Thời điểm li khai nơi này của Chris, trở lại Hoa Đô Tinh, Hạ Tranh đã có thể làm ra kẹo hoa hòe đạt tiêu chuẩn không sai biệt lắm so với thành phẩm do máy móc sản xuất.
Đây còn là vì Hạ Tranh sở hữu trực giác trời sinh, đồng thời còn có kinh nghiệm chế tác các loại kẹo khác.
Nếu muốn tài nghệ lại tinh tiến thêm một bước, thì phải cần đại lượng kinh nghiệm đến từ thực tiễn, cùng với một thứ hết sức mơ hồ gọi là linh cảm.
Cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể đạt được.
Bất quá Chris đã phi thường hài lòng. Hắn cũng không bắt buộc Hạ Tranh phải truyền thừa toàn bộ tay nghề của mình. Chỉ cần có một vị trù sư biết được kỹ thuật này, khiến cho phương pháp chế biến kẹo hoa hòe thủ công được nhiều người thưởng thức hơn nữa, hắn đã đủ vui mừng rồi.
Trước khi Hạ Tranh rời đi, cũng truyền cho Chris món kẹo đậu xốp mà cậu am hiểu.
tbltpvnfxxxxayxpxxxxxxxxxx_
Nguyên liệu làm kẹo đậu xốp là lúa mạch và đậu tương (đậu nành). Lúa mạch được sử dụng để chế kẹo, đậu tương được dùng để tạo độ xốp. Kẹo đậu xốp mỗi tầng đều mỏng như tờ giấy, Hạ Tranh tối đa có thể chồng chất tới sáu mươi tầng, đạt được độ giòn xốp tuyệt đối, vào miệng không một chút cặn bã.
Tay nghề xếp chồng từng lớp kẹo mỏng dính này của Hạ Tranh khiến cho Chris xuýt xoa không ngừng, đồng thời cảm thấy thực đáng tiếc Hạ Tranh đến giờ mới xuất ra kỹ năng này, bằng không nhất định sẽ cho hắn thật nhiều dẫn dắt.
Bất quá Chris vừa lúc cũng muốn lẫn vào đám khán giả tới xem chung kết cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên, hai người liền hẹn tới lúc đó lại gặp mặt trao đổi.
Hạ Tranh vô cùng vui vẻ đáp ứng.
Thời điểm chia tay, Chris tặng Hạ Tranh một hộp kẹo, bên trong là tất cả các loại kẹo mà hắn am hiểu.
Hạ Tranh cũng tặng lại Chris một hộp kẹo, bên trong cũng là tất cả các loại kẹo mà cậu sở trường.
Hiên Cảnh nhìn đã quen mắt, nhưng vẫn dặn dò: “Lễ vật Chris đại sư tặng, em tự giữ lấy, ai xin cũng không được cho, kể cả Hạ Ngọc.”
Hạ Khâm nhất định sẽ không cần, nhưng Hạ Ngọc thực sự là đầu óc thiếu một sợi gân. Thông qua mùi vị của những thứ kẹo này, Hạ Tranh sẽ nhận được rất nhiều linh cảm. Những thứ kẹo này đều rất khó có được, không nên cho người khác chỉ để thỏa mãn cơn thèm ăn.
Hạ Tranh gật đầu. Cậu đương nhiên biết rõ.
Trước khi li khai, cậu chuẩn bị một hộp kẹo hoa hòe lớn, dự định chia cho những binh lính đi theo bảo hộ cậu lần này.
Sau khi lắng nghe Chris chỉ bảo, Hạ Tranh biết mình không thể tùy ý đem món ăn tâm đắc của bản thân đi tặng người – việc này sẽ khiến cho giá trị bản thân cậu lộ ra vẻ rẻ mạt. Nhưng thành quả thí nghiệm thì vẫn có thể chia sẻ với mọi người.
Mặc dù không phát sáng, thế nhưng mùi vị cũng không tệ nha. Đây chính là một loại tâm ý.
Thời điểm Hạ Tranh đưa kẹo hoa hòe, năm binh sĩ quả nhiên không hề ghét bỏ việc Hạ Tranh đưa kẹo không phát quang, thậm chí, bọn họ còn có chút thụ sủng nhược kinh, đồng thời lần nữa khẳng định tính tình Hạ Tranh quá mức mềm yếu thiện lương, lại vì bản thân trước đó “chiếm điểm tiện nghi nho nhỏ” mà xấu hổ không thôi.
