Cả cuộc đời tôi chưa từng thấy một con thú như này trước đây. Con thú đang cầm chặt tôi dường như được làm bằng đá bóng loáng. Thay vì là đôi mắt, hai khoang rỗng trên mặt nó tỏa ra thứ ánh sáng nhạt nhòa, nghiên cứu tôi như thể nó có sự thông minh. Hàm dưới nhô ra khiến tôi liên tưởng tới con vượn, rồi con quái thú gầm mạnh, khiến các cơ quan nội tạng của tôi run rẩy sợ hãi.
Đôi chân tôi lơ lửng trên không, chắc cách khoảng m so với mặt đất. Tuy nhiên, bất chấp tình huống tôi gặp phải, dưới vẻ ngoài đáng sợ của kẻ đang bắt giữ mình, tôi vẫn không thể không thán phục thứ này.
Con thú bằng đá này hoàn toàn không có một chút khuyết điểm nào hết. Như thể chính Trái đất đã tôi luyện con quái vật này một cách tỉ mỉ trong hàng triệu năm, tinh chỉnh bất kì lỗi lầm mà nó mắc phải. Loại đá bóng tạo nên cơ thể và khuôn mặt của con vượn khổng lồ lấp lánh như đại dương phản chiếu ánh trời chiều, bao bọc nó trong một ánh hào quang huyền bí, mặc dù hình dạng nó có hơi kỳ cục.
Đột nhiên, các vết nứt xuất hiện trên cơ thể con quái vật, tách ra thành những nhánh vô tận, ánh sáng nhạt nhòa trong đôi mắt nó cũng hiện những vết nứt mỏng manh.
Bàn tay khổng lồ túm lấy tôi cũng thả lỏng trước khi tan thành cát mịn, hệt như phần còn lại của cơ thể con thú vậy. Tôi ngã xuống, nhìn những ụ cát từng là con thú đá, từ từ chảy xuống mặt đất.
Từ những phần còn lại của con golem xuất hiện một người ông lão gầy gò, ốm yếu, mắc áo khoác trắng xù xì.
“Từ vẻ mặt kia, ta đoán điều này không hề làm cậu sợ, chỉ ngạc nhiên lắm thôi,” ông ấy lẩm bẩm, lè lưỡi khó chịu.
“Arthur, ta muốn cậu gặp Wren. Ông ấy sẽ chỉ dẫn cậu trong một thời gian dài, vậy nên hãy làm quen với nhau.” Ánh mắt thích thú trong đôi mắt Windsom khi ông nói điều này.
Trong tất cả các vị asuras tôi đã từng biết đến giờ, Wren thì không có gì ấn tượng. Thân hình suy dinh dưỡng nép trong chiếc áo khoác quá khổ, ông ấy nhìn tôi một cách chăm chú. Quầng thâm trên đôi mắt khép hờ đầy mệt mỏi đen thui như mái tóc đen bết, rủ xuống mặt như túm rong biển ướt bị bỏ nhiều ngày rồi. Đã thế râu còn lởm chởm trên cằm và má khiến những người lang thang bẩn thỉu nhất cũng phải coi thường ông.
Tuy nhiên, tôi biết rằng tốt nhất không nên đánh giá một người đàn ông, nhất là một vị asura, thông qua vẻ bề ngoài. Chết tiệt, không tắm vòi hoa sen với cắt tóc mấy tháng rồi, tôi đeo’ có quyền lên tiếng.
Cúi đầu, tôi giới thiệu bản thân mình với người hướng dẫn mới. “Rất vui được gặp ông, cháu là Arthur Lewyin. Mong được giúp đỡ.”
“Windsom,” vị asura đảo mắt, phớt lờ tôi. “Ở xã hội loài người, bọn chúng thường áp dụng hình phạt gì đối với một kẻ chậm trễ?”
“Thứ lỗi? Hình phạt?”
“Chặt một ngón tay hoặc ngón chân, có lẽ thế? À không, có vẻ hơi nghiêm trọng. Chắc là bỏ tù hoặc cô lập với xã hội có vẻ thích hợp hơn,” vị asura tự lẩm bẩm một mình khi đưa tay xoa cái cằm lởm chởm.
