Bạc môi khẽ nhếch lên, Nam Cung Phong Vũ lạnh lùng:
- Vì sao ư? Đơn giản thôi. Cô, chính cô đã khiến Nhi Nhi rời xa tôi.
Cô ta có tư cách để hỏi sao? Hừ, vị Mộ Dung tiểu thư kiêu ngạo của năm trước đâu rồi? Con người mặt dày đầy mưu mô luôn muốn câu dẫn anh của năm trước đâu? Kẻ đã khiến Nhi Nhi của anh phải khổ sở suýt mất mạng đây ư? Thật là mặt dày, thật đáng kinh tởm.
Anh nhìn cô đang tuyệt vọng thì nhịp tim khẽ lệnh đi, nhói đau! Sao lại thế cơ chứ? Cố gạt phăng mọi suy nghĩ đi, anh lạnh nhạt:
- Cô thật mặt dày, từ năm trước tôi đã nghe nói Mộ Dung tiểu thư cô thầm mến mộ tôi, lại dám hãm hại Nhi Nhi, cô quá to gan. Còn nhiều thứ để cô hưởng thụ lắm.
Nghe những lời nói này, tim cô đau quặn. Cô không hiểu gì cả, năm trước? Khi đó cô còn đang còn ở nước ngoài, làm gì đã về nước đâu chứ?! Nhi Nhi? Cô ta là ai? Vì sao khi nhắc đến cô ta anh lại dịu dàng ấm áp như trước đây đối với cô, còn thái độ hiện giờ với cô là sao? Lạnh nhạt, thờ ơ hay... khinh bỉ?! Không hiểu, nhưng cô cũng không giải thích biện minh gì, chỉ đơn giản, cô, đã hoàn toàn đánh mất mọi niền tin vào người đàn ông này. Nụ cười lạnh lùng và khó hiểu như ẩn như hiện trên khóe môi Mộ Dung Thiên Ân, đau đớn thốt ra từng từ một:
- Thì ra năm cũng chỉ dành cho một mưu kế?!
Nam Cung Phong Vũ hơi nhướng mày khó hiểu, đáp:
-Như cô nghĩ
Rồi một lúc sau anh lại nhấn mạnh giọng:
- Cô, mãi mãi, chỉ là đồ chơi tiêu khiển của tôi mà thôi!
Nói rồi Nam Cung Phong Vũ quay sang cười nham hiểm:
- Vậy giờ cô cũng nên hoàn thành nghĩa vụ của đồ chơi tiêu khiển chứ nhỉ?!
Anh không hiểu tại sao lại không thể kìm nén dục vọng khi thấy cô như vậy, thật đáng chết mà! Nam Cung Phong Vũ đã tự nhủ thầm trong lòng rằng sẽ không bao giờ động đến cơ thể cô, đơn giản vì người có lòng dạ như cô ta, thật không xứng!
Mộ Dung Thiên Ân nghe như vậy liền giật thót tim, không thể nào! Cô không muốn như vậy đâu!
Nhưng chưa kịp mở lời phản bác thì thân thể khỏe mạnh của anh giống như một con mãnh thú lao vọt tới trước mắt cô. Mặc cho Thiên Ân phản kháng ra sao nhưng Nam Cung Phong Vũ coi như không hề nghe thấy, xé sạch chiếc váy cưới một cách không hề thương tiếc, từng chiếc hôn mãnh liệt rơi trên cơ thể trắng mịn của cô.
Mộ Dung Thiên Ân hốt hoảng giãy dụa, nhưng cho dù có giãy dụa bao nhiêu cũng không có tác dụng gì, từng giọt nước mắt cứ tuôn ra, trực trào như những viên pha lê lóng lánh. Một nỗi tuyệt vọng xen lẫn thất vọng dâng lên trong lòng, cảm xúc đau đớn cùng hỗn độn vô cùng. Nam Cung Phong Vũ, tôi hận anh!
Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Dung Thiên Ân tỉnh dậy trời mới hửng sáng, ánh sáng buổi sớm mát mẻ đầu mùa hạ khiến cô bớt căng thẳng hơn. Bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, lại nhìn xuống thân mình, toàn thân trần truồng không miếng vải che thân, một cánh tay rắn chắc ôm ngang eo cô. Khẽ đặt cánh tay Nam Cung Phong Vũ qua một bên, khó khăn đứng dậy lết thân vào nhà tắm.
Trong giương, cô thấy mình thật thảm hại. Mái tóc dài hơi rối xù, trên cơ thể nhiều vô số những vết thâm xanh, tím. Đôi mắt xưng húp vì khóc quá nhiều, bỗng nhớ lại chuyện sảy ra vào ngày hôm qua, nước mắt bỗng trực trào tuôn ra. Cảm giác đau đớn và chua sót vô cùng. Tự nhủ với bản thân phải thật mạnh mẽ lên, rồi một ngày nào đó, những gì mà họ đã gây ra cho cô, sẽ phải chịu đựng gấp mười, không, là gấp trăm lần!
Vội vã thay quần áo, muốn ra ngoài nhưng khi đến cổng thì cô bị một hàng vệ sĩ chặn lại, điện thoại không thể phủ sóng, thiết bị liên lạc là con chip nho nhỏ mà Ngôn Dung đưa cho cô cũng bị nhiễu sóng từ.
Thì ra anh ta đã có dự tính cả rồi, muốn cô cắt đứt liên lạc với bên ngoài ư? Mơ đi! Hãy đợi đấy, ai thắng ai thua còn chưa rõ đâu, kẻ mỉm cười cuối cùng mới là kẻ thắng!
P/s: Ta rất cần những lời nhận xét a~ Yêu mọi người, khuya mát nha ^^! Theo như Daiyamondo hứa thì sẽ ra chap trong tối hôm nay và đã thực hiện được lời hứa ạ:) Vì đăng truyện bằng điện thoại nên ngắn vậy thôi, mong mọi người thông cảm! Bây giờ là : thứ ngày tháng năm ạ:))