.. tôi… không quen anh.
- Không quen? Ồ!. Vậy chắc có lẽ tai anh vừa nghe nhầm, còn không phải là “ cô gái” xinh đẹp hôm ấy vừa gọi tên anh sao?
- …..!
Duy Anh vốn tính nhút nhát, thực sự không giỏi đối phó, chỉ như thế mà đã lộn xộn hết lên cả, và tốt nhất là.. cứ nên xin lỗi đã. Dẫu gì.. mình cũng đã thực sự có lừa gạt người ta …
- Tôi.. không cố ý.
- Tôi… tôi… xin lỗi!
Duy Anh lập tức cúi đầu thật thấp hai ba cái, khiến Nguyễn Phong càng thêm được bất ngờ đến là vui vẻ.
- Cậu đóng giả làm người yêu Đặng Hải, khiến tôi phải nhường chức bang chủ cho hắn, cậu biết game đều là tiền không?
- … sao… sao ạ?
- Còn sao nữa?
- Dạ.. vậy…
Duy Anh vội vàng móc ví từ chiếc túi đeo chéo bên người ra…
- Tất cả.. cả trả anh. Thực sự chỉ có nhiêu đó.
- !!!!
Nguyễn Phong ngậm cười, suýt thì phá hỏng mất đi cả hình tượng hàng ngày:
- Vậy thì cũng giả làm người yêu anh vài ngày, thế nào?
- Sao cơ ạ?