May mà lần này nguyên liệu bọn họ săn được cũng không sai, đều có thể lấy ra bù đắp thiếu sót này.
Nếu không thì đừng nói bản thân bọn họ hổ thẹn muốn chết, chiến hữu và các trưởng quan mà biết được cũng sẽ cười nhạo đến chết a.
Khi đi là ba người, lúc trở về, cũng chỉ có Hạ Tranh và Hạ Ngọc đồng hành.
Nhiệm vụ của Hạ Khâm mặc dù đã hoàn thành, nhưng cấp trên của anh sẽ không nhân từ buông tha sức lao động vốn lười muốn chết lại tự đưa tới cửa này. Hạ Khâm liền bị cưỡng chế giữ lại.
Hiên Cảnh lúc đầu còn muốn thừa dịp bản thân đang trong thời gian dưỡng thương, bồi Hạ Tranh trở về Hoa Đô. Nhưng hắn lập được đại công, cấp trên yêu cầu hắn làm báo cáo – trước đó hắn bị trọng thương nằm trên giường, chuyện kia liền gác qua một bên, hiện tại hắn phải hoàn thành nốt quy trình này.
Khó có được cơ hội cùng Hạ Tranh ở chung lâu như vậy (kỳ thực Hạ Tranh là cùng Chris đơn độc ở chung mới đúng), hiện tại phải rời đi, Hiên Cảnh có chút mất hứng.
Mấy ngày nay chung đụng, cũng đủ để Hạ Tranh đem Hiên Cảnh đặt ở vị trí bằng hữu. Thấy Hiên Cảnh không vui còn tưởng hắn mất hứng vì phải đối mặt với đám trưởng quan phiền phức khó chơi của Liên minh. Để trấn an Hiên Cảnh, riêu cua và kẹo đậu xốp Hạ Tranh làm cho Hạ Khâm, cũng lưu lại cho hắn một phần.
Hiên Cảnh thực cao hứng, Hạ Khâm lại đánh báo động trong lòng.
Lúc trở về, Hạ Tranh chợt phát hiện, mắt Hạ Ngọc đen một khối.
“Bị đại ca đánh.” Hạ Ngọc ghé vào trên vai Hạ Tranh, vẻ mặt sinh không thể luyến, “Bị la thảm a?”
“Làm sao vậy?” Tuy nhị ca bình thường cũng hay bị đại ca giáo huấn, nhưng Hạ Tranh vẫn quyết định quan tâm một chút.
“Không có gì, đại ca ghét bỏ anh.” Hạ Ngọc cười cười, né qua đề tài này, bắt đầu đông xả tây xả về sự tình của Chris đại sư.
Hạ Tranh cho là Hạ Ngọc sĩ diện, cũng không tiếp tục truy vấn.
Hạ Ngọc không muốn nói về chuyện này, ngoại trừ vấn đề mặt mũi, còn có thất vọng đối với chính mình, thêm nữa, cũng không muốn để Hạ Tranh mang gánh nặng trong lòng.
Lúc Hạ Ngọc vui vẻ vác nguyên liệu nấu ăn trở về, mới vừa vào tới căn cứ đã bị Hạ Khâm đánh.
Thời điểm bị đánh, Hạ Ngọc mới biết, thì ra “để ý Tiểu Tranh” mà Hạ Khâm nói không phải là “ăn nhiều mỹ thực Tiểu Tranh làm một chút, đừng để tiện nghi cho người khác”.
Anh lúc này cũng mới biết, hàm ý phía sau của việc Hiên Cảnh đề nghị bọn họ chủ động đi săn bắt nguyên liệu nấu ăn cho Hạ Tranh.
Hạ Ngọc quả thực không suy nghĩ nhiều như vậy.
Trong mắt anh, Hạ Tranh vẫn là tiểu đệ đệ yêu thích nấu nướng kia. Hạ Tranh muốn làm cơm cho bọn họ, bản thân cậu còn không có dị nghị, vậy anh cũng thuận theo Hạ Tranh thôi.
Huống chi anh cũng muốn thưởng thức đồ ăn Hạ Tranh làm, cho dù là món ăn thông thường không thể phát quang anh cũng thích,
Hạ Ngọc chưa từng nghĩ tới thân phận Quán quân cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên khu vực Đông minh, cùng trình độ thực tế phải đạt tới ngũ tinh trù sư của Hạ Tranh hiện tại, sẽ mang tới những biến hóa gì.
