Ánh Sáng Cuối Con Đường

chương 138: sửa chữa sai lầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi bật khỏi ghế ngay khi nghe người lính đưa tin. “Các người thấy bọn chúng ở đâu?”

“C-Chỉ vài dặm về phía nam của thành phố Etistin… thưa ngài.” Anh ta trả lời, lúng túng vì không biết phải gọi tôi bằng gì vì tuổi tác của tôi

Tôi đi nhanh qua người lính và đi qua cửa. “Đi thôi, Sylv.”

“Khoan! Arthur, cháu đang tính làm gì đấy?” Virion gọi lên, giọng ông có chút lo lắng.

“Cháu cần phải tận mắt chứng kiến đống hỗn độn mà cháu tạo ra,” tôi trả lời mà không quay đầu lại.

Sylvie và tôi chạy một mạch đến phòng dịch chuyển, né tránh một số công nhân và lính gác ngạc nhiên.

Ngay khi đến cánh cửa quen thuộc màu xanh mà chúng tôi đã đi qua, tôi thấy hai người lính gác khác với hai người ban nãy đang đứng canh cửa.

“Làm ơn hãy mở cửa,” tôi yêu cầu một cách thiếu kiên nhẫn.

Người lính nam, mặc một bộ giáp hạng nặng cùng thanh đại đao giắt trên lưng và hai thanh dao găm nhỏ ở hai bên hông bước lên với một biểu cảm nghiêm nghị. “Những ai muốn ra vào đều phải được cho phép bởi chính Tổng Tư Lệnh Virion và Ngài Aldir. Chúng ta chưa hề nghe gì về việc cậu sẽ ra khỏi đây từ hai người họ, nên không có chuyện đó đâu nhóc.”

“Nghe này, tôi chỉ vừa mới đến lâu đài cùng Virion và Aldir. Bọn họ biết tôi sẽ ra khỏi đây, nên tôi khuyên hai người nên để tôi qua.” Tôi tranh cãi.

“Là Tổng Tư Lệnh Virion và Ngài Aldir,” người lính gác chỉnh lại. “Dù cho lũ nhóc quý tộc các cậu có xấc xược đến đâu thì cũng nên học cách tôn trọng các bậc trưởng lão đi chứ.”

Nữ pháp sư Conjurer trông khoảng độ tuổi trung niên, mặc một bộ đồ lộng lẫy và mũ trùm đầu lên tiếng ngắt ngang, mong giải quyết mọi chuyện nhanh chóng. Bà ấy nói với giọng điệu nhẹ nhàng như thể nói chuyện với con nít. “Ngoài kia rất nguy hiểm để đi một mình. Nếu cậu có hộ vệ—”

Bà ta ngưng lại đột ngột như thể các câu từ mắc nghẹn trong cuống họng. Cả hai người lính gác quỵ xuống và nắm chặt cổ họng một cách tuyệt vọng. Bọn họ như cá mắc cạn không có oxi. Tôi tiến lên, nhìn xuống họ và nở một nụ cười ngây thơ. “Sẽ khôn ngoan hơn nếu cả hai người đừng xem thường tôi.”

Tôi thu lại áp lực của mình sau khi đã làm rõ quan điểm và giúp họ đứng lên. “Giờ thì chúng ta thử lại nào.”

Cả hai bọn họ chật vật đứng dậy và tiến về phía cửa để mở khóa. Cánh cửa nặng nề kéo lê trên nền gạch khi tôi chạy qua và tới giữa căn phòng.

“Thưa ngài, xin hãy set địa điểm đến Etistin,” tôi thở dài yêu cầu. Tôi cảm thấy có chút hơi tội lỗi vì đã gay gắt với những người chỉ đang làm nhiệm vụ của mình, nhưng giờ tôi không có tâm trạng cho việc đó.

Ông lão gác cổng lưỡng lự liếc qua những người lính gác tả tơi kia, nhưng rồi cũng miễn cưỡng thực hiện. Cảnh cổng bắt đầu xuất hiện, và quan cảnh của Etistin hiện lên bên trong.

