Khi Nam Cung Phong Vũ tỉnh dậy thì đã hơn giờ sáng rồi. Cảm thấy bên cạnh không còn hơi ấm của ai đó, bỗng thấy trống vắng vô cùng. Nam Cung Phong Vũ nhìn sang bên cạnh rồi ngồi dậy hẳn. Để ý thấy grap giường có một mảnh máu đỏ, trí não hơi chuyển động, một cỗi cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. Vui mừng? Hạnh phúc? Đau lòng? Hay... lo lắng? Nghe người ta nói đêm đầu tiên chính là cực lạc của đàn ông và cực hình của phụ nữ, không biết con mèo nhỏ ấy có sao không nữa?!
Sực tỉnh ra, mình đang lo lắng cái gì cơ chứ? Lo cho cô ta ư? Đúng là điên rồi mà! Liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ làm việc rồi, chỉ còn gần giờ đồng hồ nữa thôi. Khôi phục vẻ mặt hòa đồng thân thiện của mọi ngày, Nam Cung Phong Vũ bước nhanh vào nhà tắm.
Đã : sáng, Mộ Dung Thiên Ân thất thần ngồi trên chiếc xích đu trong vườn hoa sau ngôi biệt thự. Nơi này từng là nơi cô và anh hay đến khi ghé qua đây chơi nhất, nhưng bây giờ đây, chỉ còn bơ vơ một mình cô. Cô vẫn không hiểu vì sao anh lại đột ngột cư xử lạ lùng với cô như vậy nhưng chắc chắn là có một lý do nào đó. Nhưng điều mà hiện giờ khiến cô phiền não nhất chính là câu nói của anh ngày hôm qua, năm yêu nhau cũng chỉ dành cho một mưu kế? Trả thù cho người con gái tên Nhi Nhi đó ư? Anh không hề yêu cô?! Nhi Nhi, cô ấy thực sự là ai?
Nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa thì điều đầu tiên cô phải làm chính là thoát khỏi nơi này, tránh xa tuyệt đối, không dính líu gì đến Nam Cung gia nữa. Cô muốn đi khỏi nơi đây ngay tức thì, nơi đã khiến trái tim cô tan nát thành từng mảnh vụn, sỏi đá cũng có khi bị vụn nát, huống hồ gì trái tim cô không phải là sỏi đá. Cứ suy nghĩ như thế mà cô không để ý nước mắt mình cứ tuôn ra từng hàng một ướt đẫm cả khuôn mặt. Ngôn Dung nói không sai, cô sẽ phải hối hận...
Khi Mộ Dung Thiên Ân đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bỗng dưng phía sau lưng có tiếng nói vọng tới:
- Thiếu phu nhân, thiếu gia đang chờ cô ở phòng ăn. Mời cô vào trong ăn sáng ạ.
Tiếng nói của bà quản gia già kéo cô về với hiện thực, lau khô khuôn mặt đẫm nước mắt đi, cô nhẹ giọng nói:
- Bà Hoa à, nói với anh ấy là cháu bận, không thể xuống được. Bảo anh ấy cứ ăn trước rồi còn đi làm.
Bà Hoa nghe thấy giọng Mộ Dung Thiên Ân có gì đó lạ lạ, hình như đang khóc. Bà ân cần hỏi:
- Thiếu phu nhân, cô bị làm sao vậy? Vì sao lại khóc một mình ở đây thế?
Nhận ra sự nghi ngờ của bà Hoa, Thiên Ân không biết nên nói như thế nào.
Bà ấy là người của cha mẹ chồng cô đưa tới để dám sát cô và Nam Cung Phong Vũ. Nếu như chuyện của cô và Nam Cung Phong Vũ lộ ra thì sẽ có nhiều chuyện không hay nữa kéo theo, vì thế tốt nhất nên thật cẩn thận, không nên để lộ bất kỳ sự sơ hở nào.
Mộ Dung Thiên Ân hơi mỉm cười, quay ra nói với bà Hoa:
- Cháu nhớ mẹ thôi bà ạ. Bà xuống bảo anh Vũ một tiếng hộ cháu với nhé.
Bà Hoa thấy vậy mỉm cười hiền hậu nói:
- Ai lúc đầu mới xa cha mẹ chẳng thế. Thôi vậy cô ở đây nhé, tôi sẽ xuống nhà bảo lại với thiếu gia.
Nói rồi bà Hoa bước đi vào trong nhà, trả lại không gian riêng tư cho cô.
Nam Cung Phong Vũ nghe bà Hoa nói vậy thì nhíu mày suy nghĩ đôi chút, rồi lại đứng dậy luôn:
- Tôi không ăn sáng đâu, bà cho người dọn đi. Nhớ nấu đồ ăn nóng cho cô ấy nhé. Trưa tôi bận, sẽ không về được.
Nói đoạn anh lạnh lùng đi ra. Bà Hoa thấy thế liền lắc đầu thở dài, thiếu gia khi vui thì dễ gần thân thiện như vậy mà khi tức giận thì... đúng là khó hiểu nha!
P/s: Daiyamondo cần lắm những lời nhận xét a~ Mọi người khuya mát. : thứ sáu ngày tháng năm . Yêu mọi người nhiều ^_~