Trong suốt quãng thời gian còn lại của công cuộc shopping, tôi thẩn thơ với những suy nghĩ vươn lại trong đầu.
Có phải tôi đã già rồi không?
“Mẹ… Dì Tabitha… Có phải đường phố ở Xyrus…tự mình di chuyển không ạ?” Tôi nghĩ đó là câu hỏi thật điên rồ mặc dù nó phát ra từ miệng của tôi.
“Hử? Đường phố di chuyển?” Tôi gần như có thể thấy dấu hỏi to đùng trên đầu họ khi họ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Haha… không đời nào.” Họ nói. Tôi thở dài khi nhìn lại con đường nơi Xyrus Elixirs đang ngự trị.
“Đã xảy ra chuyện gì ở cửa hàng elixir à, Arthur?” Dì Tabitha hỏi.
“Con không gây rắc rối ở đó chứ!?” Mẹ tôi tiếp lời.
“Mẹ lúc nào cũng nghĩ con gây rắc rối khi ra ngoài à?”
“Chả thế à.” Cả mẹ và em gái tôi đồng thanh đáp.
Ặc.
Tôi ôm ngực phía trái tim tỏ vẻ đau khổ, làm mọi người cười phá lên.
Hành trình shopping còn lại trôi qua mà không xảy ra bất kì tình huống phá vỡ định luật vật chất hay vật lí nào. Đồng phục Ủy Ban Kỷ Luật mới của tôi đã được order từ trường vì nó khác với những bộ trang phục đến trường còn lại, vậy nên tôi không cần mua thêm thứ gì nữa.
Mẹ và em gái tôi, cả dì Tabitha, một lần nữa lại cố dùng tôi như ma nơ canh. Lúc này, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng tham gia vào khi thỉnh thoảng nhìn trộm qua màn cửa phòng thay đồ với những ánh mắt tưởng như những con vật đang đói khát nhìn thấy miếng thịt tươi rói.
Có gì lạ không khi tôi còn lo sợ cho bản thân những lúc này hơn cả lúc ở trong hầm ngục?
Sau nhiều giờ shopping, số lượng quần áo nhiều đến kinh ngạc chất đầy các túi thậm chí đủ để mở một của hàng nhỏ. May mắn làm sao, mỗi giờ tài xế đều đến để mang bớt đi thứ chúng tôi đã mua.
Trong đống đồ đó, thứ duy nhất thuộc về tôi là bộ đồ ngủ mà tôi thấy quá thoải mái đến nỗi không thể không mua. Chắc nó được làm từ lông của một con thú mana đặc biệt.
Mặt trời bắt đầu lặn xuống phía rìa thành phố, nhắc tôi một điều Xyrus thực sự là một vùng đất nổi.
Khi chúng tôi đến chiếc xe ngựa đang đợi cuối khu mua sắm, tôi thấy có một toa riêng được gắn thêm phía sau, chứa tất cả quần áo và phụ kiện mà chúng tôi (họ) đã mua.
“Mẹ, con sẽ ghé Xyrus trước khi về nhà,” tôi nói sau khi đặt chiếc túi cuối cùng lên xe ngựa.
“Sao lại thế? Có vấn đề gì à?” Một cơn hoảng loạn tóe lên từ ánh mắt của bà.
“Haha. Không ạ. Con chỉ nghĩ sẽ không tốt khi để mọi người phải lo lắng xem con còn sống hay đã chết.” tôi cười thầm.
“À, chỉ thế thôi à. Vậy con đi đi, đúng là con nên nói với mọi người con đã quay về an toàn. Đừng có la cà đâu trên đường về là được.” mẹ tôi nói, nhéo mũi tôi, nhìn tôi đầy nghiêm nghị.
“Tuân lệnh!” Giọng tôi tự nhiên lái đi.
Sylvie và tôi nhìn mọi người lên xe rồi mới đi. Vẫy tạm biệt đứa em gái đang hét lên tôi phải về kịp bữa tối, tôi quay lại và đi về phía Học viện Xyrus.
Học viện Xyrus không quá xa khu mua sắm nhưng cũng có chút mất thời gian khi đi bộ. Mặt trời bắt đầu lặn khi chúng tôi đến văn phòng Hiệu trưởng Goodsky ở tầng trên cùng của tòa nhà cao thứ trong trường, chỉ đứng sau đài quan sát phục vụ cho Tổ chức Kỷ luật.
Khi các tòa tháp của Học viện đến gần hơn, tôi đưa mana vào cơ thể rồi nhảy lên mái tòa nhà gần đó. Đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, tầm nhìn xung quanh tôi trở nên mờ ảo, thứ duy nhất tôi có thể thấy rõ là Sylvie đang chạy cùng tôi, tận hưởng làn gió nhẹ.
Đến trường trong yên tĩnh, suy nghĩ của tôi bắt đầu vẩn vơ.
Đó là khi tôi nghĩ về những thứ không nên nghĩ.
Khoảnh khắc cuối cùng của Alea lóe lên trong đầu tôi. Bằng cách nào mà cô ấy, với tất cả những vinh quang và sức mạnh của bản thân, vẫn sợ chết… chết trong cô độc. Điều gì sẽ xảy ra nếu người mà tôi cầm tay không phải Alea mà là Tess?
Tôi rùng mình trước suy nghĩ ấy.
Cô ấy giờ thế nào? Có ổn không? Có phải sự đồng hóa của cô ấy vượt lên tất cả? Sẽ thế nào nếu có gì sai sót…
Không. Mày không được nghĩ thế Arthur. Phải nghĩ tích cực lên…
Nghiến chặt răng, tôi tăng thêm mana vào cơ thể rồi tăng tốc.
Nếu không có phong ấn cản tôi lại thì có lẽ tôi đã cảm nhận được ảnh hưởng sâu sắc của luồng mana xung quanh. Tôi chạy nhanh hơn, nhanh nhất có thể, như thể muốn chạy trốn khỏi suy nghĩ kia.
Tôi cảm thấy gió như bẻ cong theo ý muốn của tôi, đẩy người tôi về phía trước, bề mặt các tòa nhà cũng như góp sức giúp tôi. Độ ẩm trong không khí giữ mát lạnh và thậm chí những ngọn lửa nhỏ từ ánh đèn cũng bùng cháy khi tôi ngang qua.
Tôi nhận ra trước đó nhưng càng nhiều mana được tích lũy trong lõi thì tôi càng trở nên nhạy cảm hơn về mana; thậm chí tôi còn có thể nói rằng mình đang hòa nhập với mana xung quanh.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp ông nội Virion. Tôi gần như không cảm nhận được mana, nhưng tôi có thể nói, xung quanh ông, mana luôn chuyển động để hòa nhập với sự hiện diện ấy. Mặc dù cả Hiệu trưởng Goodsky và ông nội Virion đều là pháp sư hệ Phong, nhưng cách họ tác động đến mana xung quanh rất khác nhau.
Đối với Hiệu trưởng Goodsky, mana hình thành những luồng gió nhẹ nhảy múa quanh bà ấy; nhưng với Virion thì ngược lại. Mana ảnh hưởng đến không khí xung quanh ông nội bằng cách loại bỏ hoàn toàn gió xung quanh ông. Nó không rõ ràng lắm nhưng khi ông chuyển sang chế độ chiến đấu thì dường như thậm chí cả không khí cũng sợ phải đến gần ông.
Nếu đó là hiện tượng tự nhiên từ một pháp sư lõi Bạc thì sẽ ra sao nếu họ đột phá lên giai đoạn màu Trắng?
Tôi cảm thấy tiếc nuối khi nhận ra Alea là pháp sư lõi Trắng duy nhất mà tôi đã gặp trực tiếp cho đến bây giờ. Tuy nhiên, bởi vì lõi mana của cô ấy hoàn toàn bị phá hủy bởi ngọn giáo đen đâm qua người, ngay cả mana cũng coi thường cô ấy, như thể cô ấy bị tự nhiên ruồng bỏ.
“Kyu!” ‘Chúng ta đến nơi rồi.’
Giọng nói lanh lảnh của Sylvie kéo tôi lại với thực tại khi tôi tập trung vào ánh sáng phát ra từ cửa sổ văn phòng Hiệu trưởng Goodsky.
‘Sylvie, lại đây.’
Khế ước thú của tôi nhảy lên tay tôi khi tôi chuẩn bị cất cánh. Sân học viện có một rào chắn ngăn cản bất kì thứ gì có lõi mana hay lõi quái thú tiến vào. Đó không phải là toàn bộ sức mạnh vì chức năng chính của nó là cảnh báo cho cấp chính quyền nếu có ai xâm nhập trái phép. Tôi có đồng phục Ũy Ban Kỷ Luật trong nhẫn không gian với cái dao được sử dụng để làm dấu nên tôi sẽ không làm chuông báo reo; nhưng Sylvie thì khác, nếu nó không đi cùng tôi.
Tập trung mana từ lõi và sẵn sàng tiếp nhận nó ở dạng gió dưới lòng bàn chân, tôi nhảy từ phía tòa nhà đang đứng với toàn bộ sức lực của mình.
“Haaaaap!!!!”
Tôi tưởng như tòa nhà tạo ra một cơn lốc đẩy tôi lên cao hơn. Tôi phải ở trên độ cao khoảng mét khi nhận ra với quỹ đạo và vận tốc này, có lẽ tôi không thể tới được tòa nhà.
“BÁM CHẶT SYLV!”
Khi nỗi lo tan biến, sự phấn khích dâng trào trong tôi khi tôi hét lên trước cơn gió nhấn chìm giọng nói của tôi. Cảm nhận được chân Sylvie đang bám vào áo mình, tôi giữ nó chặt hơn.
Mím chặt môi tập trung cao độ, tôi gạt bỏ toàn bộ suy nghĩ ban nãy.
Thay đổi trọng lượng cơ thể để bàn chân ở ngay dưới tôi, tôi quay lại giữa không trung và tung một cú đá xoay tròn.
[Draft Step]
Tôi kích hoạt kĩ năng mình đã sử dụng để chống lại Theo, thứ mà cho phép tôi tăng tốc hoặc đổi hướng bằng cách sử dụng lực gió đối nghịch dồn vào chân. Tất nhiên lần này nó tốn nhiều mana hơn vì căn bản thì tôi đã đổi hướng trên không trung và với tốc độ lớn hơn nhiều, nhưng tôi đã đạt được kết quả như mong đợi.
Nhờ việc gia tăng tốc độ từ [Draft Step], tôi lại một lần nữa tiến thẳng tới mái tòa nhà nơi có văn phòng của Hiệu trưởng Goodsky.
Liệu có phải vì choáng vàng từ cơn sốt đột ngột, hay chỉ là tôi thử cố loại bỏ những ký ức buồn bã luôn ám ảnh trong tâm trí, tôi không thể không gào thét lên. Cảm giác bay trên khôn trung thế này rất khác so với lúc tôi cưỡi Sylvie.
Ngay khi tôi nhận ra mình vẫn chưa sẵn sàng tiếp đất, cơ thể tôi bắn lên không trung và đâm vào một số vật thể không xác định.
BÙMMM
Mặc dù phá hủy một vài mái nhà, bằng cách nào đó tôi vẫn tiếp đất bằng chân như mong đợi.
“KYU!!!” “VUI QUÁ ĐI MẤT! CHƠI NỮA ĐI!’
Sylvie nhảy vòng tròn quanh tôi khi nó tiếp tục ríu rít cho vòng thứ hai.
Phủi bụi khỏi quần áo, tôi ngước lên.
Từ phía này tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng bản thân không bao giờ có thể trải nghiệm ngay cả trong kiếp trước.
Xyrus là một thành phố nổi; tôi dường như đã quên sự thật này. Tôi có thể thấy rìa thành phố nơi những đám mây lững lờ trôi gần đó. Tôi tiếp tục bị mê hoặc bởi những tia sáng từ mặt trời lặn chiếu vào những đám mây khuất khiến chúng trông đỏ rực. Đối lập với bầu trời nhuộm màu hoàng hôn thơ mộng ấy là làn không khí như một tâm rèm tím du đãng mộng mơ.
“Kyu...” Sylvie cũng tựa đầu vào tảng đá lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Từ choáng ngợp cũng không đủ để diễn tả khung cảnh này. Như thể thành phố Xyrus đang lơ lửng trên một biển cúc vạn thọ mềm mại hòa quyện với màn đêm đầy sao bên trên. Khoảnh khắc ấy tưởng như chỉ có trong những câu chuyện cổ tích, chỉ ở độ cao này của thành phố mới có thể ngắm nhìn.
Tôi lấy sợi dây chuyền kim loại ra từ nhẫn không gian và bắt đầu nghịch nó.
Trong khoảng thời gian đứng tựa vào gờ cửa của tòa nhà, tôi gần như có thể quên những thứ đã xảy ra ở hầm ngục; trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thế giới dường như thật hoàn hảo.
“Một góc nhìn khác phải không?” Một giọng nói đứng tuổi phát ra từ phía sau.
“Đó là…” Tôi đáp mà không quay người lại.
“Đó là một góc ta rất trân trọng, cháu biết không, ta thường xuyên tới đây khi muốn thư giãn.” Bà ấy nói.
“Hừm.”
“Ta đã thấy cháu tiếp đất khá tốt. Chắc phải gọi Tricia đến dọn dẹp đống này rồi.”
“Thứ lỗi cho cháu vì điều này, cháu sẽ giúp một tay.”
“Ta đã nghe về trận chiến đẫm nước mắt của cháu. Ta e là cả trường sẽ tò mò đã xảy ra chuyện gì.”
“Haha…” Tôi bật cười.
Tôi đã hy vọng Goodsky đã tham gia cùng chúng tôi, nhưng thay vì vậy thì bà ấy lại ở chỗ của bà.
“Bà không hỏi vì sao cháu vẫn còn sống à?” tôi hỏi, mắt vẫn dán vào phía chân trời.
“Có vẻ đây không phải thời điểm thích hợp để hỏi. Ta mừng vì cháu vẫn ổn.” Giọng nói của Goodsky lặng lẽ, gần như yếu ớt.
“Ổn?” tôi lẩm nhẩm tự hỏi bản thân.
“Cháu ổn à?” Tôi nhắc lại, đủ lớn để bà ấy nghe được. Một chút buồn bã hiện rõ trong giọng điệu.
Tôi nhìn xuống sợi dây chuyền đang nghịch. Đó là một mảnh kim loại dính máu nhỏ gắn vào một sợi dây thô. Khắc trên mảnh ấy là hình ảnh Six Lances xếp thành vòng tròn, bên dưới là tên viết tắt.
A.T.
Sờ lên những chữ cái, nói một cách giễu cợt thì trông chẳng khác gì dây xích cổ của chó; nó giống như thứ người lính đeo trong thời cổ đại ở thế giới cũ của tôi dùng để nhận dạng, chỉ trong trường hợp xác chết biến dạng.
“…Chính xác thứ gì đã xảy ra ở dưới đó, Arthur?” Giọng nói của Goodsky trở nên ngập ngừng khi hỏi điều đó.
Quay sang đối mặt với bà ấy, tôi cười nhếch mép, giựt cái mảnh kim loại ra.
“Đây là những gì đã xảy ra,” tôi đáp khi Goodsky thở hổn hển, một tay che miệng, tay còn lại cầm sợi dây chuyền.