Không phí thêm lời nào, Sylvie và tôi bước qua cánh cổng một lần nữa, tim tôi ngày càng đập mạnh hơn khi đến gần đích đến.

Bước vào một căn phòng khác lạ với lính gác ở góc phòng, tôi bước xuống bục dẫn tới cửa với Sylvie đi theo sau.

“Ai để một thằng nhóc qua cổng đấy?” Người lãnh đạo đô con la lên với người gác cổng gù.

“Cậu ta đến từ tòa lâu đài, thưa ngài.” Ông ấy trả lời, nhìn tôi một cách tò mò.

Thật rắc rối khi ai cũng xem tôi như một đứa trẻ mặc dù tôi đang tuổi vị thành niên. Hiện tại tôi còn cao hơn các lính gác ở đây, nhưng mái tóc mượt mà và vẻ ngoài trẻ trung khiến không ai trong số lính gác đối xử với tôi nghiêm túc cả.

Không cần phí thời gian giải thích, tôi tiến về phía lối ra, đi qua người chỉ huy to con kia.

“Ê nhóc! Chú mày làm gì ở đây đấy? Bộ chú mày không biết tình trạng hiện giờ của thành phố này à?” Người lính gác vạm vỡ mặc giáp cao hơn tôi một cái đầu nắm chặt tay tôi và ghì lại.

“Tổng Tư Lệnh Virion gửi tôi đến đây. Giờ, làm ơn mở cửa ra trước khi tôi đục một lỗ ở đây.” Tôi cảnh cáo.

Gã chỉ huy phì cười và đảo mắt nói. “Ờ ờ. Tổng Tư Lệnh Virion mà lại gửi một thằng công tử bột như chú mày qua đây á. Ta dám cá chú mày chỉ là một thằng nhóc quý tộc bày đặt bỏ nhà ra đi để làm loạn thôi. Giờ thì, Scraum, đưa thằng bé này trở về cổng! Ở đây có đủ thường dân để xử lý rồi!”

Thở dài, tôi vận mana, cho phép nó tràn ra khỏi người tôi như lúc tôi đã làm ở lâu đài ban nãy.

Rất nhiều lính gác ở đây là pháp sư Augmenter, nên bọn họ biết chính xác chuyện gì đang xảy ra khi tất cả những người khác ngã quỵ xuống đất một cách vô vọng. Bầu không khí trong đây như đông cứng lại khi các người lính gác trố mắt nhìn nhau một cách bối rối. Người gác cổng là một thường dân, không thể chịu nỗi áp lực liền bất tỉnh nhân sự.

“Sylv. Rời khỏi đây thôi.”

‘Nhưng còn cánh cửa—’

Tôi liếc qua căn phòng và thấy một số pháp sư đang gọi viện trợ.

“Ta sẽ đục một lỗ.” Tôi trả lời ngắn gọn, không muốn gây náo động thêm nữa.

‘Nghe được đấy.’

Cơ thể cáo trắng của cô khế ước thú của tôi bắt đầu phát sáng rực lên cho đến khi một luồng sáng vàng trắng bao trùm hoàn toàn cô rồng của tôi. Với một lượng mana khủng bố tỏa ra từ người mình, Sylvie biến trở lại thành dạng rồng. Suốt mấy năm qua, vẻ ngoài của cô đã trở nên tao nhã và trưởng thành hơn. Một chi tiết nhỏ trên người như hình dáng của sừng và vẩy đã khác hơn, giờ trông nó lấp lánh như hàng ngàn viên tinh thể quý, khiến Sylvie trông còn đáng sợ hơn, nhưng không kém phần uy nguy.

Những người lính vẫn còn tỉnh táo liền hét toáng lên khi chứng kiến cảnh tượng này, nhưng tôi không có thời gian xa xỉ để tận hưởng điều này.

Nhấc tay lên, tôi vận một lượng mana khổng lồ vào lòng bàn tay.

[Lightning Surge]

Một luồng sấm sét xanh công phá trần nhà, làm rung chuyển cả căn phòng. Tôi nhảy lên người Sylvie và cô ấy đập cánh bay lên.

