Những ký ức ở kiếp trước mà tôi tưởng mình đã quên, bỗng hiện thoáng qua trong tâm trí tôi trong chớp mắt, ám ảnh tôi ngay giữa ban ngày ban mặt khi chúng tôi chuẩn bị đi gặp sứ giả đưa tin.
‘Vẫn ổn chứ, Arthur?’ Giọng nói lo lắng của Sylvie vang lên trong đầu tôi.
‘Ta vẫn ổn, Sylv. Có điều, giờ con đã gọi thẳng tên ta rồi nhỉ.” Tôi trả lời và xoa đôi tai nhỏ nhắn của cô rồng tôi.
‘Ông nội bảo rằng con cần phải giữ gìn nhân phẩm của loài rồng.’ Khế ước thú của tôi ngước mũi lên cao, và sải bước đi kế tôi khi chúng tôi bước ra khỏi cánh cổng dịch chuyển mà Aldir đã dựng lên.
Chúng tôi đến một làng chài nhỏ tên là Slore cách Etistin khoảng vài chục dặm về phía nam.
‘Ừ thì, chỉ là hồi đó khi con thường gọi ta là “papa” nghe dễ thương hơn nhiều.” Tôi nhếch mép.
‘Đừng lo. Con vẫn luôn xem người là papa mà!’ Cô rồng của tôi an ủi, dúi đầu vào chân tôi.
“Tôi vẫn cảm thấy không ổn khi đi đến điểm gặp mặt mà không có viện trợ.” Virion lên tiếng.
Chúng tôi đứng ở một khu đất trống ở ngay trên thị trấn Slore. Những đợt gió mát rượi thi thoảng thổi qua với mùi mặn mà của biển, khiến tôi cảm thấy rít chịt.
“Nếu tên sứ giả mà dám manh động thì ta sẽ có quyền can thiệp vào.” Aldir trấn an, nhếch mép một chút và con mắt trên trán ông mở ra và nhìn thẳng về phía trước.
“Và cái cách mà phe Vritra đã lên kế hoạch cho mọi thứ— sản sinh ra những tên lai tạp dòng máu của asura, khiến những con quái mana trong lục địa chúng ta bị đột biến, và giờ là chế tạo thành công tàu thuyền—tôi thật không thể tượng tượng được tên Agrona đã mất bao lâu để nghĩ ra kế hoạch này. Và tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng toàn bộ cuộc chiến này chỉ như là một trò chơi đối với hắn.”
“Nếu Agrona mà dễ đoán thì hắn đã không bao giờ tiến xa được đến mức này.” Aldir miễn cưỡng thừa nhận. “Bởi vì hắn, cùng tất cả những asura khác cư ngụ trong thế giới này, đều bị cấm không được tham chiến trực tiếp, nên chắc chắn hắn đã nghĩ ra cách để lách luật, và trở thành “bàn tay thần thánh” thao túng toàn bộ bàn cờ này—hoặc ít nhất là những quân cờ của phe hắn.”
“Và ai là “bàn tay thần thánh” di chuyển quân cờ phe ta?” Virion nhướng mày hỏi.
“Không phải ông đang là người dẫn dắt cuộc chiến này à?” Aldir lên tiếng.
Virion nhún vai trong ngờ vực. “Tối nào tôi cũng tự nhủ với bản thân như thế.”
“Được rồi,” tôi ngắt lời. “Đây là địa điểm gặp mặt ư?”
“Tất nhiên là không rồi,” Virion thở dài, buộc lại mái tóc dài của mình lại gọn gàng.
“Đây là nơi xa nhất ta có thể dịch chuyển chúng ta đến trước khi chúng ta bắt đầu hướng về địa điểm thật sự.” Aldir giải thích. “Địa điểm thật sự là ở giữa biển.”
“Dẫn đường đi,” tôi ra hiệu.
Chân của Aldir từ từ nâng lên khỏi mặt đất khi một aura bao trùm cả ông và Virion. Không lâu sau đó, lớp aura đó nhấc cả Virion lên theo. Virion ngậm chặt miệng và toàn bộ người ông cứng lại như một con mèo con bị mèo mẹ cạp vào cổ và tha đi.
