“Khoan đã, ông đã làm ra thanh kiếm này ư?” Tôi lặp lại với sự hoài nghi rõ ràng. Kể từ khi tìm được một thanh kiếm bí ẩn này, tôi thường tự hỏi W.K IV là ai. Đã hơn nhiều lần tôi lùng sục khắp thư viện của Học viện Xyrus với hy vọng tìm được người thợ rèn với những chữ cái đầu như thế, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại sự thất vọng và một đống những cái tên hoàng gia chóng mặt.
“Nãy giờ ta nói không phải ngôn ngữ hành tinh này à?” Wren trả lời cộc lốc, đôi mắt vẫn kiểm tra thanh Dawn’s Ballad.
Mặc kệ sự đùa cợt của ông ấy, tôi đổi cách hỏi khác. “Được rồi, giả sử rằng ông đã rèn thanh kiếm này đi, vậy tại sao nó lại ở Dicathen?”
Cho đến bây giờ, tôi vẫn cho rằng thanh kiếm của tôi có nguồn gốc từ người lùn vì nghề này là chuyên môn của họ. Một người đàn ông to lớn, làn da ngăm đen với bộ râu rậm rạp và cánh tay phình to phủ đầy lông cùng bàn tay rắn rỏi như thép là hình ảnh luôn hiện trong đầu tôi khi tôi tưởng tượng người tạo ra Dawn’s Ballad; đó là khuôn mẫu điển hình của các thợ rèn và thợ kim loại. Nhưng giờ đây, một người đàn ông gầy yêu, như thể nếu phải cầm bút quá lâu cũng sẽ khiến ông ta mệt mỏi, tuyên bố rằng ông đã rèn thanh kiếm này.
“Dawn’s Ballad là một trong những vũ khí thử nghiệm thất bại của ta nên ta đã tiện tay ném nó xuống Beast Glades ở lục địa của cậu trong một chuyến đi thu thập khoáng sản, ta cứ nghĩ sẽ chẳng ai có thể nhận ra điều gì khác lạ ở nó với vẻ ngoài như một cây gậy bỏ đi, chứ đừng nói là mở nó ra. Tỷ lệ nó rơi vào tay cậu còn nhỏ hơn... tầm bao nhiêu ta?” Asura thực sự bắt đầu tính toán xác suất của điều này trước khi tôi ngắt lời ông ấy.
“Một thất bại? Cháu chưa từng thấy một thanh kiếm nào có chất lượng tốt và được gia công hoàn hảo như thế này trong đời. Điều gì làm cho nó là một thất bại?” Tôi nhấn mạnh.
“Cậu có thể đang khen nó, nhưng đem so sánh vũ khí của ta - dù là đồ thử nghiệm thất bại - với mấy cái công cụ nguyên thủy của chủng tộc hạ đẳng các cậu thì chẳng khác gì xúc phạm ta.” Ông ấy chẹp miệng. “Ta đã rèn thanh kiếm này như một vũ khí hoàn hảo chỉ với một kích cỡ mà có thể phù hợp với mọi hoàn cảnh. Ta chắc không tỉnh táo rồi khi cho rằng đó là một ý tưởng hay. Rồi thanh kiếm này chỉ như một công cụ sắc bén, không hơn, không kém.” Wren cuối cùng cũng rời mắt khỏi thanh kiếm và liếc nhìn Windsom. “Nhưng điều này làm cho mọi thứ thú vị.”
Nhìn qua vai tôi, tôi có thể thấy khuôn mặt khắc khổ của Windsom nở một nụ cười, ông trả lời, “Ta nghĩ là có thể đó. Ông nghĩ gì sau khi gặp cậu nhóc kia? Ông sẽ làm điều đó chứ?"
“Chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?” Tôi ngắt lời họ, hoàn toàn mờ mịt. Tôi bắt đầu hơi sợ rằng asura kia sẽ lấy lại vũ khí của mình hoặc thậm chí loại bỏ nó hoàn toàn vì niềm kiêu ngạo của ông ấy.
Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một thanh kiếm có chất lượng hoàn hảo như này nữa dù nó chỉ là một “thất bại”.
“Ta đưa cậu đến gặp Wren để hoàn thành hai việc. Việc đầu tiên ta đã nói trước đó. Các phương pháp của Wren thường độc lạ, nhưng ông ấy có một con mắt tinh tường trong lý thuyết chiến đấu thực tế. Lý do thứ hai là với hy vọng rằng Wren sẽ tạo ra một thanh kiếm phù hợp hơn với hình thức chiến đấu độc đáo của riêng cậu.”
“Thật sao ạ?” Tôi quay sang Wren. “Ông thực sự sẽ rèn cho cháu một thanh kiếm?”
“Ta không rèn kiếm, nhóc. Ta tạo ra chúng. Và ta chỉ huấn luyện cháu vì ta nợ Chúa tể Indrath một ân huệ. Và ngài ấy cũng chẳng nhắc gì đến việc lãng phí thời gian tạo ra một thanh kiếm cho một người thuộc chủng tộc hạ đẳng.” Wren tra thanh Dawn’s Ballad vào bao kiếm. “Dù sao đi nữa, từ giờ ta sẽ giữ thanh kiếm này.”
“Từ giờ sao ạ? Vậy ông sẽ trả lại cho cháu chứ?” Tôi xác nhận, vẫn e ngại.
“Nhóc con, thanh Dawn's Ballad chỉ đơn thuần là một công cụ sắc bén, nhưng nó vẫn chọn cậu. Ta không tự hào về tác phẩm đặc biệt này, nhưng ta sẽ không lấy nó khỏi cậu,” ông ấy trả lời. Asura sau đó vươn cánh tay ra trước mặt, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện từ mặt đất bên dưới. Nắm lấy chuôi kiếm, ông ấy ném nó cho tôi. “Từ giờ, hãy sử dụng cái này trong khi huấn luyện. Ta đã tạo ra nó để đo các chuyển động mà người dùng tạo ra và lực tác động mà nó nhận được.”
“Và ông có thể triệu hồi nó từ mặt đất bất cứ lúc nào sao?” Tôi hỏi, cầm chiếc đoản đao dường như bình thường trong tay.
“Sau khi chứng kiến những việc ta đã làm, cậu vẫn còn ngạc nhiên với mấy cái chuyện vụn vặt này?” Wren lắc đầu, đưa tay về phía tôi. “Còn nữa, đưa ta sợi lông rồng.”
"Gì ạ? Tại sao ạ?” Tôi lùi lại, đưa tay lên che đi chiếc lông trắng.
“Cậu cứ thích thắc mắc về mọi chuyện ta làm nhỉ?” Asura hỏi.
Tôi miễn cưỡng trao lại chiếc lông trắng cho Wren, gãi vết sẹo xuất hiện trên tay tôi sau khi được liên kết với Sylvie. Không có lông để che nó lại, tôi cảm thấy thật trần trụi, như thể da tôi đã bị cắt bỏ.
Wren nhét chiếc lông vào áo khoác. “Oh, ta chợt nhớ ra sinh vật hạ đẳng như cậu cần ngủ nhiều hơn chúng ta, vì vậy hãy nghỉ ngơi đi.”
“Chờ đã, vậy đêm nay chúng ta sẽ ở đây trong trung tâm của miệng núi lửa cằn cỗi này?” Tôi hỏi, nhìn xung quanh.
“Ai nói là chúng ta cơ? Windsom và ta có chuyện cần làm. Hơn nữa, sẽ chẳng bao giờ có một chiếc giường êm ái chờ đợi cháu trong chiến tranh cả, ta chỉ đang giúp cháu làm quen trước thôi.” Vị Asura nở nụ cười nham hiểm trên mặt, cùng Windsom tạo ra một cổng dịch chuyển.