Chúng tôi phóng qua cái lỗ tôi tạo trước sự chứng kiến và la hét của thường dân và binh lính ở dưới ngày càng nhỏ dần đi khi chúng tôi càng bay cao lên.

Bầu không khí khô ráp của mùa đông thổi phà phà vào mặt tôi khi chúng tôi bay cao hơn cả lớp mây, cho đến khi hai chúng tôi có thể thấy mặt trời đang lặn ở phía chân trời. Vẻ đẹp thật sự của Dicathen trải dài trong tầm mắt tôi. Tôi tận hưởng cảnh tượng yên bình này một chốc, từ những ngọn núi cao phủ đầy tuyết trăng tinh và đồng bằng cỏ rộng mênh mông bạc ngàn cùng lớp nước biển lấp lánh dưới ánh mặt trời và rừng cây xanh rậm rạp, rồi tôi hướng Sylvie về phía Nam.

‘Chúng ta cần đến đó trước khi màn đêm buông xuống.’ Tôi nói, nghiêng người về trước trên tấm lưng rộng của Sylvie.

‘Rõ,’ cô ấy đáp, giọng vẫn cao vút khác xa với vẻ ngoài đáng sợ của mình.

Cảnh tượng hùng vĩ ban nãy mờ đi như thể bị hút đi. Tôi vận một lớp mana dày đặc xung quanh cơ thể để bảo vệ quần áo mình trước lớp gió gắt dữ dội.

Khi chúng tôi hướng về phía Nam, cảnh tượng của các thành phố bắt đầu xuất hiện trước mắt bọn tôi khi chúng tôi tiến gần về phía đường bờ biển.

‘Hạ thấp xuống hơn nữa đi, Sylv.’ Tôi dùng thần giao cách cảm để giao tiếp.

Khế ước thú của tôi thu lại hai đôi cánh khổng lồ và lướt xuống phía vách đá ngay trên Thành Phố Trelmore. Chúng tôi lao qua màn mây che tầm nhìn, phóng xuống dưới như một hắc thiên thạch. Khi chúng tôi hạ thấp xuống, lớp nước biển lấp lánh xuất hiện, và cùng với nó là hậu quả do sự thiếu suy nghĩ của chính tôi.

Tôi chửi rủa thầm trước cảnh tượng hãi hùng trước mắt, không có từ nào có thể miêu tả được. Khi chúng tôi hạ cánh trên vách đá phủ đầy tuyết nhìn qua thành phố Trelmore và hướng ra biển, tôi nhảy khỏi lưng của khế ước thú của tôi, và chửi thêm lần nữa, lần này, lời chửi của tôi vang vọng khắp nơi như đang chế giễu tôi.

Tôi chỉ biết câm nín trước cảnh tượng trước mắt.

Hàng trăm con tàu lớn nhỏ đang xuất hiện kín hết đường chân trời, chỉ cách bờ khoảng vài chục dặm, khiến cho đội quân của bọn chúng ở Beast Glades trông như một nhúm cát so với sa mạc.

Những lời khuyên cuối của Virion xuất hiện trong tâm trí tôi. Ông ấy bảo tôi đừng tự trách cứ bản thân mình, nhưng đó là điều duy nhất tôi có thể làm trong hoàn cảnh này.

Đây là cuộc sống thứ hai của tôi, tôi có hiểu biết chuyên môn sâu rộng và kiến thức mà người ở đây không hề biết đến, ấy thế mà tôi lại không hề mảy may suy nghĩ về hậu quả gì sẽ nảy sinh từ một ý tưởng tưởng chừng như là vô hại và sẽ giúp ích cho những người khác.

Ký ức về cái ngày mà tôi đưa cho Gideon bản thiết kế động cơ hơi nước hiện lên rõ mồn một đến mức đau đớn. Vì chính bản thiết kế của tôi, một con tàu đã được chế tạo để vượt biển và nó đã rơi vào tay sai người. Tôi không thể không nghĩ về việc nếu gia tộc Vritra đã có được công nghệ này, thì bọn chúng đã chế tạo được thứ quái quỷ gì để hỗ trợ cho chiến tranh.