Anh chỉ nhớ kĩ Hạ Tranh là đệ đệ của Hạ Khâm, cũng là đệ đệ của đám chiến hữu này, giữa bọn họ là bình đẳng, là có quan hệ.
Nhưng anh đã quên Hạ Tranh còn là một trù sư, và những người này là chiến sĩ cơ giáp, Hạ Tranh đã phá hủy quy củ của giới trù sư.
May mà Hạ Tranh hiện tại vẫn còn là vị thành niên, vẫn chưa thi được cấp bậc trù sư, cho nên chuyện lần này ngược lại cũng không đặc biệt quá phận. Nếu như Hạ Tranh đã thi được chứng nhận trù sư ngũ tinh, kể cả khi Hạ Tranh chính mình yêu cầu được nấu cơm cho mọi người, những người này cũng nên cự tuyệt.
Nếu không trù sư khác biết Hạ Tranh như thế, sẽ cho rằng những người này không tôn trọng bọn họ.
Coi như không có những chuyện này, nhưng lần đầu tiên Hạ Tranh đi xa nhà, còn vượt qua ba vòng trắc thí ở căn cứ, chính là vì săn bắt nguyên liệu nấu ăn nhằm đề thăng trù nghệ. Nhưng hiện tại Hạ Tranh lại dành toàn bộ thời gian để chuẩn bị cơm nước cho những người kia (sức ăn của bọn họ cũng không nhỏ), nguyên liệu nấu ăn cơ bản cũng vào hết trong bụng họ. Có thể nói, nếu không có nguyên liệu những người này săn bắt về sau để bồi thường, cùng với việc vô tình gặp được Chris đại sư, thì lần xuất hành này của Hạ Tranh sẽ có thu hoạch cực kỳ ít ỏi.
Hạ Tranh vẫn còn là con nít (vị thành niên vẫn được coi như tiểu hài tử), cậu không hiểu, nhưng Hạ Ngọc hẳn là thấu triệt.
Hạ Tranh tâm địa thiện lương, không biết cự tuyệt người khác. Làm ca ca có ý thức bảo hộ đệ đệ thì hẳn là nên giúp cậu cự tuyệt.
Hạ Ngọc ít khi làm nhiệm vụ, cơ bản chưa rời khỏi ghế nhà trường, tâm tư rất đơn thuần.
Ở nhà, Hạ Ngọc chỉ nghe theo Hạ Khâm, trong nhà có một người ra quyết định là tốt rồi, anh cũng chưa từng nghĩ nhiều tới những chuyện cong cong vẹo vẹo này.
Hiện tại Hạ Khâm cho anh biết, Hạ Tranh tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu cao như vậy, về sau người đố kị cậu, muốn lợi dụng cậu, thậm chí muốn hủy diệt cậu còn có rất nhiều, vì để cho Hạ Tranh trôi qua được như ý, Hạ Khâm nói bản thân anh sẽ không lại lười biếng nữa, muốn lớn lên trở thành một người có đủ khả năng bảo hộ thân nhân.
Vì mục đích ấy, anh sau này có khả năng sẽ vắng nhà một thời gian dài. Rất nhiều sự tình, đều phải do Hạ Ngọc quyết định.
Trọng trách bảo hộ Hạ Tranh về sau cũng phải giao lại cho Hạ Ngọc.
Thế nhưng lần này Hạ Ngọc một mình đi theo bảo vệ Hạ Tranh, khiến cho Hạ Khâm vô cùng thất vọng.
Anh hoàn toàn không biết suy tính trước sau, vẫn cứ ngốc bạch ngọt như vậy.
Làm ca ca còn ngốc bạch ngọt đến thế, lẽ nào muốn trông cậy vào tiểu đệ đệ tới bảo hộ ca ca? Bắt Tiểu Tranh phải trưởng thành nhanh một chút để bảo vệ vị ca ca ngốc bạch ngọt này?
Hạ Ngọc như bị sét đánh, Hạ Khâm xuống tay anh cũng không trả đòn.
Hạ Khâm đánh anh một quyền, thấy anh ngốc lăng đứng đó, thở dài, cũng không tiếp tục hạ thủ.