Khi cả hai người bọn họ bay thẳng lên bầu trời, Sylvie bổng thu người lại trước mép vực.
‘Nhảy đi!’ Sylvie nói và đột ngột nhảy khỏi vách đá.
Không chần chừ, tôi liền nhảy theo sau khế ước thú của mình. Khi tôi nhảy khỏi vách đá, tôi dành một chút thời gian để chiêm ngưỡng khung cảnh thị trấn ở phía bên dưới.
Ngay khi cơ thể tôi bắt đầu rơi xuống, cơ thể khổng lồ của Sylvie xuất hiện bên dưới và tóm lấy tôi bằng đôi cánh rộng lớn của mình. Tôi vuốt ve thân thể màu đen tuyền của cô rồng mình khi chúng tôi phóng qua các lớp may.
‘Sylvie, bộ con lại tăng cân nữa à?” Tôi đùa, nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ xíu của Aldir và Virion trước mặt chúng tôi.
‘Câu đùa đó càng ngày càng nhạt rồi á.’ Sylvie làu bàu.
‘Với ta thì không.’ Tôi nói rồi hét lên to hết cỡ, tiếng hét của tôi bị gió cuốn trôi đi khi chúng tôi bắt đầu tăng tốc nhanh hơn nữa.
Sylvie ở sau Aldir khoảng vài chục mét khi chúng tôi bay lướt trên tầng mây. Ở tận trên đây, âm thanh duy nhất tôi có thể nghe được là tiếng rít liên hồi của gió, khiến chuyến đi cũng khá yên bình bất chấp mục đích thật sự của chuyến đi này.
Tôi ngước lên nhìn bầu trời xanh trong veo cùng lớp mây trắng xung quanh chúng tôi, tâm trí tôi nhớ về lúc tôi hoàn thành huấn luyện tại. Epheotus. Vị vua uy quyền của asura muốn gặp tôi trước khi tôi trở lại Dicathen. Đây là lần thứ hai mà tôi trực tiếp diện kiến Lãnh Chúa Indrath, và cũng là lúc tôi nhận ra danh tính thật sự của bà Myre.
Vị asura già đã chữa trị cho tôi và dạy tôi cách nhận biết thần chú khi sử dụng Realmheart đang ngồi kế bên Lãnh Chúa Indrath với biểu cảm lạnh lùng kia với một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt trẻ trung.
Tôi chỉ biết đứng đó há hốc mồm, và Lãnh Chúa chỉ nói một câu đơn giản, “Ta tin là cậu đã biết vợ của ta, Myre.”
Không cần phải nói thì cuộc gặp gỡ ấy hoàn toàn không như tôi mong đợi. Vì đấy là lần đầu tiên mà ngài Lãnh Chúa Indrath không còn quá khắt khe với tôi như lần đầu gặp mặt. Thậm chí, ngài còn suýt nữa thì công nhận sự cải thiện của tôi, mặc dù ngài ấy còn nói thêm là nếu không nhờ Myre giúp thì tôi vô phương cứu chữa mất rồi.
Trước khi rời đi, Lãnh chúa Indrath đã cho tôi một lời khuyên. Điều đáng để ý là khi ngài ấy kích hoạt khả năng aether của mình, ngưng đọng thời gian với tất cả mọi người có mặt ở đây—kể cả Myre—ngoại trừ cả hai bọn tôi. Khi tôi nhìn chằm chằm vào vị vua của asura trong khi Myre, Sylvie, và các lính gác thì bất động, ông ấy chỉ nói ngắn gọn:
‘Sẽ khôn ngoan hơn hết nếu cậu cắt đứt tình cảm với cô công chúa elf đó.’
Ông ấy chỉ nói nhiêu đó trước khi thu lại sức mạnh của mình và cho lính gác hộ tống tôi và Sylvie ra ngoài, nơi Windsom và Wren đang đợi.
‘Chúng ta sắp đến nơi rồi.’ Sylvie thông báo, kéo tôi trở về thực tại.
Aldir và Virion đã dừng lại ở ngay trên tầng mây, đang đợi chúng tôi bắt kịp họ.
“Ta nghĩ ta không cần phải nói với cậu điều này, nhưng ta vẫn nói luôn cho chắc. Chúng ta không biết tộc Vritra đã biết được gì, nên sẽ khôn ngoan hơn hết nếu cậu không bộc lộ sức mạnh thực sự của mình trong suốt cuộc gặp gỡ này.” Giọng nói của Aldir vang lên như thể ông ta đang đứng kế bên tôi và thì thầm vào lỗ tai của tôi vậy.
“Thế còn Sylvie?” Tôi la lên, không rõ liệu Aldir có nghe được không.
“Tiểu thư Sylvie sẽ phải biến đổi trở lại hình dạng thu nhỏ ban đầu.” Aldir trả lời. “Ta sẽ đưa cậu xuống đó, Arthur.”
‘Bây giờ con sẽ ẩn thân, nhưng con sẽ không làm thế khi chiến tranh nổ ra. Nếu con muốn bảo vệ người, thì người sẽ phải ngồi trên lưng con,’ Sylvie tuyên bố chắc nịt và biến trở lại dạng cáo trắng của mình.
Tôi rơi tự do một khắc ngắn rồi Aldir xuất hiện bên dưới Sylvie và tôi, bao trùm chúng tôi trong lớp aura hệt như ban nãy.
Khi chúng tôi băng qua lớp mây bên dưới, hơi ẩm trong không khí khiến quần áo chúng tôi ướt át, và chúng tôi thấy mặt biển lấp lánh bên dưới.
Bất chấp khung cảnh mặt biển rộng mênh mông này, tôi ngay lập tức tập trung vào những bóng dáng đen nhỏ đứng trên biển ở phía bên phải chúng tôi. Khoảng vài dặm về phía bắc, tôi có thể hạm đội của Alacryan đang hướng về phía bờ biển gần thành phố Etistin, thủ đô của Sapin.
‘Nhìn xuống kia kìa,’ Sylvie chỉ. Trôi nổi trên biển là một bậc thềm đen thui, to bằng cỡ một tòa nhà nhỏ.
Khi chúng tôi hạ cánh cùng Virion và Aldir, tôi thấy có hai người đứng trên thềm ở phía xa.
Bỗng nhiên một cảm giác ớn lạnh chạy dài khắp xương sống tôi. Toàn bộ lông trên người tôi dựng hết lên, và tôi có thể cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh hơn khi tiến lại gần thềm.
“Bọn chúng kia rồi,” tôi lớn tiếng. “Nhưng có vẻ như bọn chúng không phải là sứ giả đưa tin bình thường.”
Hạ cánh nhẹ nhàng lên bậc thềm, cả ba chúng tôi cùng Sylvie đằng sau tôi tiến về phía trung tâm thềm, tôi nghiến răng trước hai người được cho là sứ giả đưa tin.
Qua lớp da xám nhợt nhạt quen thuộc và đôi mắt đỏ ngầu, tôi biết chắc chắn bọn chúng có liên quan mật thiết đến gia tộc Vritra.
“Chào mừng mọi người đã dành thời gian đến chốn hoang tàn này,” gã cao nhất lên tiếng và dang đôi tay gầy gộc ra.
Virion nheo mắt và nói. “Chúng ta được báo rằng sẽ gặp mặt sứ giả đưa tin. Danh hiệu đó có vẻ hơi thấp hèn với cả hai người.”
“Thật quá khen, nhưng hiện tại bọn tôi đây chỉ là sứ giả đưa tin bình thường thôi!” Gã ta trả lời trong khi nở một nụ cười thật rộng, còn gã kế bên thì vẫn giữ im lặng.
Kiểm tra hai tên Vritras một cách cẩn thận, bất chấp nguồn gốc và dòng tộc, bọn chúng không khác nhau là mấy. Gã bên trái tôi là cái tên cao ráo với dáng dứng thẳng tắp. Gã Vritra đó có đôi mắt sắc sảo như thể nhìn thấu mọi thứ, tạo cảm giác bí ẩn trên gương mặt nghiêm nghị của mình. Với mái tóc gọn gàng màu xám bạc và bộ áo giáp vừa vặn trên người bên dưới cái áo choàng màu tím lịch lãm, gã Vritra đó như một chàng trai trong mơ của biết bao cô nàng nếu không có cặp sừng nhọn hoắc chĩa ra ở hai bên tai.
Còn tên Vritra còn lại—cái gã nói nãy giờ—cao hơn m bất chấp dáng người lù khù của gã. Hai cánh tay dài lêu khêu đung đưa ở hai bên. Gã Virtra này không mặc giáp, mà thay vào đó, toàn bộ cơ thể hắn bị bao trùm trong đống băng gạc đen dày cọm bên dưới lớp áo đen của hắn. Những chỏm tóc rối xù bên dưới cái mũ trùm rách rưới của hắn càng thêm nhấn mạnh cho vẻ ngoài quái lạ của mình.
Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với một Vritra, nên tôi khá ngạc nhiên vì sừng của tên Vritra mang áo choàng tím kia nhỏ hơn cặp sừng của tên đã tấn công Sylvia ở trong hang động hồi xưa. Tuy nhiên, tôi không thể cảm nhận được cấp độ của hai tên sứ giả này, điều đó có nghĩa là hoặc chúng cố tình che dấu sức mạnh của mình, hoặc chúng đơn giản là mạnh hơn tôi nhiều.
“Tôi là Cylrit và kia là Uto. Thật là một vinh dự khi gặp ngài, ngài Aldir. Retainer chúng tôi đã nghe rất nhiều về những vị asura lừng danh ở Epheotus.” Hắn ta tiếp tục nói như thể Virion và tôi không tồn tại, ánh mắt của Cylrit chỉ nhìn thẳng vào mắt Aldir, nhưng không hề có chút sự tôn trọng nào. “Tôi tin là ngài sẽ tôn trọng hiệp ước và sẽ không can thiệp vào chuyện này?”
Tôi thể kiềm được sự ngạc nhiên khi hắn ta nói hắn chỉ đơn thuần là một retainer. Điều đó có nghĩa là hắn là một trong những cá nhân sẽ dẫn đầu cuộc chiến này và được phép tham chiến—những tên dưới trướng Four Scythes.
“Nếu phe ngươi không manh động trước thì ta sẽ không làm gì cả.” Aldir trả lời, ánh mắt xoáy sâu vào tên Cylrit.
“Tệ thật. Ta luôn muốn chiến đấu với một asura, nhưng có vẻ như ta phải chấp nhận tàn sát đám hạ đẳng các ngươi trước vậy,” gã Vritra tên Uto lên tiếng, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tên Vritra cao lều khều bước về phía tôi, nghiêng đầu xuống nhìn và nở một nụ cười. “Ta có thể hiểu lý do mà ông Một Mắt và lão già Elf kia đến đây, nhưng không ngờ đứa trẻ xuất chúng, Arthur Leywin cũng đích thân xuất hiện để cho chúng ta diện kiến đấy.”
Tôi không rõ làm thế nào mà Vritra lại biết về tôi, nhưng tôi vẫn giữ mặt lạnh và nói. “Ta cũng có thể nói điều tương tự với hai người. Tại sao đích thân retainer lại xuất hiện ở đây?”
“Như Cylrit đã nói, bọn ta không muốn gửi những sứ giả vô tội đến đây chỉ để bị bắt giữ và tra tấn để moi thông tin. Bởi vì đó là điều mà ta chắc chắn sẽ làm.” Đôi mắt đỏ rực như máu của tên Uto nhìn đâm xuyên qua người tôi, như muốn chọc tức hoặc dọa nạt tôi.
Thay vào đó, tôi đáp trả lời khiêu khích của hắn bằng một nụ cười nhếch mép. “Ta mong được gặp ngươi ở chiến trường lắm đấy.”
Hắn ta trừng mắt nhìn tôi với sát khí dày đặc, môi hắn cong thành một nụ cười nham hiểm. “Sao phải đợi làm gì? Ta thích nhất là lột da trẻ em đấy.”
“Uto! Đủ rồi đấy.” Cylrit hằn giọng.
“Cái gì?” Uto nhún vai tỏ vẻ ngây ngô. “Gã một mắt đó cũng có đụng được chúng ta đâu.”
“Ta cũng không muốn phải chạm vào lũ hạ đẳng dơ bẩn các ngươi,” Aldir trả lời với nét mặt vô cảm và nhìn thẳng vào mắt gã Vritra gầy gộc. “Giờ thì, chúng ta không đến đâu để khẩu khí với nhau, nên hãy nói ra những gì các ngươi muốn và cút đi cho khuất mắt ta.”
Tên Uto nhăn mặt một chút, tôi có thể thấy nỗ lực chọc tức Aldir của hắn đã phản tác dụng. Tuy nhiên, trước khi tên Vritra gầy gộc kịp lên tiếng đáp trả, Cylrit giơ tay trước Uto để ngăn hắn lại.
“Tin mà Điện Hạ đã giao phó cho tôi để đưa đến cho nhà lãnh đạo của Dicathen chỉ đơn giản là: Hãy giao những gia đình hoàng tộc ra, và ngài sẽ thể hiện lòng nhân từ với những kẻ xứng đáng. Tiếp tục chống trả thì quân đội của chúng ta sẽ tiêu diệt tận gốc từng người,” Cylrit thuật lại, vẫn chỉ nhìn vào mỗi Aldir.
“Ngươi dám gọi đó là điều kiện ư?” Virion lớn giọng. “Đây là tối hậu thư!”
Uto nở một nụ cười bố láo khi hắn ta nghiêng đầu xuống để ngang bằng mắt với Virion. “Các ngươi nên biết ơn là ít nhất còn có lựa chọn. Đừng lo, nếu các ngươi chịu quy hàng, thì ta hứa sẽ cực kì nhẹ nhàng khi chặt đầu các ngươi.”
Cylrit nhìn chằm chằm vào Uto. “Chúng ta không được lệnh đến đây để kiếm chuyện đâu, Uto.”
“Thì ta có định làm thế đâu, chỉ là một lời nhắc nhở thân thiện cho cuộc chiến sắp tới thôi.” Tên Vritra gầy gộc trả lời rồi quay sang Virion và nở một nụ cười hư hỏng và nói. “Ta mong là sẽ gặp lại ông và cháu gái của ông đấy, Vua Elf. Ta sẽ tận hưởng cô ta trong khi ông bất lực đứng đó nhìn.”
Lờ đi lời cảnh báo của Aldir, tôi bước lên một bước, sẵn sàng rút kiếm ra khỏi nhẫn không gian, nhưng trong tích tắc, Virion đã hành động trước tôi.
Trong thoáng chớp, nắm đấm của ông bay thẳng vào cằm Uto. Ông nội của Tessia đã kích hoạt giai đoạn thứ hai, và cả cơ thể ông được bao trùm trong bóng tối, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ cơn thịnh nộ sôi sục trong mắt ông.
Đầu Uto ngay lập tức bật ra sau, cả cơ thể hắn ta bay lên khỏi mặt đất và mũ trùm đầu của hắn bị thổi bay về sau.
“Hơi nhột đấy,” tên Vritra gầy gộc cằn nhằn, bẻ cổ. Mũi của hắn ta có hơi xiên vẹo một tý, nhưng mắt tôi lập tức dán chặt vào sừng của hắn ta.
Thứ khiến tôi sốc không là hình dạng hay kích thước của cái sừng của hắn.
Không, trên sừng của hắn có một vết nứt rất quen thuộc. Đó chính là vết nứt mà Lance Alea đã dùng cả tính mạng của mình để tạo ra.