Sylvie kêu ‘kyu’ đầy hào hứng khi biết mình sắp đi thám hiểm một tầng ngục, còn tôi thì chỉ im lặng nhìn hai thanh kiếm buộc bên hông của tôi.
Trận đấu với Kaspian ban nãy đã giúp tôi nhận ra rất nhiều điều. Tôi đã dành quá nhiều thời gian để thích ứng và chỉ biết cắm đầu học hệ thống ma thuật của thế giới này. Cùng với ý chí thú của Sylvia giao tôi, tôi đã mài dũa kĩ năng ma pháp hệ Lôi và hệ Băng cùng những hệ khác. Quá chú tâm vào việc học ma thuật để cường hóa cơ thể này khỏe mạnh hơn, tôi đã bỏ qua cái nền tảng cơ bản nhất mà tôi từng cực kì thuần thục, chính cái cơ thể này. Ở kiếp trước, để tận dụng tối đa lượng Ki ít ỏi tôi có, tôi chỉ sử dụng các kĩ thuật Ki đơn giản nhất và chỉ tập trung chuyên tâm vào thanh kiếm của mình. Và bằng cách đó, tôi đã leo lên được ngai vàng. Còn ở thế giới này cho phép tôi sử dụng đa dạng các kĩ năng phép thuật. Nhưng để đạt được đỉnh cao trong thế giới này thì những thứ ma thuật này không sẽ không bao giờ là đủ, tôi cần phải sử dụng kinh nghiệm từ kiếp trước của mình.
Mải mê suy nghĩ, tôi cảm thấy ai đó va vào vai tôi. Nhìn lên, tôi thấy thằng nhóc tóc vàng tên Lucas đi ngang qua, vẫn giữ cái thái độ xuất xược chả xem ai ra cái đinh gì.
“Đối với một Augmenter, trình chú mày cũng không tệ cho lắm. Nhưng đừng ảo tưởng chỉ bởi vì hai chúng ta chung cấp bậc. Thậm chí chú mày có chung cấp bậc thì trình chú mày vẫn chỉ nằm ở dưới đáy thôi. Hừ! Cục cứt hạng ba mà đòi solo với sô-cô-la hạng nhất à.”
Thằng nhóc tóc vàng cười đểu và nghiêng đầu tỏ ý xem thường tôi. Cơ mà chiều cao cậu ta còn thấp hơn tôi nên tôi chỉ thấy cậu ta trông buồn cười thôi.
Đúng là mấy thằng nhân vật phụ lúc nào cũng gáy to..
Tôi cũng chả thèm cãi nhau với cậu ta, tôi quay sang bảo cô Jasmine, “Cùng đến cánh cổng nào.”
________________________________________
Đi qua cổng dịch chuyển, trước mặt tôi là một cảnh quan cực kì choáng ngợp. Trong các thành phố, thành Phố Xyrus có số lượng cổng dịch chuyển nhiều nhất bởi đây là cách duy nhất để đặt chân vào thành phố này, bởi nó là một thành phố trôi nổi trên không. Cái cổng chúng tôi vừa qua dẫn thẳng tới cổng chính vào khu vực có tên Beast Glades.
Tiếng kêu chíp chíp của chim, tiếng rầm của quái thú hòa lẫn với tiếng nước suối chảy tạo nên một bản hòa thanh tự nhiên nhẹ nhàng. Các gốc cây cổ thụ và vô số các thung lũng với đa dạng loại thực vật sinh sôi nảy nở làm tôi run sợ khi biết nơi đây chứa đầy những con quái thú mạnh đến mức có thể giết chết các pháp sư quyền lực nhất. Chỉ có những loại thú mana cấp thấp sinh sống ở rìa khu rừng Beast Glades, nên ở quanh đây rất ít tài nguyên thiên nhiên. Càng đi sâu vào, cảnh tượng hùng vĩ càng trở nên bí ẩn hơn, bắt đầu xuất hiện các hang động và lối ẩn tới những vùng chưa được khám phá.
Tôi hít vào một hơi thật sau, cô Jasmine sớm bước qua cánh cổng sau tôi và Sylvie.
Bỗng nhiên, Sylvie nhảy xuống khỏi đầu tôi và chạy biến đi, như thế nó đang bắt đuổi bắt thứ gì đó.
Bất ngờ vì hành vi kì lạ đó, tôi la lên “Khoan đã, Sylvie! Ngươi tính đi đâu đấy?”
Sylvie chỉ phản hồi một cách mơ hồ, nói rằng nó cũng muốn tập luyện.
Con rồng cưng của tôi chưa bao giờ rời xa tôi nửa bước từ lúc chui ra từ trứng mà bây giờ nó lại đột ngột đòi đi ư? Tôi cảm thấy hơi bất an ban đầu, nhưng sau đó tôi an tâm khi biết tôi có thể cảm nhận vị trí của nó.
“Cô nghĩ nó sẽ không sao đâu. Các thú mana có bản năng tự nhiên thôi thúc chúng trở nên mạnh hơn. Có vẻ con của cháu cũng không là ngoại lệ, dù sao thì trước giờ nó cũng chỉ toàn sống trong một môi trường quá an toàn.” Cô Jasmine đi kế bên tôi nói.
Cô ấy bắt đầu ra hiệu cho chúng tôi di chuyển. “Có một nơi mà chúng ta nên đến trước khi vào hầm mộ. Nhưng chúng ta cần phải nhanh lên; bởi vì đêm xuống sẽ rất nguy hiểm.”
Vận mana vào cơ thể mình, cô Jasmine phóng thẳng đi một mạch, và với mana hệ gió của mình, cô ấy phóng đi với một tốc độ rất nhanh.
Tôi tạo ra hai luồng gió dưới chân mình và phóng theo cô ấy. Tôi khá lo sau hành động kì lạ của Sylvie, nhưng do cả hai chúng tôi được kết nối tâm linh với nhau nên lo lắng quá cũng bằng thừa. Ngay cả khi bọn tôi ở cách xa nhau cả cây số thì tâm trí bọn tôi vẫn kết nối ổn định, và tôi vẫn cảm nhận được khi Sylvie bắt được một con mồi nhỏ, bởi cảm xúc của nó có thể truyền qua bên tôi.
Cả chuyến đi kéo dài cả tiếng trời, và trời bắt đầu tối đen. Lý do duy nhất mà tôi có thể bắt kịp với tốc độ của cô Jasmine, thậm chí khi lõi mana của cô là màu Vàng đậm, là do khả năng tận dụng vòng tuần hoàn mana thuần thục của tôi. Khả năng này giờ đây với tôi như một phần bản năng vô thức mỗi lần tôi vận mana.
Vào tối muộn, bọn tôi băng qua một khu rừng rậm dày đặc và đến một vùng đất trống. Xung quanh bọn tôi toàn cây với cây, có một bãi cỏ với một dòng suối chảy ngang qua.
“Chúng ta sẽ nghỉ chân tại đây vài ngày.” Cô ấy tuyên bố và đặt balo xuống để lấy một vài thứ ra.
“Cháu tưởng chúng ta sẽ đến hầm ngục ngay chứ?” Tôi hỏi trong lúc đặt balo xuống.
Cô ấy lắc đầu, nhặt một vài cành cây ở xung quanh và gom chúng lại một chỗ.
Tôi đi vào rừng, tìm các cây củi đủ to để nhóm lửa. Một lúc sau, bọn tôi đã nhóm được lửa. Tôi ngồi xuống kế cô ấy và bỏ mặt nạ mình ra. Bọn tôi chỉ ngồi đó, quan sát đống lửa cháy bập bùng và nghe tiếng kêu rắc rắc của những thanh củi bị cháy.
Để phá tan sự im lặng, tôi lên tiếng hỏi cô ấy, “Điều gì đã khiến cô trở thành một Thám Hiểm Gia thế?”
Cô ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào đống lửa, và tôi cũng chỉ quan sát đống lửa. Tôi nghĩ chắc cô ấy không muốn trả lời.
Sau vài giây, cô Jasmine trả lời nhẹ nhàng, “Cô chỉ muốn tránh xa khỏi chính gia đình của mình.”
“À cháu hiểu rồi… Cô có vẻ không hòa thuận gia đình mình nhỉ?” Tôi trả lời, mắt vẫn chỉ tập trung vào đống lửa.
Rắc rắc
“Gia tộc Flamesworth đã đóng góp nhiều nhất trong cuộc chiến tranh với tộc Elf. Gia tộc của cô đã sản sinh ra rất nhiều pháp sư mạnh mẽ, cả Conjurer và Augmenter. Khả năng ma pháp hệ Hỏa của gia tộc cô là vô địch nên bọn họ cực kì hãnh diện với điều đó. Bởi vì dù sao thì hệ Hỏa được xem là hệ mạnh nhất trong các hệ.” Cô ấy nói.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô Jasmine nói nhiều đến thế.
“Nhưng mà, không phải cô là một…” Tôi ngạc nhiên nhìn lên.
Gật
“Kể từ nhỏ, khi mà cô lần đầu thức tỉnh sức mạnh và bắt đầu huấn luyện, gia đình cô đã thử kiểm tra hệ mana của cô. Cô trải qua hàng loạt các buổi kiểm tra để họ xác định cách mana của cô được vận và quan sát dòng chảy mana qua các mạch mana của cô.”
Jasmine tiếp tục kể, “Khi họ đã xác nhận rõ là cô không sở hữu hệ hỏa, cả gia tộc bắt đầu hắt hủi cô.”
Tôi chỉ biết im lặng lắng nghe, không biết phải trả lời như thế. Đây là lần đầu tiên mà cô Jasmine lạnh lùng, mạnh mẽ trông thật… đáng thương.
“Cháu rất tiếc khi nghe điều đó…” tôi chỉ biết trả lời lắp bắp.
Cô ấy khẽ lắc đầu và mỉm cười. “Nhóm Twin Horns đã đối xử với cô rất tốt, và cô không hề cảm thấy hổ thẹn với khả năng của cô.”
Tôi thấy lòng tay cô ấy hình thành một vòng xoáy nhỏ, nhiều cảm xúc khác nhau bắt đầu hiện lên vẻ mặt của cô ấy.
Thế giới này luôn đầy rẫy những sự bất công và phân biệt đối xử. Chúng đã ăn sâu vào đầu những người dân xứ này đến mức việc này không hề hiếm thấy. Những con người không có khả năng đặc biệt luôn bị xem thường, và thậm chí trong giới pháp sư, các pháp sư Augmenter cũng bị các pháp sư Conjurer khác kì thị. Thậm chí, trong số các pháp sư hệ đặc biệt hoặc các pháp sư đa hệ, một số nguyên tố được xem là “thượng đẳng” hơn số khác. Được sinh ra trong một gia đình toàn những pháp sư hệ lửa quyền lực, cô ấy bị quẳng đi chỉ bởi vì cô ấy sở hữu nguyên tố mà họ cho là “hạ đẳng” hơn; một nguyên tố mà ai cũng thèm muốn. Cô ấy là một pháp sư Augmenter vàng đậm với phong cách chiến đấu cực kì điêu luyện. Chưa kể cô ấy còn điều khiển mana một cách thuần thục vào tuổi thứ . Nhiều người cho cô ấy là một thiên tài bẩm sinh, nhưng xét với tiêu chuẩn trong gia tộc Flamesworth, cô ấy chỉ xem kĩ năng của mình thuộc dạng thường thôi.
Bọn tôi bỏ thêm củi vào và trải túi ngủ ra gần đó để vẫn cảm nhận được hơi ấm.
Nằm xuống, tôi cố cảm nhận tình trạng của Sylvie. Nó đang cách đây khá xa, nhưng có vẻ nó vẫn an toàn. Nó đôi lúc gửi suy nghĩ đến tôi, bảo rằng đừng quá lo lắng và bảo vệ bản thân thật kĩ.
Nhắm mắt lại, tôi nghe cô Jasmine thì thầm gì đó.
“…Lạ thật nhỉ. Khi nói chuyện với cháu, có vẻ như cô đang nói chuyện với một người trưởng thành hơn là một đứa trẻ.”
Tôi không trả lời, giả vờ ngủ và mong là cô ấy sẽ không hỏi sâu về vấn đề này.
_____________________________________________________________
“Chào buổi sáng.” Cô Jasmine đã dậy và đang nấu thứ gì đó trên đống lửa.
Tôi nhìn qua và thấy một vài xiên cá đang được nướng.
“Chào buổi sáng ạ! Đáng ra cô phải gọi cháu dậy chứ. Cô không cần phải tự mình làm mấy việc vặt đâu.”
“…Cô có cố gọi cháu dậy đó chứ… cháu ngủ say như chết vậy.” Cô ấy lườm tôi như thể tôi là một heo nái chỉ biết ngủ.
“..aha… Cháu xin lỗi, cháu cần phải sửa tật này sớm.” Chắc do cơ thể tôi vẫn đang phát triển.
Sau khi ăn đống cá nướng, bọn tôi dập lửa. Jasmine bảo tôi xuống suối tắm chung với cô ấy, nhưng tôi từ chối và bảo sẽ tắm sau khi cô ấy xong.
Haizzz… dù gì tôi cũng từng là một vị Vua có phẩm chất cao thượng, đâu thể nào tắm suối với một người phụ nữ khác.
Sau khi tắm rửa xong, tôi đeo mặt nạ và kiếm vào. Tôi cứ tưởng bọn tôi sẽ đi săn vài con thú mana nhưng cô Jasmine liền ngăn tôi lại.
“Trong vài ngày tiếp theo, đối thủ của cháu sẽ là cô.”
“Hử?” Tôi ngạc nhiên khi nghe cô nói thế. Bọn tôi đến tận đây chỉ để tập với nhau?
“Khu vực này cũng khá gần với hầm mộ mà chúng ta sẽ khám phá, nhưng trong vài ngày tiếp theo, cô muốn cháu tập trung vào việc đấu với cô. Cô có để ý rằng phong cách chiến đấu của cháu đôi lúc có hơi… ngượng ngịu. Như thể, cháu hành động theo bản năng, nhưng cơ thể của cháu không theo kịp kĩ năng của cháu… hoặc gì đó đại loại như thế.”
Rút hai thanh dao găm của mình ra, cô ấy chĩa vào tôi và nói tiếp, “Chúng ta sẽ không dùng mana trong các ngày tập sắp tới.”
Tôi cũng rút thanh kiếm ngắn mình ra. “Ý hay đấy.”
Mana chỉ nên được xem là một kĩ thuật hỗ trợ khả năng của bản thân, chứ không phải thay thế chúng.
“Sử dụng thanh kiếm kia đi…” Cô ấy nhìn vào thanh Dawn’s Ballad.
“Sao cô biết nó là một thanh kiếm?” Tôi không định giấu cô, nhưng tôi cũng giật mình khi cô ấy đã biết trước.
“…Thì biết tính cháu, không đời nào cháu cầm theo thanh gậy đen đó để làm gậy tập đi.” Cô ấy nhún vai, tiến đến gần tôi.
Tôi chỉ gật đầu, quăng thanh kiếm ngắn kia xuống gần đống lửa trại.
Shhinnng
Thanh kiếm ấy phát ra màu xanh lục nhạt khi nó trượt ra khỏi cái vỏ đen một cách trơn tru.
Giơ nó ra trước mặt, tôi vào thế chuẩn bị.
“Y-yeah…” Tôi có thể thấy nét mặt ngạc nhiên của cô Jasmine bởi vẻ ngoài của thanh kiếm. Tôi cũng không lạ gì bởi lần đầu tiên tôi chứng kiến lưỡi kiếm, tôi cũng phản ứng y chang cô ấy.
“Hahp!” Khi không có mana cường hóa cơ thể, tôi mới nhận ra tôi đã bỏ bê việc rèn luyện cơ thể nhiều đến thế nào. Hai tay tôi tôi cảm thấy nặng trịch, đôi chân tôi cứ bủn rủn như cọng bún mỗi lần tiếp chiêu. Tôi đã quá ngu ngốc. Tôi cứ than phiền về cơ thể yếu đuối của mình và thay vì rèn luyện nó, tôi lại chọn cách lạm dụng mana.
“Chật chật…” Tôi càng cảm thấy tức giận với bản thân.
Tôi đâm một cú hóc hiểm nhắm vào lõi của cô Jasmine. Bọn tôi được quyền dùng mana bảo vệ cơ thể nếu như không thể đỡ được các đòn tấn công chết người. Nhưng chỉ vậy thôi, còn lại, bọn tôi không được dùng mana để cường hóa cơ thể.
Jasmine vắt chéo hai thanh dao găm; chặn cú đâm đó một cách dễ dàng và cô ấy đánh bật thanh kiếm tôi xuống nhanh chóng sau đó.
Thanh kiếm tôi cắm sâu xuống đất và cô ấy chuẩn bị vụt thanh dao còn lại vào đầu tôi.
Tôi banh hai chân ra, cúi thấp người xuống và kéo thanh kiếm ra khỏi mặt đất. Lợi dụng quán tính, tôi xoay người và chém thẳng vào chân cô ấy.
Thanh kiếm tôi chỉ chạm vào không khí, cô Jasmine đã nhảy lên để tránh đòn tấn công của tôi. Cô ấy sẽ không thể thay đổi hướng trên không nếu không dùng mana nên tôi tiếp tục với một cú đâm.
Keng
Tôi ngạc nhiên khi thấy phản lực từ đòn đỡ mạnh đến thế, bởi cả hai tay tôi cứng đờ sau đòn đó.
Jasmine phục hồi nhanh chóng sau khi đỡ cú đâm của tôi, nhảy ngược ra sau để lấy lại thăng bằng.
Tôi chỉ cười khổ sở trong khi đợi tay mình có cảm giác trở lại.
“Này cô Jasmine… Cháu nghĩ cháu cần thêm vài ngày nữa để khắc phục tình trạng này đấy.”
Cô ấy mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Tôi có tận năm trước khi nhập học tại Học Viện Xyrus. Trong khoảng thời gian ở trường, tôi sẽ có nhiều thời gian để tập trung vào mana hơn.
Tôi biết mình cần làm gì rồi.
“ năm. Trong vòng năm, đừng để cháu sử dụng mana trừ khi thật sự cần thiết. Cho dù có trong hầm ngục hay trong nhiệm vụ, cháu cần phải rèn cái cơ thể yếu đuối này trước đã.” Tôi tra kiếm vào vỏ và không giấu nổi vẻ hào hứng của tôi.
Đây chỉ là khởi đầu thôi.