Tám giờ sáng, đồng hồ sinh học dân làm công ăn lương bán mình cho tư bản của Phương Mãn đã chủ động gọi gã dậy. Khổng Khuyết vẫn đang gối lên ngực gã, giữ nguyên tư thế bốn giờ trước ngủ ngon lành, giống một chai vang thơm nồng, tỏa hương thơm thoang thoảng.
Ngủ phê thế kia cơ mà. Mồm thì chê gã béo, chê gã mập, thế mà sau lưng bóp thịt gã cứ phải gọi là không trượt phát nào.
Phương Mãn bèn trả thù bằng cách ưỡn ngực lên, cho lưng cách giường một khoảng kha khá, rồi nện mạnh lưng xuống giường làm đầu Khổng Khuyết đập mạnh vào ngực gã theo quán tính.
Như kiểu đang ngủ ngon thì bị đứa bỏ mẹ nào đấy đạp cho phát, Khổng Khuyết giật nảy mình bật dậy, mắt hãy còn nhắm đã duỗi tay mò súng theo bản năng, ai dè mò đúng vào chỗ-mà-nếu-tả-sẽ-bị-khóa-mõm-một-cách-phũ-phàng.
Gì đấy… mới sáng ngày ra đã lừng lững thế này rồi.
Từ hồi quay xong《Cất Ma tôn vào chiếc lọ nhỏ》sau đó bị Khổng Khuyết giày vò bắt giảm cân đến nay, Phương Mãn chưa từng xả láng trận nào với “em năm ngón” cả.
Giờ trông nó y hệt búp măng vùi trong lòng đất chuẩn bị trồi lên ngắm mặt trời rồi.
Khổng Khuyết như một con mèo chưa từng thấy gậy đùa mèo bao giờ, hắn nhìn chằm chặp mất lúc, thấy mới lạ, bèn chìa tay nhéo cái.
Phương Mãn hít sâu một hơi, khép chân vào rồi chĩa ra ngoài giường ngay tắp lự: “Này, làm gì đó! Cái này giá khác đấy nhớ!”
Khổng Khuyết nở một nụ cười biến thái nhưng không mất đi lịch sự: “Bao nhiêu? Năm mươi triệu đủ chứ?”
Phương Mãn: “…” Thế lại nhiều quá!
Khổng Khuyết: “Cho anh thêm một mỏ vàng nữa?”
“Vê lù, xin hãy ngậm mỏ. Sếp nói thế tôi đỡ thế đíu nào được, không bán!” Phương Mãn túm lấy cái gối che háng mình, “Nếu sếp muốn một nụ hôn chào sáng thì tôi còn chấp nhận được.”
Khổng Khuyết: “Hôn chào sáng?”
Phương Mãn nắm gáy Khổng Khuyết, hơi nghển cổ, đặt lên trán Khổng Khuyết một nụ hôn.
“Chào buổi sáng, Khuyết er.”
Khổng Khuyết: “…”
Lúc Phương Mãn nói chào buổi sáng, giọng vừa khàn vừa dịu dàng, đôi hàng mi nhuộm ánh ban mai chớp chớp, tựa một chiếc lông vũ phớt qua họng Khổng Khuyết.
Ngứa, ngứa đến mức hắn muốn cầm dao đâm thẳng vào cổ họng mình. Khổng Khuyết nuốt nước bọt, giơ tay luồn vào mái tóc dày của Phương Mãn, kế đó há miệng cắn môi Phương Mãn.
“Ưm…” Phương Mãn ngửa người ra sau, Khổng Khuyết hé môi nói hàm hồ: “Tôi… muốn lưỡi.”
Giọng điệu đói khát của Khổng Khuyết như kiểu muốn cắn đứt tận gốc lưỡi của gã đi vậy. Phương Mãn rén tức thì, vội thè lưỡi ra liếm nhẹ đôi môi mỏng của Khổng Khuyết. Khổng Khuyết lập tức mút lấy đầu lưỡi Phương Mãn rồi dẫn gã liếm nhiều hơn nữa.
Đầu lưỡi rà qua kẽ răng và tiến sâu vào trong. Nụ hôn này không có kẹo, mà chỉ có dây dưa và cướp đoạt. Tuy không ngọt, song ngập tràn kích thích.
“Hưm… vào sâu hơn nữa.” Khổng Khuyết túm tóc Phương Mãn kéo xuống, thoáng nheo mắt, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng ngâm trong nước.
Phương Mãn lắc đầu, thu lưỡi về, ra vẻ nghiêm trọng mà bảo: “Sâu hơn là đến họng đấy. Lỡ đang hôn cậu ọe phát vào mồm anh thì sao?”
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn hôn đến mức thằng cu em sắp chọc thủng trời rồi đây này.
Nếu cứ hôn nữa khéo có tai nạn đấy, gã còn chưa chuẩn bị xong tâm lý “thị tẩm” đâu.
“Đi tắm đây!”
Phương Mãn xoay người xuống giường, chẳng buồn xỏ tông mà bước thẳng vào nhà tắm, khóa trái cửa, vặn nước lạnh.
Nước lạnh dội xuống đầu, mái tóc dày ẹp xuống mặt. Phương Mãn vuốt ngược tóc ra sau, ngửa cổ thở ra một hơi dài.
Gã nhớ lại đôi mắt đen mù hơi sương, và đôi môi ướt át của Khổng Khuyết, khẽ hừ tiếng rồi bắt đầu thở dốc.
Mặc cho nước chảy ào ào, Phương Mãn chống tay trái lên tường, tay phải bắt đầu hoạt động.
Mới sáng ngày ra mà đã kích thích thế này đúng là không tốt cho dưỡng sinh.
Phương Mãn giải quyết xong, vừa mở cửa phòng tắm đã bị mùi rượu vang nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Khổng Khuyết đang ngồi ở mép giường, ôm một cái gối to, sắc mặt nhợt nhạt thường ngày nay đã hiện lên vẻ diễm lệ bức người, trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, chiếc kính gọng bạc tuột xuống chóp mũi, đã mờ đi vì hơi sương.
Cờ lờ gờ thế?
Thân hình một tạ của Phương Mãn run rẩy, sực nhớ đến một chuyện vô cùng khủng khiếp.
Ấy là vừa hôn Khổng Khuyết xong, gã đã lao vào nhà tắm “lột vỏ chuối”.
Mà Khổng Khuyết lại đang cộng cảm với gã.
Từ đó suy ra gã đã giúp Khổng Khuyết “挊” qua một cánh cửa!
Vãi chó! Phương Mãn không biết mặt mình có đỏ không chứ tai nóng phừng phừng rồi, như cái ấm siêu tốc đang sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút.
Khổng Khuyết liếc nhìn chiếc đồng hồ ngoại hình tầm thấp nhưng giá tầm vũ trụ trên cổ tay, nở nụ cười biến thái độc quyền: “Năm phút?”
Câu này của Khổng Khuyết vào tai Phương Mãn đã tự động giải mã thành: “Thế thôi á? Thế thôi á? Chỉ có năm phút thôi á???”
Phương Mãn vốn hãy còn ngượng chín người vì nghĩ mình vừa “tuốt” cho Khổng Khuyết xong, giờ nghe Khổng Khuyết nói thế thì lập tức tăng máu não, nhảy bổ lên đốp chát: “Anh sợ cậu chờ lâu nên mới cố tình ra nhanh đấy!”
Khổng Khuyết đẩy kính: “Thế à?”
Phương Mãn hít sâu một hơi: “Không thèm nói với cậu nữa, càng nói càng lú! Anh hỏi cậu, cậu mà nhịn một tháng trời xem được bao phút?”
Khổng Khuyết suy tư một hồi, đáp: “Không biết.”
Phương Mãn: “…”
Khổng Khuyết: “Tôi không 卜 được.”
Phương Mãn: “…” Tự nhiên có linh cảm bất thường.
Khổng Khuyết dí ánh mắt rực lửa vào chỗ không-được-phép-tả của Phương Mãn, “Anh làm thế tiếp đi Phương Mãn, tôi vẫn muốn nữa. Làm một tiếng luôn đi.”
Phương Mãn nổi khùng: “Vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi, đừng hòng bắt ông làm đũa rồi còn phải làm công cụ hình người nữa nhá! Mau đi tắm, đến giờ ông mầy phải đi dạo rồi!”