“Cố gắng nghỉ ngơi đi, Arthur,” Windsom dặn dò tôi ngay trước khi bước vào cổng. Khi các cổ tự phát sáng làm cho vòng tròn dịch chuyển mờ dần, nó trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Giữa không gian tĩnh mịch này chỉ còn lại tiếng gió thổi và tiếng thở dài của tôi. Phủi lớp bụi đất trên quần áo, tôi dựng lên hai phiến đất để tạo thành một cái lều tạm thời.
Và tôi nhận thấy điều không ổn ngay sau đó. Vừa ngả đầu xuống cái gối đá tôi đắp lúc nãy, những cơn địa chấn dữ dội khiến đầu bị đập vào gối, đau đến tỉnh cả người. Tôi hạ lều đá vừa mới dựng chưa được bao lâu xuống và rồi giật mình khi thấy vô số con golem vây quanh trại của tôi. Mỗi mỗi con trong số chúng sử dụng một vũ khí khác nhau nhưng tất cả đều giơ vũ khí lên trên cái đầu đá và đồng loạt vung xuống.
Cơ thể tôi theo phản xạ tự nhiên nâng một vòm đất lên để bảo vệ mình. Một tiếng nổ lớn, vòm đá vỡ vụn và các mảnh vỡ rơi xuống đầu tôi. Tôi choáng váng nghe thấy giọng nói được khuếch đại của Wren vọng xuống từ trên trời.
“Cậu sẽ không bao giờ có thể thật sự nghỉ ngơi khi đang ở giữa chiến trường nhóc ạ. Cậu cần phải quen với việc sẵn sàng chiến đấu dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Bây giờ, lột quần áo của mình ra và tiếp tục chiến đấu đi.”
“Ông thần này điên cmn rồi.” tôi chửi thề một câu. Tôi vẫn có thể nghe thấy chuyển động của những con golem xung quanh, chúng đang chờ tôi trở lại.
Tôi tập hợp mana quanh mình, chờ đợi bọn chúng tiến đến gần nhất có thể để tấn công. Sau khi bọn chúng bước vào tầm ngắm, tôi lập tức tung ra một câu thần chú.
[Gale Force] (Phong Lực)
Thay vì nhắm vào bọn chúng, tôi bắn câu thần chú vào vùng đất dưới chân, tạo ra một đám mây cát bụi bao xung quanh mình. Một vài con golem ở gần bị vũ lực hất văng ra, tạo cho tôi đủ khoảng trống để dựng đám cát bụi lên cản trở tầm nhìn của bọn chúng.
Tôi đấm bay một con golem ở gần, nâng thanh kiếm Wren đưa cho lúc nãy lên. Tôi biết Wren đang muốn mô phỏng môi trường chiến tranh thật vì vậy tôi đã hành động như thể những con golem này là người thật sự. Tôi chém vào xương hàm của con golem, và đúng như dự đoán, con golem rơi xuống sàn, phun ra một chất lỏng đỏ từ vết thương của nó.
Một con golem khác, con này đang cầm một thanh Halberd lớn hung dữ tấn công tôi từ phía sau. Khi nó hạ thấp tư thế để đẩy vũ khí của mình về phía tôi, tôi lia một đường kiếm, chặt đứt đầu của tên đầu đá. Tuy nhiên ngay cả khi cơ thể được cường hóa với ý chí của Sylv, tôi vẫn bị mất thăng bằng trước lực đâm. Tôi quay người để giảm bớt tác động do cú đánh gây ra. Nhưng chưa kịp thở, một con golem lại tấn công tôi bằng thanh kiếm sắt.
Bực mình, tôi phản kích bằng một cú đấm sấm sét. Chiếc khiên kim loại vỡ vụn, con golem bị hất văng xuống đất. Ngay sau đó một con golem khác lao vào, cầm thanh kiểm chém về phía đầu tôi.