“Không ổn tý nào rồi.” Sylvie lẩm bẩm khi nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mặt.

“Tất nhiên là vậy rồi. Và đây là lỗi của ta.” Tôi thở dài, một cảm giác tội lỗi và khó chịu âm ỉ trong người.

Tôi thất thần nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt, suy nghĩ hàng triệu điều trong đầu. Tôi đã tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt và máu suốt hai năm qua để tôi có thể bảo vệ mảnh đất này và người dân nơi đây và ngăn chặn không cho Vritra xâm chiếm cả thế giới. Nhưng giờ thì mục đích đó không còn đơn giản nữa.

Nhảy lên người khế ước thú của mình, tôi nhẹ nhàng xoa lưng cô rồng mình.

“Trở về thôi, Sylv. Chúng ta có cả một cuộc chiến tranh cần phải thắng.” Tôi nghiến răng nói.

Tôi chả phải là mấy tên anh hùng chính trực giải cứu thế giới. Vãi, tôi còn chẳng thể tự cho mình mình là một lính tốt, cố hết sức để chiến đấu vì người dân của mình.

Không. Đây là lỗi của tôi khi tình hình cuộc chiến đã đến mức này. Đây là lỗi của tôi khi cả quân đoàn chiến hạm này chuẩn bị cập bờ lục địa của tôi, và chắc chắn đó là lỗi của tôi khi bọn chúng đến đây và tàn phá mảnh đất này.

Nếu tôi phải chiến đấu với một lý do, thì đó sẽ không phải là để bảo vệ những người thân yêu của tôi.

Mà là để sửa chữa sai lầm của tôi.

GÓC NHÌN CỦA CYNTHIA GOODSKY:

Tôi đang ở trong một căn phòng hay một khu vực—một khoảng không vô tận đen thui với chỉ độc một tia sáng chiếu xuống.

“Bà cần phải cung cấp cho chúng ta càng nhiều thông tin càng tốt,” một giọng nói trầm phát lên từ trong bóng tối.

Tôi cảm thấy môi và lưỡi mình chuyển động để thốt nên lời, nhưng giọng tôi lại không vang lên được. Thay vào đó là một tiếng kêu đinh tai nhức óc trong não tôi.

“Kiến thức của bà có thể giúp chúng ta chiến thắng cuộc chiến này, Hiệu Trưởng.” Một giọng nói khàn khác lẩm bẩm vang lên. “Hãy nghĩ về hàng triệu sinh mạng có thể được cứu sống nếu bà hợp tác với chúng tôi.”

Tôi đồng ý. Tôi rất muốn nói, nhưng lại không thể thốt nên lời nào. Tôi ngã quỵ xuống đất khi không thể chịu đựng nổi tiếng kêu đinh tai kia, nhưng những giọng nói ấy vẫn vang lên để thúc ép tôi.

Bọn họ muốn câu trả lời bất chấp mọi thứ. Bọn họ đang rất tuyệt vọng, và tôi cũng thế.

“Bà có chết vì lời nguyền cũng chả sao hết. Miễn là bọn tôi có được câu trả lời chúng tôi cần, thì vai trò của bà có thể chấm dứt cũng được,” một giọng nói khác vang lên.

‘Tôi tưởng rằng lời nguyền đã được Ngài Aldir gỡ bỏ rồi.’ Tôi rất muốn phản bác, và tôi biết rằng, sâu trong thâm tâm tôi, cả cuộc đời tôi đều tràn đầy nguy hiểm. Tuy nhiên, giọng nói của tôi lại phản bội tôi, và tiếng ồn nhức nhối khó chịu đó tiếp tục tra tấn tôi. Tầm nhìn tôi trở nên trắng xóa đi khi cơn đau ấy dịu bớt lại.

Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng nếu đây chính là cái chết, thì tôi sẽ rộng tay chào đón nó. Tôi nhắm mắt lại, nhưng tầm nhìn tôi vẫn là khung cảnh trắng xóa ấy.