“Ông đang nói gì vậy? Chẳng có hình phạt hay hậu quả nào dành cho việc đi muộn cả.” Tôi thốt lên một cách hoài nghi.
“Gì?” Ông ấy thực sự ngạc nhiên. “Không gì hết? Không có bất kì sự trừng phạt nào với hành vi ấy sao?”
“Mặc dù sẽ bị người khác hơi khinh bỉ, nhưng chẳng có hình phạt chính thức nào cho việc đến trễ cả,” Windsom xen vào.
“Thật kỳ lạ. Với các chủng tộc có tuổi thọ ngắn, ta tưởng các người sẽ xem trọng thời gian hơn bất kỳ thứ gì chứ. Đúng là một chủng tộc lạc hậu, thứ con người các cậu.” Ông lại lẩm bẩm.
Mặc dù nghe hơi thô lỗ nhưng đó vẫn là sự thật. Tôi không thể nhịn cười trước sự mỉa mai rõ ràng về “các các chủng tộc hạ đẳng” chúng tôi.
Khi vị asura gầy guộc, lếch thếch tiếp tục lẩm bẩm, tôi quay sang liếc nhìn Windsom.
“Tạm bỏ qua sự thiếu hiểu biết của ta về những rắc rối trong hành vi xã hội của con người, chúng ta nên chuyển sang lý do tại sao cậu lại ở đây. Cũng như lý do tại sao chúng ta đến miệng núi lửa bị bỏ hoang này.” Vẫy tay như muốn loại bỏ mớ suy nghĩ kia, vị asura tiến đến gần tôi.
“Arthur, hử?” Người hướng dẫn mới của tôi hỏi.
“Ừm.”
“Ta muốn cậu thoát y.” Ánh mắt của ông ấy có chút thiếu kiên nhẫn.
“Tất nhiên rồi…” tôi lẩm bẩm.
“Mới nói gì đấy?” Ông ấy quát.
“Không gì hết.” Thở dài, tôi tụt quần. “Đủ chưa, hay ông cũng muốn nghiên cứu cả thứ trang sức của nhà cháu nữa?”
“Người được cho là vị cứu tinh của chủng tộc hạ đẳng đúng là có miệng khá to đấy.” Wren đáp lại một cách chua chát. Ông ấy bắt đầu đi vòng quanh tôi, chọc chọc tôi bằng ngón tay. Khi vị asura nhìn thấy chiếc lông trắng mà Sylvia đã để tôi quấn quanh tay, ông ấy liền gỡ nó ra.
“Này!” Tôi kêu lên.
“Lông rồng. Thật sự là một vật liệu chế tạo quá hiếm để lãng phí như thế này, cậu không nghĩ thế à?” Ông ấy ngạc nhiên.
“Vật liệu chế tạo á?” Tôi lặp lại, đầy tò mò.
“Những chiếc lông vũ trên đôi cánh của chúng ta là một loại vảy đặc biệt với nhiều đặc tính độc đáo. Từ lúc sinh ra, chúng ta không bao giờ rụng lông trên đôi cánh của mình, thế nên, khi một con rồng cố tình trao cho ai đó lông của nó có nghĩa nó muốn biểu thị sự tin tưởng và tình cảm của mình.” Windsom đáp.
Wren đưa cọng lông lại cho tôi. “Cháu chưa từng biết về việc đó,” tôi trả lời, nhìn vào chiếc lông trắng dài mềm mại giữa các ngón tay.
“Tại sao Myre không nói với tôi việc này,” tôi quay sang Windsom.
“Bà ấy chắc hẳn phải có lý do của mình,” vị asura đáp với giọng điệu vô cảm.
Wren lại tiếp tục khám xét, thỉnh thoảng lại đặt một, hai ngón tay lên các động mạch chính rồi đếm.