Để cho nó an tĩnh một lát a! Làm ca ca, luôn luôn thành thục hơn đám đệ đệ.
Hạ Tranh nếu biết được chuyện này, khẳng định sẽ thở dài.
Cậu cũng không phải mềm yếu thiện lương gì đâu, chỉ là không nghĩ được đến thế thôi, đồng thời cũng không hề cảm thấy phiền phức.
Quan trọng nhất là, cậu bây giờ còn chưa dưỡng ra được tự tôn cùng tự ngạo của một trù sư thiên tài, cho nên khi ấy mới không thấy có vấn đề gì.
Địa vị của cậu đã từng quá mức hèn mọn, kiếp trước tuy hưởng thụ qua hào quang, nhưng việc không có thực lực vẫn luôn là một cây kim trong lòng cậu, khiến cho cậu phải cẩn thận từng bước. Người nhà lại bảo hộ cậu vô cùng tốt, trên cơ bản là hoàn toàn ngăn cách cậu tiếp xúc với những kẻ tâm mang ác ý, cậu cũng không có cơ hội để mà ỷ thế hiếp người.
Cho nên, cái thứ gọi là ngạo khí kia đời này còn cần được bồi dưỡng ra.
Bất quá bồi dưỡng là một chuyện, bên cạnh đó cậu còn có thể ngụy trang, còn có thể diễn kịch.
Chỉ cần biết rõ nên làm thế nào, liền thuận theo mà diễn là được rồi, việc này cậu vốn thành thục, cho nên đại ca nhị ca căn bản không cần phải lo lắng.
Cậu khi nào từng bị khi dễ qua?
Hạ Tranh kết thúc chuyến lữ trình lần này, sau khi trở lại Hoa Đô Tinh, rất nhanh thì khai giảng, chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học.
Hạ Ngọc lại bị ba mẹ rống thêm một trận, thời điểm trở lại học viện tựa như biến thành một người khác, thành thục hơn rất nhiều, tính tình tuy vẫn hơi thoát tuyến, thế nhưng lòng dạ đã không còn nông cạn như trước nữa.
Bản thân Hạ Ngọc vốn thông minh, chỉ số IQ lẫn EQ đều rất cao. Chỉ là lúc trước không có cơ hội cho anh khôn ngoan nhạy bén, anh cũng lười khôn ngoan nhạy bén. Hiện tại đại ca muốn đi kiếm công huân rồi, đệ đệ giao cho mình bảo vệ, anh liền trưởng thành lên.
Ngoại trừ việc hai người đều bắt đầu khai giảng, thì thay đổi lớn nhất trong nhà, chính là nhiều thêm một trù sư gia đình chuyên phụ trách nấu cơm.
Lí do vẫn giống với đời trước. Hiện tại Hạ Tranh phải chú trọng vào học tập, cả việc tôi luyện trù nghệ bản thân cùng với sau này học tập cơ giáp, đều rất mệt nhọc, việc nhà tuyệt đối không được tiếp tục làm nữa.
Còn nếu Hạ Tranh rèn giữa kỹ năng nấu nướng, một hai ngày thậm chí là một hai tuần nghĩ ra được một món ăn, đến lúc đó cả nhà cũng coi như được hưởng một bữa ngon.
“Con thí nghiệm làm ra món mới, ăn cũng đâu có ngon lành gì?” Hạ Tranh hỏi.
“Vậy để cho ba và ca ca con xử lí.” Phượng Xu không chút suy nghĩ đáp.
Hạ Tranh 囧
“Sẽ ăn.” Hạ Viên rất nghiêm túc gật đầu. Nhi tử làm ra, khó ăn nữa cũng ăn.
“Anh cũng phải nếm thử, xem đồ Tiểu Tranh làm ra, có thể khó ăn được đến mức nào.” Hạ Ngọc cười hì hì nói.
Hạ Tranh sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.
Sủng ái của người nhà, là tài phú lớn nhất của cậu sau khi chuyển thế.
Lần này, bất kể ra sao, cũng phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, không thể làm người nhà thương tâm.
Trước hết, cậu muốn thi đậu quân giáo Hoa Đô, học tập cách thao túng cơ giáp.
Nhưng mà cậu lại không biết, bản thân mình đã trở thành học viên trên danh nghĩa của hệ cơ giáp trường quân đội Hoa Đô Tinh rồi.
Không phải vì cậu là một trù sư lợi hại, mà vì một đoạn video ngắn.
Một đoạn phim ngắn quay cảnh cậu tiếp nhận khảo nghiệm ở căn cứ quân sự.
Đoạn phim này chẳng những khiến cho cậu trở thành đề tài nóng bỏng trên mạng, càng giúp cậu chiếm được sự chú ý của các lão sư trường quân giáo Hoa Đô.
Lão sư của trường quân đội Hoa Đô Tinh có một vài người là quân nhân xuất ngũ, một số khác thậm chí vẫn còn đang tại chức, thời điểm không có nhiệm vụ thì thay phiên tới dạy học. Cho nên trong số bọn họ có mấy người khá quen thuộc với đám trưởng quan của căn cứ quân sự Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, biết được tính chân thực của đoạn phim kia.
Kết quả tin tức thu được khiến cho bọn họ đều có chút buồn bực.
Còn có đám trưởng quan của căn cứ Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh cũng đồng dạng phiền muộn.
Tinh thần lực Hạ Tranh cao bao nhiêu, phải đợi trưởng thành mới có thể kiểm tra ra giá trị ổn định. Nhưng thể năng và năng lực phản ứng của Hạ Tranh đều hết sức ưu tú, nếu như tinh thần lực cũng không kém, nói vậy nhất định sẽ lại là một chiến sĩ cơ giáp cấp thiên tài.
Vô luận là Hiên Cảnh và Hạ Khâm đã nổi danh, hay Hạ Ngọc hiện tại vẫn chưa rời trường làm nhiệm vụ, thiên phú đều hết sức ưu tú, khiến cho Liên minh vô cùng vui sướng.
Hiện tại lại thêm một Hạ Tranh, theo lí mà nói, Liên minh hẳn là càng thêm kinh hỉ.
Thế nhưng, Hạ Tranh còn là một trù sư rất có tiềm năng.
Mà, tinh lực cùng thời gian của cậu thì có hạn.
Vậy bọn họ nên khuyên Hạ Tranh chuyên tâm phấn đấu trở thành một mỹ thực đại sư, hay vẫn nên tập trung làm một chiến sĩ cơ giáp đây?
Không cần nghĩ nữa, đương nhiên là phải cố gắng trở thành một mỹ thực đại sư so với cơ giáp sư càng thêm hiếm hoi rồi.
Thế nhưng cứ như vậy để một mầm non cơ giáp sư ưu tú vuột qua dưới mí mắt, đám lão sư này trong lòng vô cùng khó chịu có được không?
Nếu sau khi Hạ Tranh nhập học, biểu hiện tốt hơn so với các học viên khác, lòng bọn họ khẳng định sẽ càng thêm khó chịu.
Mà dựa vào mấy hạng mục trắc thí của Hạ Tranh ở căn cứ quân sự, điều này rất có khả năng xảy ra.
Nếu Hạ Tranh có thể tập trung vào cả hai phương diện thì tốt rồi, nhưng việc này lại không có khả năng.
Hạ Tranh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ chuyên tâm vào cả hai chức nghiệp. Cậu học tập cơ giáp, chỉ cần đạt tới trình độ trung đẳng, đủ để tự vệ, gặp nguy hiểm có thể chạy thoát là đủ rồi.
Trù nghệ, mới là truy cầu cả đời của cậu.
Thời gan trôi dần, chớp mắt, Hạ Tranh sẽ tham gia thi tốt nghiệp trung học.
Lúc này, chẳng những Hạ Khâm đã trở lại, mà Hiên Cảnh tỏ ý không muốn bỏ qua kỳ thi vào đại học của Hạ Tranh, cũng chạy trở về.
Ban đầu Hạ Tranh vốn cũng không khẩn trương, thế nhưng bị người nhà vây quanh như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng.
Đây là loại cảm xúc mà ở cả kiếp trước lẫn trước khi trọng sinh cậu đều chưa từng trải qua.
Kiếp trước cuộc sống của cậu không có các loại thi cử, trước khi trọng sinh cậu đối với trường học mình sắp thi vào cũng không đặc biệt mong chờ.
Còn hệ cơ giáp của trường quân đội Hoa Đô lần này, cậu thực sự muốn thi đậu.
Thế là cậu lại bắt đầu lo lắng liệu bản thân có phát huy thất thường hay không.
Thời điểm Hạ Tranh còn đang khẩn trương, Hạ Viên và Phương Xu đã có đến ba mặt con rốt cục phát hiện được điểm không đúng, tâm tình bản thân đã ảnh hưởng tới Hạ Tranh mất rồi.
Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp. Hiện tại không phải cứ nói không khẩn trương thì sẽ không khẩn trương.
Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của khuê mật, Hạ Viên và Phương Xu rất không cam lòng đưa Hạ Tranh tới Hiên gia.
Hiên Huy và Vân Mân tuy cũng quan tâm Hạ Tranh, nhưng dù sao không phải ba mẹ ruột, cho nên bọn họ còn có thể khống chế tâm tình của mình.
Hiên Cảnh hiện tại cũng lãnh tĩnh hơn nhiều so với Hạ Khâm và Hạ Ngọc.
Hạ Tranh đối với Hiên gia tuy xa lạ, nhưng cũng sẽ không sinh ra cảm giác bài xích. Tới một hoàn cảnh mới, nói không chừng tâm tình sẽ bình ổn hơn một chút.
Mà quyết định này tạo nên hiệu quả không tệ, sau khi rời khỏi ba mẹ, Hạ Tranh quả thực bình tĩnh hơn không ít.
Tuy rằng cậu đối với gối con thỏ cùng cốc tách hình thỏ nhỏ trong phòng mình phi thường… hắc tuyến. Nhưng đây dù sao cũng là… hảo ý của Hiên Cảnh? Cho nên cậu nhịn.
Hạ Tranh nghĩ bụng mình đối với những thứ này không có yêu cầu gì, coi như là thỏ nhỏ đáng yêu, cậu cũng sẽ không sinh ra bất luận là hảo cảm hay chán ghét.
Đương nhiên, nếu là thịt thỏ tươi non, cậu vẫn sẽ rất ưa thích.
Ở dưới sự phát huy ổn định của Hạ Tranh, kì thi đại học hữu kinh vô hiểm mà qua.
Hạ Tranh còn chưa kịp thở phào, đã phải lập tức đi tới Liên minh tinh vực, tham gia chung kết cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên.
Cũng may thành tích lạc quan đã được công bố trước khi cuộc thi diễn ra, nếu không Hạ Tranh khẳng định sẽ nhớ thương mãi thôi.
Thành tích Hạ Tranh vượt qua điểm chuẩn của quân giáo Hoa Đô, vốn dĩ sở hữu tinh thần lực, đồng thời dưới tình huống thể năng đạt tiêu chuẩn, hệ cơ giáp là xác định có thể vững vàng thi đậu. Kế tiếp chỉ cần thông qua vòng thi thực hành trước khi nhập học là xong.
Mục tiêu nho nhỏ đầu tiên trong nhân sinh đã đạt được, Hạ Tranh vô cùng cao hứng.
Điều này khiến cho cậu ở buổi lễ khai mạc, trong lúc thi đấu hữu nghị với Quán quân khu vực Tây minh, phát huy vượt xa bình thường, thời điểm chế biến tháp kẹo ngàn tầng, thành công làm ra kẹo hoa hòe hợp cách.
x_
Bánh ngàn tầng ~ Tuy không phải kẹo, cũng không khoa trương tới ngàn tầng, cơ mà đại khái ~
Bí quyết thành công, đương nhiên là vì kỹ thuật ngón tay của cậu, đã vượt trội kỹ thuật của máy móc sản xuất. Tuy siêu việt không được bao nhiêu, nhưng đây đã được coi như một bước vượt qua giới hạn khó khăn nhất.
Dưới tình huống cực kì phấn khởi, cậu trong lúc mày mò kỹ thuật chế biến kẹo hoa hòe, hoàn mỹ vượt qua cái lằn ranh kia.
Tháp kẹo ngàn tầng của Hạ Tranh, thực sự có tới một ngàn tầng kẹo.
Tháp kẹo có tổng cộng mười tầng chính, sở hữu mười loại hương vị bất đồng. Mỗi tầng dùng một trăm lớp kẹo xếp chồng lên nhau mà thành.
Đương nhiên, mười loại hương vị này, Hạ Tranh không có khả năng đều làm được đến hoàn mỹ. Nếu xét tới phương diện phát sáng và không phát sáng, thì Hạ Tranh dự định lấy loại kẹo không phát sáng làm tầng đáy của tháp, loại kẹo có tỏa ánh hào quang thì làm đỉnh tháp, như vậy tháp kẹo càng lên cao càng sáng, trong mắt những người sở hữu tinh thần lực, bảo tháp phát quang như vậy cũng không có gì kì lạ.
Vốn bảo tháp thông thường, cũng đều là đỉnh tháp mới phát ra ánh sáng nha.
Hạ Tranh chế tác mười loại kẹo, theo thứ tự là ba loại kẹo sữa, ba loại hoa tươi bọc đường, và ba loại kẹo trái cây. Tầng trên cùng, nơi đỉnh tháp phát quang mãnh liệt nhất, thì là kẹo đậu xốp sở trường của cậu.
Kẹo sữa
_
Hoa tươi bọc đường
tbakmcgvxxxxcxfxxxxxxxxxx_-item_pic
Kẹo trái cây
Thứ tự của vài loại kẹo ngọt này, được sắp xếp bắt đầu từ chủng loại mà cậu không am hiểu nhất trở lên.
Hạ Tranh vốn muốn dùng kẹo hoa hòe làm đế tháp.
Thế nhưng cậu lại nhận được thành tích thi đại học trước vòng đấu hữu nghị có mấy phút, lúc lên đài cả người đều lâng lâng.
Thời điểm chế kẹo, cũng là bay bổng thăng hoa.
Mà kẹo hoa hòe vốn định làm đế tháp thì được chế biến đầu tiên, loại kẹo được làm trước này, ở dưới tình huống tinh thần cậu hưng phấn cao độ, mỗi một thao tác dường như cũng được tâm tình lôi kéo, đã có chút thay đổi so với trước kia. Thời điểm lấy kẹo hoa hòe ra khỏi nồi, Hạ Tranh cũng cảm giác được, kẹo hoa hòe lúc này so với dĩ vãng đã bất đồng.
Nó so với trước kia phát quang hơn rất nhiều, tạo thành hoa nhỏ trôi nổi khắp nơi trong không khí.
Nhìn chính mình đều bị bao phủ bởi hoa nhỏ do đại lượng kẹo này mang tới, Hạ Tranh rốt cục từ trong trạng thái lâng lâng mà tỉnh lại.
Nếu như lại chế biến kẹo hoa hòe thêm một lần nữa, phỏng chừng cậu cũng không nhất định có thể thành công.
Nhưng chỉ cần thành công được một lần thôi, Hạ Tranh đã chạm được tới cái giới hạn này rồi. Chỉ cần cậu tiếp tục không ngừng nỗ lực trong thời gian dài, nhất định có thể một lần nữa đạt tới trình độ hiện tại.
Nhưng mà, đây là chuyện sau này.
Vấn đề bây giờ là, một đống kẹo hoa hòe này, khẳng định không thể dùng làm đáy tháp rồi.
Nhưng cậu lỡ nấu quá nhiều a.
Suy nghĩ một chút, Hạ Tranh bèn lấy nó làm tầng thứ hai, chỉ nằm dưới mỗi kẹo đậu xốp trên đỉnh tháp. Số còn dư, thì nặn thành nhiều quả chuông be bé, cùng một ít hoa văn trang trí nho nhỏ, đính vào mỗi một góc của các tầng tháp.
Vừa lúc kẹo hoa hòe có thể phát tán hoa nhỏ, hiện tại cả tòa tháp đều như bung xòe nở rộ.
Đến khi tháp kẹo hoàn thành, trình độ đạt tới cực hạn, tầng tầng lớp lớp, đã không còn là một tòa tháp trong suốt do nhiều lớp kẹo xếp thành, mà thoạt nhìn tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo dị thường.
Mà hiệu ứng hoa nhỏ đặc trưng của kẹo hoa hòe, khiến cho tòa tháp càng trở nên mỹ lệ.
Mặc dù trong mắt Hạ Tranh, tòa tháp biết tung hoa hơi có điểm kỳ quái a?
Nhưng người khác thì đều lấy làm kinh hãi.
Quán quân Tây minh là Âu-Lôi Mông cũng chế ra một tòa tháp.
Hắn cũng làm ra một tháp bánh ngọt vô cùng xinh đẹp.
becaefb
Đồng dạng, mỗi một tầng bánh đều có phong vị đặc trưng riêng.
Chỉ là, bánh của hắn cao nhất chỉ có mười tầng, nhưng Hạ Tranh lại sở hữu tới cả ngàn tầng.
Khiến cho sau khi hai người làm ra thành phẩm, Âu-Lôi Mông có chút uể oải.
Hắn lần này dường như đã chọn sai phương thức rồi.
Không nghĩ tới cả hai người bọn họ đều chọn món ăn có hình thức “tòa tháp”, điều này khiến cho “tháp” của hắn trong nháy mắt bị hạ thấp xuống.
Tuy chưa nếm thử mùi vị, nhưng kỹ thuật cực kỳ tinh vi kia, một phen quỷ phủ thần công tạo ra tháp kẹo ngàn tầng, đã đem tháp bánh ngọt tuy cũng yêu cầu tài nghệ, nhưng lại càng thông thường dễ gặp của hắn, trở nên chẳng có gì đáng nói.
Tháp bánh ngọt này của hắn làm cho người ta nhìn liền nước miếng giàn giụa muốn được nếm thử. Mà tháp kẹo ngàn tầng của Hạ Tranh lại khiến cho tất cả mọi người thời điểm xuống tay đều có chút chần chừ.
Luôn cảm thấy phá hư một tác phẩm nghệ thuật như vậy, là phạm tội.
Hơn nữa cái tháp kẹo ngàn tầng này, chia nó ra thưởng thức, cơ hồ cũng là phạm tội.
Bởi vì phải phá hủy kiến trúc hoàn mỹ của nó, mới có thể nếm được vị kẹo.
Phương pháp chính xác hưởng dụng tháp kẹo ngàn tầng này, hẳn là một người mang theo tâm tình sùng kính, ôm lấy tác phẩm nghệ thuật, mà chậm rãi chấm mút.
Hảo hảo lĩnh hội mùi vị biến hóa của mỗi một tầng.
Là loại kẹo chỉ dành cho một người nhấm nháp mà thôi.
Ah, nếu được vậy thì quá tốt đẹp rồi.
May mà Hạ Tranh không nghe được tiếng lòng của bọn họ, nếu không cậu nhất định sẽ nhịn không được mà phun tào, phải chấm mút tới bao lâu mới xong a.
Mị lực của tháp kẹo ngàn tầng, chính là ở thời khắc kẹo tiến nhập vào trong khoang miệng, dưới sự ma sát của hàm răng, truyền tới xúc cảm phi thường xốp giòn.
Nếu như giám khảo bị móm, mị lực của kẹo ngàn tầng liền không thể phát huy.
Tháp kẹo ngàn tầng tinh mỹ, cũng không chỉ riêng ở mùi vị.
Cuối cùng, đám quan chức tới tham gia lễ khai mạc cùng ban tổ chức của cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên toàn Liên minh, vẫn là nhịn không được đem tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ kia phá hủy, bỏ vào trong miệng (khoảnh khắc này, rất nhiều người đều rủa xả bọn họ, đặc biệt một số cá nhân nhiệt tình yêu thích nghệ thuật).
Xúc cảm giòn tan thêm vào đó là vị đạo liên tục biến hóa ngay lập tức chinh phục mọi người, bọn họ một khắc kia, tựa như được đắm chìm trong một đại dương mật đường, lại như đưa thân vào một hoa viên khổng lồ ngập tràn hương sắc ngọt ngào.
Thật muốn cứ như vậy ngủ thiếp đi, trong thứ hương khí ngọt lịm mỹ miều này mà say giấc vĩnh hằng.
Gì mà ưu sầu áp lực, gì mà uể oải không vui, hết thảy đều bị lãng quên hết, thứ thân thể có thể ghi nhớ, chỉ có hương vị ngọt ngào này mà thôi.
“Thực muốn nếm thử một miếng a.”
Đây là tiếng lòng chung của toàn bộ khán giả, bao gồm cả nhóm giám khảo vô duyên thưởng thức tác phẩm trong vòng thi đấu hữu nghị.
Mà những người sở hữu tinh thần lực, khi nhìn thấy bảo tháp phát quang kia, ở trong tay một đám phàm phu tục tử, hóa thành những hạt bụi lấp lánh, một vài cá nhân tín Phật lại có chút đa sầu đa cảm, nước mắt đều đã tuôn rơi.
southernbitefruitsalad-