Hắn nhìn xung quanh, hi vọng rằng mình sẽ nhìn thấy được bóng dáng bé nhỏ của nó.
Lọt vào tầm nhìn của hắn là một cô gái đang mang chiếc váy màu xanh dương, cô ấy có vóc dáng giống y hệt như nó, cô ấy đang cầm một giỏ hoa bước ra từ trong cửa hàng đối diện với công viên.
Không ngần ngại suy nghĩ, hắn chạy vọt về phía bên đó.
Nhưng...
Cô ấy đã lên taxi và chạy đi mất.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn không thể phản ứng kịp.
Nếu như hắn nhanh một bước thì liệu nó có quay trờ về bên hắn không.
Hắn mỉm cười ngẩng mặt lên trời.
- Về thôi.
Nếu có duyên ắt hẳn rằng sẽ gặp lại.
- Tổng giám đốc – Quản lý Trần đẩy cho hắn đống giấy tờ quan trọng, ông rất vui khi thấy hắn phấn chấn trở lại làm việc sau khi từ Mỹ trở về, mặc dù không biết tình trạng của nó bây giờ ra sao nhưng theo phán đoán của ông thì chắc sẽ không có điều gì xấu xảy ra.
Tình hình công ty đã không ổn định thế mà hắn lại bỏ bê công ty những hai tuần, bây giờ các chi nhánh con ở trong nước đang có nguy cơ phá sản, dù một phút lơ là của hắn thôi cũng khiến công ty mẹ thổn thất mấy trăm tỷ đồng.
Mà tình hình công ty càng nghiêm trọng, công việc cần xử lý càng nhiều, hắn rất chi là rối răm nhất là khi không có nó ở bên cạnh giúp đỡ.
Công việc lúc trước đã nhiều, giờ chỉ có mình hắn lại nhiều gấp đôi, bây giờ đến thời gian ăn cũng không có huống chi là ngủ.
-------------------------- Hai tuần sau ----------------------------
Đã một tháng trôi qua, vẫn chưa hề có tin tức gì của nó.
Hắn mệt mỏi dựa người vào sofa, hắn mới đi họp hội đồng quản trị về, công ty đã ổn, tất cả mọi thứ đều được khôi phục và đang phát triển.
Cũng đều do công sức của các anh em trong công ty, suốt thời gian qua mọi người đều dốc hết sức mình để cứu lấy những công ty đang nằm trên bờ vực phá sản, chắc hẳn cuối tháng nay hắn phải thưởng lớn cho mọi người.
- Cậu chủ, uống miếng nước cho khỏe người ạ!!! – Cô Anh – giúp việc mới của nhà hắn, được chính tay bà Giang tuyển chọn, cô này có vóc dáng gầy, ốm nhom nhưng làm việc rất tốt, ai nói gì cũng nghe lời răm rắp ( cô này nhỏ tuổi nhất nhà )
- Để đó lát tôi uống – Hắn nói rồi nằm xuống sofa, rút từ trong ví ra một bức hình, hắn lặng yên nhìn vào bức hình đó, một nỗi buồn xâm chiếm lấy đôi mắt của hắn.
Nước mắt lại rơi... không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy bức ảnh này, là nước mắt hắn không tự chủ mà rơi xuống, tim thắt lại, cảm xúc nghẹn ngào khó tả.
Ding dong! Ding dong! Ding dong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Hắn lau vội nước mắt nhìn đồng hồ rồi tặc lưỡi:
- Ai đến giờ này thế không biết !!
- Để em mở cửa thưa cậu chủ!
Hắn thấy Anh khuất bóng rồi mới tiếp tục ngã người xuống sofa, mắt nhắm người, khoảng trời xung quanh bắt đầu tối dần, hắn chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, hắn thấy nó, thấy nó đang vuốt má mình, cảm giác ấm nóng ở khuôn mặt khiến cho khung cảnh như thực, khiến cho hắn không hề muốn tỉnh lại mà cứ muốn mơ mãi thôi.
...
Hắn mở choàng mắt, dáo dác nhìn xung quanh sau đó thở phào.
- Hóa ra là mơ sao?? – Hắn đượm buồn, với tay lấy cốc nước thì thấy nó đã hết từ lúc nào.
Hắn vào bếp lấy nước, vừa mở cửa lấy nước hắn đã không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ mới có một tháng mà cái tính cẩn thận của bà Giang tăng lên rồi, trong tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, không thiếu thứ gì, từ trái cây, rau quả, thịt...cho đến sữa đều có đầy đủ.
Khoan...
Sữa sao??? Hắn đâu thích uống sữa, trong nhà cũng không có ai uống sữa cả, hay đây là của cô Anh nhỉ???
Hắn thôi nghĩ ngợi lung tung, lấy nước đổ đầy cốc.
Một bóng người từ nhà vệ sinh bước ra.
Phụttttttttt
Hắn phun nước ra ngoài bẩn quá >
- E... Em... Em...
- Tôi chứ có phải ma đâu, có cần phải ... như vậy không???