“Giang tay ra!” Wren đột ngột ra lệnh. Tôi làm như đã nói, hy vọng việc tuân theo mệnh lệnh của ông ấy sẽ đẩy nhanh quá trình.
Tôi cười chính mình vì sự thật thú vị và hơi xấu hổ rằng, tôi đang ở giữa một miệng núi lửa cằn cỗi và hai asura đang nhìn tôi trong bộ dạng không mảnh vải che thân.
Vị asura gù tiếp tục nghiên cứu tôi, lẩm bẩm những con số ngẫu nhiên. Ánh trời chiều đang nướng làn da tôi khi tôi tiếp tục bị kiểm tra như con chuột thí nghiệm, mãi đến khi Wren cất lời.
“Chúng ta sẽ bắt đầu với việc thi triển một câu thần chú cơ bản của tất cả các nguyên tố của cậu. Chỉ sử dụng tay phải thôi.” Asura đặt lòng bàn tay lên mạch máu tôi rồi nắm lấy cổ tay phải.
“Bắt đầu!”
Tôi bắn ra một loạt các câu chú đơn giản không theo thứ tự: Lửa, nước, băng, sét, gió, rồi đất.
Sau khi tôi niệm xong, Wren lại lẩm bẩm.
Chúng tôi tiếp tục thử các phép phức tạp hơn. Wren hướng dẫn cụ thể từng hình dạng mà ông ấy muốn tôi tạo nên, chi tiết đến mức ông muôn tôi dựng một cột đá phải đúng bán kính ông yêu cầu.
Windsom lặng lẽ theo dõi toàn bộ quá trình, không thốt ra một lời trừ khi được hỏi. Sự khó chịu, bối rối xuất hiện trong quá trình phân tích chuyên sâu này đã biến mất khi mặt trời lặn.
“Các phép đo đạc và thuật toán cơ bản đã được tính toán xong rồi,” Wren thông báo, phát ra tiếng rên khi duỗi lưng và cổ. “Chuyển sang độ hiệu quả trong việc sử dụng mana thuật trong chiến đấu.
Đột nhiên, ông ấy quay ngoắt lại rồi chỉ ngón tay dài vào tôi. “Cậu nhóc! Hãy bắn một câu thần chú ra kia. Nhanh!” Giọng nói lanh lảnh của asura vang lên khi ngón tay ông dịch chuyển, chỉ vào một con golem nhỏ bằng đất mà ông vừa tạo ra.
Theo bản năng, tôi quay sang đối mặt với con golem, vận mana vào lòng bàn tay, biến nó thành một tia điện rồi bắn vào mục tiêu. Con golem vỡ vụn thành đống đá nhỏ cách chỗ chúng tôi khoảng hai chục mét.
Với biểu cảm chả có gì thay đổi, gương mặt tái nhợt của vị asura nhìn sang hướng khác và chỉ cách đó khoảng ba mươi mét, dựng lên con golem khác. “Lần nữa!”
Tôi niệm một câu chú khác trong lòng bàn tay, nhưng khi tôi chuẩn bị bắn thì bắp chân trái đột nhiên bị đánh khiến tôi quỳ xuống. Câu thần chú tôi niệm bắn lên trời, hụt con golem cả cây số.
Đằng sau tôi là một con golem khác mà Wren đã dựng lên và đang đứng khoanh tay. Nụ cười kiêu ngạo in sâu vào cái đầu không mặt mũi của nó khiến tôi khó chịu vl.
Trong khi đó, người hướng dẫn của tôi thì nhìn chằm chằm vào tia lửa đang bay trên bầu trời, vẫy tay chào tạm biệt.
“Hụt mất rồi!” Ông ấy giả vờ há hốc vì ngạc nhiên, đôi mắt vẫn khép hờ.
“Vậy ra ông là một trong số mấy gã đó…” tôi nguyền rủa thầm. Tôi đặt tay lên con golem, với một vài dòng suy nghĩ, nó phát sáng màu đỏ tươi trước khi tan thành tro cốt. “Nữa đi,” tôi nghiến răng, đứng bật dậy.
“Một kẻ khó tính,” ông ấy huýt sáo, lấy một cuốn sổ nhỏ và cây bút từ trong áo khoác ra và viết nguệch ngoạc cái gì đó.
Ngay từ đầu, Wren xuất hiện như một kẻ lập dị, khiến tôi nghĩ đến Gideon, giờ thì tôi biết ông ấy còn ở một mức độ lập dị còn hơn cả nhà khoa học điên ở Dicathen.
“Này, ông đã bắt cháu làm cả đống việc ở đây cả ngày trời rồi. Cháu ổn với điều đó, nhưng cháu sẽ sẵn lòng và kiên nhẫn hơn nếu cháu biết thực sự thì ông đang làm gì với những phương pháp tính và ghi chú của mình.” Tôi nói.
“Ta không nghĩ là cậu có thể hiểu những gì ta sẽ nói đâu.” Wren lắc đầu, vẫy tay xua tôi.
“Thử cháu xem.” Tôi thách thức trong bộ dạng trần truồng.
Ông ấy giải thích rằng ông ấy đã thực hiện các tính toán và suy đoán dựa trên một phần nghìn giây để mana di chuyển tương ứng trong cơ thể tôi trước khi nó xuất hiện. Ngoài giọng nói cao mạo trong suốt lời giải thích của mình, thì những hiểu biết của ông ấy thực sự rất tuyệt.
“Có rất nhiều thứ ông chưa tính toán được,” tôi xen vào. “Chúng ta vẫn cần xét đến môi trường ở đây nữa. Cháu thấy bản thân thoải mái nhất khi sử dụng thần chú của nguyên tố Hỏa hệ và Thủy hệ, nhưng mana Thủy hệ ở đây lại khan hiếm.”
“Dĩ nhiên ta đều tính hết cả rồi. Cậu nghĩ ta đã làm việc này trong bao lâu rồi?” Ánh mắt Wren nhìn chằm chằm vào tôi đầy tò mò. “Mà cậu nói cậu bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”
“Sắp tuổi rồi,” tôi đáp, tính nhẩm trong đầu mình đã đến đây bao lâu rồi.
“Hừ, ta đoán có lẽ cậu cũng không phải là dạng không có não,” Wren nhún vai.
Tôi biết vị asura này chưa đầy một ngày và đây là lời khen tôi nhận được từ ông ấy. “Vậy thì chúng ta làm gì tiếp theo đây?”
“Nhiều bài kiểm tra hơn. Chúng ta sẽ tiếp tục với một chuỗi phân tích khả năng thao túng mana tầm xa.” Wren trả lời, nhìn xung quanh. Miệng núi lửa đã dần tối đi, chỉ có ánh trăng chiếu rọi trên đầu chúng tôi.
Đột nhiên, mặt đất rung lên. Ở rìa ngoài miệng núi lửa bên phải xuất hiện nhiều golem hơn. Thậm chí từ đây tôi cũng có thể phát hiện hàng trăm con golem đá có kích thước như con người đang tiếp cận chúng tôi.
Những con golem, như những tên khổng lồ lần đầu xuất hiện, lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo khi chúng tiến về phía chúng tôi.
Kinh ngạc, tôi không thể không hỏi. “Ông có thể cùng lúc tạo ra bao nhiêu con golem vậy?”
“Tùy thuộc vào độ phức tạp của golem, nhưng mấy con này, chắc cỡ vài nghìn. Giờ thì hạ chúng đi.” Wren chỉ tay vào đám golem, ra hiệu cho tôi thổi bay chúng đi.
Khi đội quân golem tiếp tục tiến gần hơn, tôi sử dụng Realmheart. Tôi có thể cảm nhận môi mình cong lên thành nụ cười mê hoặc khi các giác quan biến đổi, hòa cùng nguồn mana thô trong thế giới đang tràn ngập trong cơ thể tôi.
Tôi giải phóng toàn bộ phép thuật mà tôi biết, tạo một trận mưa hàng loạt các loại phép thuật khác nhau trong khi Wren đang quan sát tôi kỹ lưỡng.
Những con golem này cứng cáp hơn nhiều so với một con golem bình thường khác, nhưng tôi đã diệt được vài trăm con Wren tạo ra trong vòng chưa đầy một tiếng. Tôi kiểm soát hơi thở của mình khi lồng ngực trở nên nặng nề. Mệt thì có mệt đấy, nhưng tiêu diệt vài trăm con golem cũng là một cách hay để giảm bớt căng thẳng.
“Đúng như ông nói, Windsom. Thật là một đứa trẻ kỳ dị. Sở hữu Realmheart cũng như khả năng kiểm soát tốt các nguyên tố ở tuổi đó… Nó đã hoàn thành xuất sắc các bài kiểm tra.” Lần đầu tiên, khuôn mặt Wren như nở một nụ cười.
“Vậy giờ thì làm gì tiếp theo?” Tôi hỏi, hít thở một hơi thật sâu.
“Vui không? Sẽ bớt vui hơn nếu chúng bắt đầu đánh trả.” Wren cười khúc khích. “Dù sao ta vẫn phải tính đến thể chất của cậu. Windsom nói với ta rằng cậu khá điêu luyện khi sử dụng kiếm, và gần đây cậu còn học chiến đấu dưới sự chỉ dẫn của Kodri. Vậy nên ta sẽ tính đến chuyện đó khi bắt đầu giai đoạn tiếp theo.”
“Cháu hiểu, nhưng cháu sẽ khỏa thân bao lâu nữa?” Tôi hỏi, nhìn vào đống quần áo đã bị chôn vùi một phần trong đống đổ nát.
“Ta đang phân tích mọi chuyển động cậu tạo ra, tốt hơn là không mặc gì.” Ông ấy đáp. “Đừng lo, ta cũng không vui vẻ gì khi nhìn vào cơ thể cậu đâu.”
Nở nụ cười yếu ớt, tôi đáp “Nghe có vẻ an ủi.”
“Nhưng mà. Để ta xem qua vũ khí đầu tiên cậu sử dụng trong trận chiến.”
Windsom đã đưa chiếc nhẫn không gian mà tôi luôn giữ thanh kiếm trong đó cho Myre khi bà ấy chăm sóc tôi; và bà đã trả lại khi tôi bình phục. Lấy thanh Dawn’s Ballad ra khỏi nhẫn, vẫn nằm trong bao kiếm, tôi đưa cho Wren.
Tôi không chắc thứ mình mong đợi từ vị asura kia khi đưa kiếm cho ông ấy. Nhưng tôi không ngờ ông ấy lại cười phá lên khi nhìn thấy vũ khí của tôi.
Thanh kiếm trông như một cái gậy đen bình thường khi vẫn ở trong vỏ. Có lẽ thế nên Wren tưởng nó là món đồ chơi, “Đây, để cháu cho ông-”
“Ta biết nó là thứ gì, nhóc! Windsom, ông đã biết trước điều này khi bảo ta huấn luyện nó à.” Wren quay về phía asura với mái tóc trắng đằng sau tôi.
“Có một chút.” Windsom thú nhận.
Wren nắm chặt Dawn’s Ballad bằng hai tay và bắt đầu kéo mạnh nó.
“Nó không rút được đâu. Chỉ có cháu mới có thể…” tôi cứng họng khi trố tròn mắt nhìn thanh kiếm được rút ra một cách dễ dàng bởi vị asura gầy đét kia.
Thanh kiếm mà tôi đã sử dụng bấy lâu nay, tôi cứ ngỡ chỉ mỗi tôi mới mở được. Nhưng mà ngay cả tôi cũng chỉ có thể rút nó ra nhờ có ý chí thú của Sylvia. “L-làm thế nào?” Tôi lắp bắp trước khi nhận ra. “Có phải vì ông là một asura nên ông có thể rút thanh kiếm của cháu?”
“Không,” vị asura trả lời, giơ thanh kiếm màu xanh nhạt của tôi lên và kiểm tra lưỡi kiếm. “Đó là vì ta đã tạo ra thanh kiếm này.”