Tôi bắt đầu thắc mắc không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì một bóng dáng đen thui tiến lại gần tôi. Ngay cả khi người đó tiến lại gần, tôi vẫn không thể nhìn rõ được dung mạo của người đó. Điều duy nhất làm tôi an tâm là vẻ ngoài của “nó” giống với con người.

Khi người không hình hài mặt mũi đó tiến lại gần tôi, nó cúi người xuống và chìa tay ra để giúp tôi đứng dậy.

Thú thật, tôi vẫn hơi lưỡng lự—ngay cả khi tôi có thể đã chết rồi hay gì gì khác.

Tuy nhiên, lòng tò mò thắng thế lòng đa nghi, nên tôi chìa tay ra, đợi nó nắm lấy.

Ngay khi tay chúng tôi chạm nhau, lớp đen bao phủ hình dáng người bí ẩn đó biến mất.

Tôi nắm chặt hơn, rồi nhận ra rằng mình đang siết chặt tay với Virion.

Tay ông ấy ấm thật. Tôi muốn đứng lên và ôm chầm lấy ông ấy, nhưng cơ thể này không chịu nghe lời tôi. Thay vào đó, tôi vẫn ngồi dưới đất và tay ông ấy vẫn nắm chặt tay tôi. Ông ấy nắm tay tôi một cách nhẹ nhàng, nâng niu như sợ các ngón tay của tôi sẽ vụn nát với áp lực nhẹ nhất.

Tôi rất muốn dùng tay khác nắm lấy ông ấy, nhưng một lần nữa, tôi vẫn không thể di chuyển.

“Tôi chưa bao giờ có dịp xin lỗi bà…” Ông ấy nói, lẩm bẩm về việc ông ấy không ngăn tôi lại, ngay cả khi ông nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra với tôi. Giọng nói dõng dạc và tự tin thường ngày đã biến mất, thay vào đó là giọng nói đứt quãng và buồn phiền.

Tôi rời mắt khỏi tay Virion và nhìn lên người bạn già của mình. Mặt ông ấy khá mờ, và tôi không biết ông ấy đang nhìn gì, nhưng vì lý do nào đó, tôi có thể thấy nước mắt ứ đọng ở hai mắt của ông rất rõ ràng.

Bỗng nhiên, Virion bỏ tay ra, và ông ấy lại biến thành hình nhân đen thui ban nãy. Khi ông ấy bước đi, tôi la lên để kêu ông quay lại, nhưng một lần nữa, tôi không thể thốt nên lời.

Hình nhân đen từng là Virion ấy bỗng dừng lại một chút và lên tiếng một lần nữa. Tôi hầu như không nghe được ông ấy nói gì, nhưng tôi lại cảm thấy rất an tâm. Tôi không cố gắng la lên để ông ấy quay lại nữa, và chấp nhận để ông rời đi.

Khi bóng hình ông ấy biến mất vào cõi màu trắng mênh mông vô tận, một khung cảnh yên bình khác trong cuộc đời tôi xuất hiện.

Đó là sau khi chiến tranh giữa con người và tộc elf vừa kết thúc. Cả hai bên đã chịu tổn thất khổng lồ, và cuối cùng cũng kí kết hiệp ước hòa bình.

Virion, khi đó vẫn còn khá trẻ, đi bộ bên cạnh tôi. Khung cảnh ấy giống hệt như cách tôi nhớ, những bông hoa tulip héo ở cánh đồng bên trái của chúng tôi.

Cơ thể tôi tự động chuyển động, dạo bước cùng ông ấy trên con đường lát gạch, nhưng tôi cũng không phiền.

“Bà định làm gì khi chiến tranh kết thúc?” Virion hỏi, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm cuối chân trời.

Sau khi cuộc chiến này kết thúc, tôi dự định sẽ lặng lẽ quan sát lục địa này—đó đã luôn là nhiệm vụ của tôi suốt đó giờ. Nhưng tôi không thể tiết lộ điều đó cho vua của người elf, nên tôi chỉ nhún vai và mong rằng có thể đổi sang chủ đề khác.

“Tôi đã biết bà cũng được vài năm rồi. Trong số những năm tháng ấy, đôi lúc, chúng ta là kẻ thù, đôi lúc thì không. Nhưng suốt những năm tháng ấy, tôi luôn suy nghĩ về một điều.” Ông ấy giơ một ngón tay ra để nhấn mạnh ý của mình.

“Ồ?” Giọng tôi tự động vang lên. “Và đó là gì? Tình yêu say đắm mãnh liệt đối với tôi ư?”

“Xin lỗi, nhưng không.” Ông ấy cười khúc khích. “Bộ bà quên là tôi đã kết hôn rồi à?”

“Tôi thấy quý tộc loài người có tới , vợ cũng có sao đâu.” Tôi bình thản nhún vai.

“Tộc elf chúng tôi rất chung thủy.” Ông ấy lắc đầu trả lời. “Dù gì thì, tôi nghĩ rằng bà sẽ là một giáo viên xuất sắc và truyền cảm hứng. Trời ạ, tôi còn nghĩ rằng bà có thể trở thành nhân vật chủ chốt của một học viện danh giá nào đó, dẫn dắt thế hệ trẻ đến một tương lai tươi sáng hơn.”

“Chà, đâu ra cái suy nghĩ đó thế?” Tôi trả lời và bất ngờ vì ý tưởng của ông. “Điều gì khiến ông nghĩ như vậy?”

“Nhiều thứ lắm,” ông ấy nháy mắt. “Nhưng nói thật đấy, bà nên xem xét việc trở thành một giáo viên đi. Tôi dám chắc là bà sẽ yêu nghề đó cho coi.”

“Có lẽ tôi sẽ thành lập cả một học viện của riêng mình.” Tôi nhếch mép cười. “Thật ra tôi cũng khá thích thành phố Xyrus.”

“Một học viện pháp sư ở ngay trên thành phố lơ lửng hử,” ông ấy suy ngẫm một hồi. “Tôi thích ý tưởng đó đấy!”

Cơ thể tôi ngừng đi, và tôi quan sát Virion khi ông ấy tiếp tục sải bước. “Thế ông nghĩ sao nếu chúng ta cùng thành lập ngôi trường này?”

Quay đầu lại, ông ấy phì cười. “Ừ, rồi chúng ta sẽ đặt tên cho nó là Học Viện Pháp Sư Goodsky và Eralith ha.”

Tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ lên vì xấu hổ.

“Không được đâu, nhưng có lẽ tôi sẽ gửi con hoặc cháu chắt của mình đến đó khi chúng đủ tuổi. Nhưng chỉ là khi trường của bà đủ tốt thôi.” Ông ấy nháy mắt trước khi quay lại.

“Tôi thật sự sẽ thành lập một học viện đấy.” Tôi má. “Cứ đợi mà xem. Học Viện Xyrus sẽ trở thành học viện ma thuật vĩ đại nhất cho xem.”

“Học viện Xyrus? Ở trong thành phố Xyrus?” Virion nghiêng đầu. “Tên gì mà không có chút sáng tạo gì hết thế…”

“Ừ thì chẳng lẽ lại đặt tên là Học Viện Pháp Sư Goodsky và Eralith hả?” Tôi cự lại, tiếp tục phồng má lên. “Và ông sẽ phải may mắn dữ lắm tôi mới cho cháu chắt của ông vào học đấy.”

“Ouch,” ông ấy bật cười. “Chà, vậy thì cùng nâng ly vì tương lai thành công của học viện Xyrus thôi nào.” Virion giả vờ giơ cái ly tưởng tượng lên để chúc mừng tôi.

Thấy ông ấy đùa như thế, tôi liền đá vào người ông ta, khiến ông ta còn bật cười còn lớn hơn.

