Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ăn cháo! Mà hầu hết phim đều cắt ghép cả thôi, không tin hỏi Ngụy Lai xem.”
Phương Mãn sốt sắng muốn cởi quần chứng minh thực lực của mình cho Khổng Khuyết luôn, song nghĩ thoáng ra thì lại thấy điều này chả cần thiết lắm.
Dầu gì gã cũng là chó già chín chắn, chả cần phải ganh đua thắng thua mấy chuyện con nít con nôi thế này, với lại gã đang đói cồn cào ruột gan, chỉ muốn oánh chén bữa rồi đi dạo ven hồ thôi.
Phương Mãn xỏ dép lào, loẹt quẹt đi tìm máy sấy tóc.
“Anh đói à?” Khổng Khuyết hỏi.
Phương Mãn sững người một lúc rồi ngoái lại nhòm Khổng Khuyết, thấy Khổng Khuyết đang cúi đầu nhắn gì đó.
“Cậu vẫn còn cộng cảm với tôi hở? Được bao lâu?”
Khổng Khuyết ngẩng đầu nhoẻn cười: “Chắc tầm mười phút.”
Phương Mãn tự hỏi không biết có phải do gã bị ảo đá không mà lại thấy nụ cười của Khổng Khuyết ẩn chứa một tia giễu cợt, kiểu “Mở to mắt ra mà coi, đến cả thời gian cộng cảm của tôi cũng lâu hơn anh nữa kìa” thế nhỉ.
Khổng Khuyết liếm môi nói: “Nếu nếm máu thì được khoảng một tiếng.”
Phương Mãn cảnh giác liền: “Ê đừng cắn anh nha mậy, anh vừa sợ đau vừa sợ máu nữa, cho bao tiền cũng không làm đâu.”
Khổng Khuyết gật đầu.
Phương Mãn thoáng yên tâm, gì thì gì chứ hành động của Khổng Khuyết quá đà vãi chưởng, nhưng được cái uy tín, giữ lời, với điều kiện là có thể khống chế được cảm xúc.
Phương Mãn bật máy sấy, bắt đầu xì mái tóc dày của mình.
Khổng Khuyết chớm nghe thấy tiếng ong ong của máy sấy đã thấy khó chịu, chỉ muốn rút quách phích cắm đi. Có điều Phương Mãn hiển nhiên khá tận hưởng màn sấy tóc này, thậm chí còn vuốt sấy tạo kiểu. Khổng Khuyết liếc Phương Mãn, đẩy kính, về phòng mình tắm.
Phương Mãn không chú ý Khổng Khuyết đã đi, hãy còn đang mải ngắm dung nhan đẹp giai nhức cái nách của mình trong gương.
Chuẩn không cần chỉnh, đẹp giai hết sảy con bà bảy.
Phương Mãn giống một quả bóng chất liệu thượng hạng, phồng nhanh xẹp cũng nhanh. Mấy nay dưới sự áp bức của Khổng Khuyết gã đã phải ăn ít vận động nhiều, nên dù cơ bụng cơ ngực vẫn đang đi chơi xa nhưng mặt đã nhỏ đi kha khá. Cằm đôi nọng mỡ đã giảm đáng kể, nhường chỗ cho quai hàm sắc nét phô ra, hốc mắt đã có độ sâu, và lúc cười các bộ phận cũng không ríu vào nhau như trước nữa.
Phương Mãn “à hú” một tiếng, quả bóng làm bằng carbon nặng cân đã chuyển từ giai đoạn tròn xoe sang cũng là tròn nhưng đỡ xoe một tí rồi. Đây là một tiến bộ cực lớn, lát phải ăn nhiều hơn để tự thưởng cho bản thân mới được!
Phương Mãn ngắm vuốt chán chê xong, bấy giờ mới biết Khổng Khuyết đã đi rồi.
Không biết đi lúc nào nhỉ, Phương Mãn nghĩ, đang định bảo Khổng Khuyết ước lượng thử xem đã giảm được nhiêu kí mà.
Vừa nghĩ vầy xong, thình lình nghe thấy tiếng gõ cửa, Phương Mãn loẹt quẹt chạy ra: “Khuyết er…”
“Chào buổi sáng, ngài Phương.”
Người đến không phải Khổng Khuyết, mà là Lý Bí.
Phương Mãn: “Yo, anh Bí? Hề lố, đến lúc nào thế?”
Lý Bí cung kính đáp: “Vừa đến thôi. Ngài Khổng bảo ngài muốn ăn mì sốt tương, bảo tôi mang đến cho ngài.”
(Mì sốt tương)
Phương Mãn nhận thấy thái độ của Lý Bí với gã đã thay đổi, rõ nhất là danh xưng đã đổi từ “anh” sang “ngài”.
Chắc ý là giờ gã đang được sủng ái nhất? Đù, Lý Bí sao giống thái giám tổng quản vậy.
Phương Mãn giúp Lý Bí đẩy xe đồ ăn vào phòng, “Khổng Khuyết đâu?”
Lý Bí: “Ngài Khổng đang tắm.”
Phương Mãn cố dằn cơn đói, bảo: “Vậy đợi cậu ta tắm xong rồi ăn.”
Lý Bí gắng rặn mãi mới ra được câu: “Ngài Khổng… còn công việc cần xử lý… chắc không đến được đâu.”
Phương Mãn hí hửng nói: “Đã biết, mà anh không cần bày vẻ mặt khó xử khi Hoàng thượng không lật thẻ thị tẩm tôi thế đâu.”
Lý Bí: “…”