Đột nhiên xuất hiện một con golem khác màu dùng khiên chặn đòn tấn công của con golem kia cho tôi.
“Cậu sẽ có đồng minh trong trận chiến này, Arthur. Là một trong những người chơi chính của trận chiến này, cháu có thể tùy ý chọn bên tấn công hay phòng thủ - tràn sang lãnh địa của kẻ địch hoặc đứng cạnh và bảo vệ đồng đội của mình để giúp họ sống sót”. Tôi nhìn thấy Wren ngồi cùng với Windsom trên một tảng đá trôi nổi trên bầu trời, nói vọng xuống.
Trận chiến lại tiếp tục, xác của bọn golem xếp chồng lên nhau trên chiến trường. Tôi tưởng tượng bọn chúng như người chứ không phải làm bằng đá, điều đó khiến tôi nhớ lại khung cảnh trong Góa Phụ Ngục, khiến tôi cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhiều giờ trôi qua, cuộc chiến giả mà Wren dựng lên để huấn luyện tôi bắt đầu có hiệu quả. Tôi nhận ra rằng kinh nghiệm chiến đấu linh hoạt rất quan trọng.
Tôi chỉ trải nghiệm chiến tranh ở hậu phương, lên chiến lược cho từng trận chiến ở cấp độ vĩ mô. Bây giờ, ở giữa chiến trường này lại có rất nhiều yếu tố khác với một trận đấu tay đôi thông thường mà tôi đã từng trải qua: sẽ có những xác chết và tay chân bị cắt đứt mà người ta có thể vấp phải, máu tích tụ trên mặt đất và chúng ta có thể bị trượt chân. Ngay cả với màu sắc tươi sáng để dễ nhận ra của các con golem, chúng ta vẫn vô tình đánh phải một đồng minh dưới sự khốc liệt của trận đấu.
Mặc dù tôi không ưa gì vị asura lập dị, nhưng tôi phải thừa nhận là Wren đã tạo ra một môi trường học vô cùng hiệu quả. Tôi không rõ ông ấy đã sử dụng loại phép thuật nào nhưng chất lỏng mà lũ golem chảy ra rất giống với máu. Sau một lúc chiến đấu, máu của các golem cả phía địch và đồng minh bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối khắp chiến trường.
Tôi nhận ra lượng mana dự trữ trở nên quý báu thế nào trong các trận chiến kéo dài liên tục thế này. Ngay cả khi lõi mana của tôi đã ở giai đoạn Bạc Trung Cấp và tôi đang sử dụng Mana Rotation (Luân Chuyển Mana), tôi vẫn phải học cách bảo tồn mana để sử dụng ma thuật lâu hơn. Những phép thuật mana tầm xa và đẹp mắt nên để cho Conjurer ở hậu tuyến sử dụng, còn hiện tại vẫn nên dành mana để bảo vệ bản thân trong trường hợp khẩn cấp thì tốt hơn.
Trong suốt trận đấu, Wren không ngừng hét lên chỉ đạo tôi, khuyên tôi tránh dồn vào một chỗ mà nên tiếp tục hạ gục các con bên phía kẻ thù. Thỉnh thoảng, những con golem bình thường sẽ bật lên tàn sát các con golem phía tôi làm tôi bị phân tâm. Dù không muốn nhưng tôi phải thừa nhận Wren thừa sức tạo ra một con golem có thể giết chết tôi.
Trận chiến kết thúc khi tôi hạ gục hết các con golem lớn mà Wren đã rất tốt bụng đánh dấu cho tôi bằng những cái vương miện lớn trên đầu chúng.
“Thật là tàn bạo.” Tôi thở dài nằm bẹp trên mặt đất. Tôi đã chiến đấu liên lục kể từ khi tôi bị đánh thức một cách thô lỗ, chẳng có thời gian để ăn uống thậm chí đi tiểu.
Bữa tối được dùng cạnh một đống lửa sau khi Wren vẩy tay dọn dẹp lũ golem và những bãi máu bằng một cú phẩy tay. Chúng tôi bắt đầu bằng việc điểm lại trận chiến. Windsom vẫn chưa trở về, vì vậy chỉ có Wren có mặt ở đây để chỉ ra những sai lầm tôi đã gây ra, từ nhỏ đến to.
“Tổng số lượng thương vong phía bên cháu là golem, còn phía địch là . Chiến thắng không có gì ấn tượng so với trình độ của các con golem phía bên địch mà ta tạo ra”. Wren từ từ nêu ra từng câu nhận xét.
“Có lẽ vì chúng trông như những tảng đá nên cháu chả cảm thấy đồng cảm gì với chúng kể cả phía địch và phía đồng minh.” Tôi phản bác. Cắn một miếng cái thứ trông như đậu phụ mà Wren mang đến cho tôi.
“Ta sẽ lưu ý đến điều đó. Giờ thì nghỉ sớm đi, ngày mai sẽ không dễ dàng thế này nữa đâu.” Ông ấy vừa trả lời vừa ghi chép lại một số thứ.
Tôi đã quen với cách nói chuyện xéo xắt của Wren, như thể lời nói của ông ấy quá như vàng. Quay đi, tôi dựng lên một chiếc giường cát mền mại hơn và hi vọng lần tới sẽ không phải bị đánh thức bằng một quân đội golem.
Suy nghĩ của tôi lại điên cuồng chạy khi tôi vừa đặt lưng xuống. Tôi nghĩ về trách nhiệm của mình trong thế giới trước. Dù ở thế giới trước tồn tại nhiều sai sót trong cách thức vận hành, nó vẫn dễ dàng hơn với tôi khi mà cách giải quyết của mọi vấn đề đều chỉ dừng lại ở một trận chiến, tất cả mọi thứ đều chỉ hoặc màu đen hoặc màu trắng. Chiến tranh gần như không bao giờ xảy ra trừ khi đó là tranh chấp giữa nhiều quốc gia. Ngay cả khi vậy, các trận chiến quy mô lớn cũng chỉ diễn ra trong môi trường được kiểm soát để giảm thiểu thương vong. Nhưng cuộc chiến sắp tới này sẽ không có điều đó.
Tôi đã suy đoán về các kịch bản khác nhau có thể xảy ra vì cuộc chiến này. Thương vong bao nhiêu? Và đến mức nào thì kết thúc sẽ lớn hơn những thương vong này? Tôi suy ngẫm. Tôi không có ai để trở thành động lực cho tôi ở kiếp trước. Nhưng giờ, liệu tôi có sẵn sàng hi sinh những người thân yêu của mình cho “những điều tốt đẹp hơn” không? Chắc chắn là không bao giờ.
Tôi không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào, nhưng tôi đã trải qua ngày hôm nay thật mệt mỏi. Thật ngạc nhiên là tôi đã có một đêm ngon giấc. Tay chân tôi ê ẩm vì vận động quá nhiều. Xung quanh không có con golem nào xuất hiện khiến tôi nghi ngờ nhiều hơn là nhẹ nhõm.
Đột nhiên một tiếng hét thất thanh từ phía sau làm tôi giật mình. Và rồi điều làm tôi hoang mang hơn là những gì tôi đang nhìn thấy.
Một cặp sừng đen nhánh lấp lánh dưới ánh mặt trời, một tên asura của gia tộc Virtra đang đứng trước mặt tôi. Được che kín từ cổ đến chân trong chiếc áo choàng dài, con vật đứng trước mặt tôi trong hình dạng con người, nở nụ cười toe toét để lộ hàm răng lởm chởm. Trong tay hắn là người mà tôi không bao giờ nghĩ có thể gặp ở đây.
Tôi không nói nên lời, một tiếng hét đau xé ruột gan phát ra từ con tin đang nằm trong tay hắn.
“T-Tess?”