Tôi nhớ rất rõ rằng tôi đã ước rằng khoảnh khắc này sẽ không bao giờ kết thúc. Tôi cũng nhớ rất rõ cảm giác hối tiếc vì đã không gặp người đàn ông này sớm hơn. Biết đâu nếu chúng tôi gặp nhau sớm hơn, thì có lẽ lòng trung thành của tôi với lục địa của mình và Vritra sẽ dao động.

Không. Vào lúc này, trái tim tôi đã dao động mất rồi.

“Tôi mới là người bị thương ở chân đấy.” Virion nói to. “Nhanh chân lên nào.”

Tôi bước tới, mong rằng sẽ bắt kịp thì một cơn đau điếng người xuất hiện và đục một lỗ xuyên qua ngực tôi. Cánh đồng đầy hoa nhuộm một màu đỏ tươi của máu. Cuối cùng cũng đã kiểm soát được cơ thể mình, tôi nhìn xuống và thấy một gai đen chĩa ra khỏi người tôi, với trái tim của tôi ở ngay mũi gai.

“Nhanh lên,” Giọng nói của Virion vang lên lần nữa ở phía xa xăm.

Tôi giương tay ra để gọi ông ấy, nhưng tôi vẫn không thể di chuyển vì bị găm chặt bởi thanh giáo lớn chĩa ra từ ngực tôi.

Như thể thanh giáo ấy muốn kéo tôi lại vào cõi cửu tuyền, cảnh tượng thanh bình trước mắt tôi bị hút đi hết. Cả thế giới bỗng chốc bị nuốt chửng bởi màn đêm, và cảnh tượng Virion quay lưng bước đi là điều cuối cùng tôi thấy trước khi một cảm giác lạnh lẽo bao trùm của người tôi. Tôi chìm sâu vào vực thẳm vô đáy, tôi thề là tôi nghe thoáng qua một giọng nói xin lỗi trẻ con.

GÓC NHÌN CỦA VIRION ERALITH:

Một tiếng hét thảm thiết làm tôi giật bắn người dậy khỏi giấc ngủ. Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi khi nào, nhưng cơ thể tôi ngay lập tức đứng dậy khỏi bàn. Ra khỏi phòng nghiên cứu, tôi tránh những lính gác đang vội vã chạy về phía tiếng hét phát ra.

“T-Tổng Tư Lệnh Virion,” người lính dừng lại đột ngột và giơ tay chào.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Tôi nhìn xung quanh và thấy những người lính khác cũng đang tiến về cùng một hướng.

“Thần không rõ, thưa Tổng Tư Lệnh. Tiếng hét ấy phát ra từ bên dưới lầu, thưa ngài.”

“Dưới đó đáng ra không có ai—Anna!” Tôi hốt hoảng. Căn phòng duy nhất có người ở dưới là phòng của Cynthia, và Anna đang chăm sóc cho bà ấy.

Mắt người lính gác mở to và cậu ta quay người lại và chạy xuống. Tôi theo sau, chen qua đống lính gác mặc giáp đứng đầy ở đó. Gia đình của Arthur đứng ở ngay ngoài cửa, những bọn họ chỉ đứng đó nhìn. Tất cả đều đứng đó thất thần nhìn chằm chằm vào bên trong.

Ngước lên nhìn, ánh mắt tôi dừng lại ngay trước khung cảnh trước mắt.

“K-Không,” tôi thở hổn hển, không thể tin vào mắt mình.

“L-Làm thế nào? Là kẻ nào?” Tôi lắp bắp, nhưng Anna vẫn còn sốc kia chỉ biết lắc đầu.

Đầu tôi quay cuồng bởi những lời lẩm bẩm xì xào ồn ào xung quanh tôi. Tôi tiến thêm một bước nữa, nhưng liền ngã quỵ xuống giường.

Cynthia Goodsky đang nằm trên giường một cách yên bình, với hai tay buông thõng và tấm mềm trắng trùm cả người bà ấy. Và trên ngực bà là một cái gai đen thui chĩa ra, vấy đầy máu. Là máu của bà ấy.

Tôi hét lên một cách điên dại khi tôi quỳ xuống, nắm chặt đôi tay lạnh lẽo, vô hồn của người bạn già của tôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio