Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như là làm kẹo thông thường, loại kẹo cao thấp chỉ bằng ngón út, thì xếp chồng tới sáu mươi tầng đối với Hạ Tranh hiện tại đã là cực hạn.

Nhưng chế biến tháp kẹo thì lại bất đồng, chỉ cần tầng kẹo bên dưới không bị gãy đổ, mặt trên muốn chồng lên bao nhiêu thì chồng thêm bấy nhiêu.

Đương nhiên, làm thế nào để các tầng kẹo tuy mỏng mà không gãy, thì là khảo nghiệm đối với tay nghề của trù sư rồi.

Hạ Tranh ở vòng chung kết cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên lần này bộc lộ tài năng, khiến cho những kẻ trước kia chưa được quan sát tận mắt, vì tuổi tác mà nghi vấn thực lực của cậu đều phải ngậm miệng.

Bởi vì hào quang của mỹ thực chỉ có thể thấy được ở hiện trường, xem qua màn hình phát sóng thì không thể chứng kiến những dị tượng này. Vì vậy rất nhiều người đều không quá tin tưởng, một hài tử nhỏ tuổi như vậy, có thể sở hữu trình độ ngũ tinh.

Bây giờ tới tận nơi, chứng kiến tháp kẹo có “Phật quang” chớp động cùng “hoa nhỏ” phiêu đãng, rốt cục tin tưởng.

Giang sơn đời nào cũng xuất hiện yêu nghiệt, lần này đến phiên Đông minh rồi.

Thi đấu hữu nghị chỉ là Quán quân Đông minh và Tây minh mỗi bên chế biến một món ăn xinh đẹp cho các quan viên nếm thử – cũng chỉ cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên mới có cái lệ này. Nếu như là Mỹ thực đại hội, thì sẽ không làm như thế.

Tuy đạt được vị trí Quán quân của cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên, nhưng thông thường, Quán quân cũng chỉ coi như sở hữu trù nghệ khá cao trong lứa tuổi vị thành niên mà thôi, nếu xét trong cả trù giới, thì còn kém xa.

Trên cơ bản, những thí sinh vị thành niên kia có trình độ của trù sư thông thường, một vòng thi đấu hữu nghị này để cho đám quan viên nhớ kĩ bọn họ, lưu lại một ấn tượng tốt đẹp.

Bất quá lúc này nếm được tháp kẹo của Hạ Tranh, trong đầu đám quan viên liền nhảy ra ba chữ “Lời to rồi”.

Tuy rất nhiều người trong bọn họ sở hữu thư mời của ngũ tinh trù sư, muốn thưởng thức mỹ thực có thể phát quang cũng không phải việc khó. Nhưng đại đa số trù sư từ ngũ tinh trở lên sẽ không dễ dàng nấu nướng cho người khác, muốn có cơ hội nếm thử, phải chờ đợi tới mấy năm cũng là chuyện khả thi. Trừ phi là đồng bạn hợp tác hoặc là trù sư đặc biệt thân thuộc với bọn họ.

Những người này tin tức đều vô cùng linh thông, biết Hạ Tranh được Hạ gia nâng niu bảo vệ tựa như tròng mắt – đương nhiên, nếu như nhà mình cũng sinh ra một hạt giống mỹ thực đại sư như thế, bọn họ nói không chừng biểu hiện càng thêm khoa trương. Muốn thưởng thức đồ ăn của Hạ Tranh, cũng không biết phải đợi tới khi nào.

Ngũ tinh trù sư nhiều như vậy, bọn họ muốn được nếm thử chuyên môn bất đồng của các trù sư a.

Trong khi đại bộ phận chiến sĩ cơ giáp có thể thưởng thức món ăn xuất từ ngũ tinh trù sư đã cảm thấy thực cao hứng, đám cặn bã này lại còn muốn thay đổi khẩu vị. Nói ra khẳng định sẽ bị người đánh chết.

Thi đấu hữu nghị chắc chắn sẽ không cho điểm, nhưng bản thân trù sư đều có thể đoán được mình là thắng hay là thua.

Lôi Mông hiện tại cũng có chút chán nản.

Thời điểm vô địch tại Tây minh, hắn còn hơi kiêu ngạo.

Mặc dù biết Đông minh còn có một La Tân, nhưng hắn và La Tân luận bàn, phần thắng vẫn rất lớn. Cho nên hắn đối với chức Quán quân chung cuộc của cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên lần này, rất có lòng tin.

Lôi Mông ban đầu còn cho rằng, cứ cái đà này hẳn sẽ bước ra bước thứ nhất vô cùng hoàn mỹ, trên con đường hướng tới mỹ thực đại sư của mình.

Kết quả sự hoàn mỹ này đã bị một hắc mã của Đông minh phá tan.

Thế nào lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện một nhân vật lợi hại đến như vậy?

Sư phụ đánh giá hắn là thiên tài, có thể trước năm mươi tuổi, trùng kích ngũ tinh trù sư.

Nhưng cái người kia thì tính là gì đây? Sư phụ nói sao nhỉ, yêu nghiệt trăm năm có một? Còn là vị thành niên, cũng đã sở hữu thực lực của ngũ tinh trù sư rồi sao?

Lôi Mông không sở hữu tinh thần lực, hắn cũng không nhìn thấy hào quang. Nhưng hắn nghe được người khác đánh giá rằng, “Rốt cục nếm được kẹo đường hoa hòe do thủ công chế tác, mà đạt đủ tiêu chuẩn.”

Người có khả năng chế biến ra kẹo hoa hòe hợp cách, không phải ngũ tinh trù sư thì không thể.

Vốn đã không ở cùng một đẳng cấp, so cái gì mà so a.

Lôi Mông nghĩ thầm.

Nhưng sớm biết trên con đường đạt tới mỹ thực đại sư sẽ có rất nhiều thất bại cùng khiêu chiến, cho nên không đạt được bước đầu tiên hoàn mỹ cho chính mình, Lôi Mông chỉ hơi uể oải đã ngay lập tức nghĩ được thông suốt.

Sinh ra cùng một thời với nhân vật lợi hại như vậy, hắn cũng có cảm giác khẩn trưong.

Hiện tại, vẫn nên hảo hảo nỗ lực, dựa theo kế hoạch ban đầu đem La Tân đạp xuống rồi hãy nói.

La Tân rùng mình một cái, sờ sờ chóp mũi. Bị cảm? Hay vẫn là người nào thấy hắn quá tuấn tú nên sinh lòng ghen tị? Quả nhiên vẫn là ghen tị a!? Lớn lên đẹp trai đến vậy cũng không phải là lỗi của hắn.

Lần trước không có cơ hội tỏ tình, La Tân vốn còn tâm huyết dâng trào, nhưng Hạ Tranh đã rời đi, hắn lại không thể mạo muội chạy tới nhà người ta (chỉ số IQ của hắn vẫn còn, biết rõ làm thế sẽ bị đánh), chuyện bày tỏ đành phải gác lại. Qua một đoạn thời gian, nhiệt tình của hắn cũng có chút nguội lạnh.

Hiện tại lần nữa trông thấy Hạ Tranh rực rỡ hào quang, hắn lại gợi lên hứng thú. Nhưng nhớ tới dáng vẻ hung hãn của Hạ Tranh trong đoạn video kia, hắn lại có chút do dự.

La Tân thích nam hài nữ hài mềm mại ôn nhu khả ái, đương nhiên, cũng phải đủ ưu tú.

Ban đầu Hạ Tranh vô luận là vẻ ngoài, hay thực lực, đều phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn.

Nhưng sau khi xem đoạn phim kia hắn liền do dự.

Dường như Hạ Tranh cũng không nhu nhuyễn như trong tưởng tượng a?

Hắn cũng không thích loại hình dữ dằn như vậy.

Nhưng nói không chừng tuy thể thuật cường đại, tính cách lại ôn nhu thì sao? Hắn có nghe qua người khác đối với Hạ Tranh đánh giá, đều nói Hạ Tranh là một người tốt, vô cùng hiền lành ngoan ngoãn a.

La Tân trong lòng suy tính, lại quên mất nghĩ tới vấn đề trọng yếu nhất.

Hắn để ý Hạ Tranh, Hạ Tranh cũng không nhất định cam tâm tình nguyện tiếp thu hắn.

Đương nhiên, La Tân cho là bản thân ưu tú như vậy, lại đẹp trai ngút trời, người khác có thể nào cự tuyệt lời tỏ tình của hắn?

Trong khi các tuyển thủ mải mê theo đuổi tâm tư của mình, thi đấu cuối cùng cũng bắt đầu.

Cuộc tranh tài lần này cũng kéo dài tới ba ngày, hạng mục thi đấu là chế biến ba món ăn. Nhưng không phải là mỗi ngày nấu một món.

Hết thảy nguyên liệu nấu ăn của cuộc thi lần này, đều do trù sư tự mình lựa chọn tại trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn, sau đó dựa vào ý tưởng của trù sư mà tiến hành nấu nướng. Đến ngày thứ ba, giao ra ba món ăn thành phẩm là xong.

Đây là giới hạn lớn nhất bảo đảm cho thời gian nấu nướng của trù sư.

Đồng thời cho bọn họ đầy đủ thời gian để suy nghĩ về ý tưởng.

Ba ngày này, chỉ có thời điểm diễn ra lễ khai mạc, cùng với ngày cuối cùng trù sư tiến hành nấu nướng và trình lên thành phẩm, là khán giả có thể nhập tọa. Những lúc khác, cũng chỉ có máy quay đi theo quay chụp. Sau đó cắt nối biên tập, mỗi tối phát sóng trên truyền hình.

Đề mục của lần tranh tài này, món ăn thứ nhất là “Nội tàng Càn Khôn” (bao hàm trời đất bên trong); món ăn thứ hai là “Từ phồn tới giản” (từ phức tạp tới đơn giản); món ăn cuối cùng là “Rực rỡ muôn màu”.

Ba dạng món ăn này, nhìn trên mặt chữ, đều vô cùng dễ hiểu.

Tất cả các loại đồ ăn có nhân đều có thể quy vào “Nội tàng Càn Khôn”; mà các món canh thì đều là “Từ phồn tới giản”.

“Rực rỡ muôn màu” sau cùng, giám khảo chắc là muốn nói tới kỹ năng trang trí món ăn của trù sư.

Thế nhưng điều đơn giản nhất này cũng chính là điều khó khăn nhất.

Đơn giản, mới khó phát triển thành ý tưởng mới lạ.

Tỷ như “Nội tàng Càn Khôn”, bạn làm một xửng bánh bao. Coi như bánh bao ăn rất ngon, lại tiếp cận ý tứ đề mục, nhưng đạt được điểm số phỏng chừng cũng không cao.

Bởi vì không hề có sáng ý.

Trừ phi bạn có thể làm ra loại bánh bao khiến cho người ta cảm thấy mới lạ.

Mà “Từ phồn tới giản” cũng khiến cho các thí sinh hết sức đau đầu.

Nếu nói “Từ phồn tới giản”, thì Hoa Hạ có một món “Canh suông cải trắng” trứ danh, tuyệt đối là phù hợp nhất.

shopphoto

Nhưng cũng vì nó quá nổi tiếng, nên đem ra cũng không tốt.

Còn như “Rực rỡ muôn màu” cuối cùng, ước chừng không chỉ thể hiện ở phương diện thị giác, mà còn trong cả vị giác.

Nếu để cho vị giác đạt được niềm hưởng thụ đa dạng hơn mà không hề xung đột lẫn nhau, nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có con đường điểm tâm là có thể đi.

Đây cũng là dẫn dắt mà Hạ Tranh và Lôi Mông đạt được trong lúc thi đấu hữu nghị.

Chỉ là đã có Hạ Tranh và Lôi Mông ra oai phủ đầu, những người khác liền chịu nhiều hạn chế nhất định.

Mà bản thân Hạ Tranh và Lôi Mông cũng có những hạn chế của riêng mình. Bọn họ chẳng những không thể làm lại món ăn đã chế biến trong thi đấu hữu nghị, mà còn phải xuất ra tác phẩm không hề thua kém.

Rất nhiều người đều vô cùng hiếu kỳ, Hạ Tranh đến tột cùng sẽ lựa chọn như thế nào.

Đặc biệt là một món ăn cuối cùng.

Đã có tháp kẹo ngàn tầng như châu như ngọc phía trước, cậu sẽ làm thế nào để cho ra một tác phẩm càng thêm huy hoàng chói mắt?

… Ba ngày, rất nhiều người trong nửa ngày đầu đều đang chìm trong suy tư.

Bọn họ phải nghĩ ra món ăn muốn làm càng sớm càng tốt, thì mới có thể tiến hành bước kế tiếp trong công tác chuẩn bị.

Hạ Tranh cũng đang suy tư.

Trong ẩm thực Hoa Hạ, đồ ăn mang ý “Nội tàng Càn Khôn” nhiều vô kể.

Vô luận là các loại đồ ăn có nhân, hay là loại món ăn như “Thiên hạ quy nhất” đem toàn bộ nguyên liệu nấu chung với nhau.

Cũng chính vì có quá nhiều chọn lựa, mà việc tuyển trạch trở nên hơi khó khăn.

Còn món ăn thứ hai, cách làm so với món thứ nhất tuy có khác biệt nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

Từ phồn tới giản, dĩ nhiên không thực sự để thí sinh xuất ra mấy món như rau xào các loại.

Ý tứ ban tổ chức hẳn là, đem “phồn” ẩn chứa bên trong “giản”. Đồ ăn nhìn như “đơn giản”, nhưng lại có thể nếm ra được cái “phức tạp”.

Trong ẩm thực Hoa Hạ, rất nhiều món ăn đều lấy “Nội tàng Càn Khôn” để thể hiện “Từ phồn tới giản”.

Người muốn dùng các món canh truyền thống của Hoa Hạ để biểu thị yếu tố “Từ phồn tới giản” hẳn là rất nhiều, cho nên Hạ Tranh quyết định sẽ không nấu canh nữa.

Đương nhiên, nước dùng là thứ vô cùng cần thiết đối với nhiều món ăn, cậu cũng sẽ không vì nhiều người có cùng ý tưởng, mà bỏ qua.

Còn đề mục “Rực rỡ muôn màu” cuối cùng, Hạ Tranh ngược lại đã sớm có ý tưởng.

Cậu dự định chế biến một món sa-lát hoa quả rực rỡ theo phương thức hoàn toàn mới.

light_portal_

Tuy nguyên văn ghi là sa-lát hoa quả, nhưng dựa theo tình tiết câu chuyện, mình đoán là một loại trái cây thập cẩm ft. đồ ngọt.

Nếu như bản thân cậu đã am hiểu chế kẹo, vậy cũng không cần phải ném đi sở trường của mình chẳng phải sao?

Thời điểm Hạ Tranh rốt cục tiến hành chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, phần lớn các tuyển thủ khác cũng bắt đầu một bước này.

Có người chỉ xác định được một hai món ăn, muốn chuẩn bị trước. Đồng thời trong lúc chuẩn bị, lại suy nghĩ mấy món còn lại.

Quá trình Hạ Tranh tuyển chọn nguyên vật liệu, là tiêu điểm quan tâm của toàn bộ khán giả và ban giám khảo.

Đương nhiên, trù sư dự thi khác cũng muốn biết, bọn họ thậm chí hi vọng có thể tránh những nguyên liệu Hạ Tranh đã chọn lựa, như vậy món ăn của mình cũng không đến mức ở dưới sự so sánh mà trở nên ảm đạm thất sắc.

Nhưng bọn họ lại không có khả năng đi hỏi thăm, chỉ có thể làm tốt khâu chọn lựa của mình.

Loại nguyên liệu nấu ăn đầu tiên Hạ Tranh chọn vô cùng đơn giản, cơ hồ đơn giản nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Cậu chọn một loại đậu tương, lại chọn tiếp một loại đậu xanh.

Bất quá thời điểm cậu đem đậu tương và đậu xanh xử lí, rất nhiều người có chút nghiên cứu đối với trù nghệ đều hiểu ra ý tứ của cậu.

Đậu tương hẳn là dùng để chế biến đậu phụ, còn đậu xanh là làm mầm giá đỗ nha.

gia-do-ai-khong-nen-an

Bởi vì trong ẩm thực Hoa Hạ, có rất nhiều món ăn đều phải dùng tới hai chủng nguyên liệu này, cho nên vẫn khiến cho người ta đoán không ra cậu đến tột cùng là muốn làm cái gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio