Mặc dù Hạ Tranh không mấy quan tâm tới những tin tức về quân đội, nhưng sự việc ấy huyên náo quá lớn, lại liên lụy đến người nhà, cho nên ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Khi ấy Hiên Cảnh là Trung tá, Từ Dĩnh là một Trung úy dưới trướng của hắn, nhận trọng trách dẫn đội chấp hành nhiệm vụ liên quan tới một tổ chức khủng bố.
Thế rồi tiểu đội kia lọt vào mai phục, chỉ có một người trọng thương được cứu trở về. Sau khi kẻ kia tỉnh lại liền nói, lần phục kích này là do một phần tử khủng bố nào đó liên hợp với tinh vực đối địch gây nên. Trung úy Từ Dĩnh phản quốc, tiểu đội bọn họ đem hết toàn lực cũng chỉ có thể cùng với Từ Dĩnh và địch nhân đồng quy vu tận, một mình gã trọng thương thì được cứu sống.
Nếu là bằng chứng được người may mắn sống sót cung cấp, Từ Dĩnh hiển nhiên bị dính lên ô nhục, dẫn tới Hiên Cảnh cũng chịu liên lụy, tạm thời cách chức thẩm tra.
Hiên gia và Hạ gia vẫn luôn là minh hữu, tự nhiên Hạ gia cũng nhận phải chỉ trích.
Bất quá sau đó sự tình xoay chuyển, hộp đen cho là đã bị tiêu hủy lại được tìm thấy, Từ Dĩnh được lật lại bản án.
Từ Dĩnh vẫn chưa phản quốc, mà người được cứu kia mới là kẻ phản bội kiêm gian tế, muốn mượn cơ hội ấy đả kích vị Trung tá trẻ tuổi nhất Liên minh thế hệ này, đồng thời dựa vào phần công lao to lớn kia mà tiến vào cao tầng quân đội.
Từ lúc Từ Dĩnh bị vu oan tội phản quốc, cho đến cuối cùng bản án được lật lại, thời gian trôi qua xấp xỉ một năm. Trong một năm ấy bầu không khí ở Hạ gia vô cùng căng thẳng, Hạ Tranh không có sức chiến đấu suốt một năm trời không hề rời khỏi Hoa Đô Tinh, chỉ qua lại giữa hai điểm sinh hoạt là trường học – gia đình.
Sự tình cuối cùng cũng được giải quyết, Hiên Cảnh nhảy lên một cấp, thăng làm Đại tá, kẻ phản quốc chân chính thì bị trừng phạt.
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, sự tình hẳn là còn lâu mới kết thúc.
Kẻ phản quốc có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải ở những giây phút cuối Từ Dĩnh và các đội viên khác nhìn ra điểm không đúng, bảo toàn hộp đen, Hiên Cảnh lần đó phỏng chừng cũng phải ngã xuống.
Trong nội bộ quân đội, khẳng định có người của bọn chúng.
Nhưng chuyện lần đó vẫn chưa nghe nói có liên lụy tới ai khác.
Có lẽ là không có bằng chứng,cũng có lẽ do liên lụy quá lớn, không thể đả thảo kinh xà.
Hạ Tranh nhớ kĩ tên và mặt mũi của kẻ phản quốc kia, nhưng có nên báo trước cho bọn họ biết hay không, cậu lại có chút chần chừ.
Cậu không biết nên dùng lí do gì, khiến cho nhà mình hoặc Hiên Cảnh, hoài nghi kẻ này trước khi mọi chuyện xảy ra.
Thế nhưng Hạ Tranh nhớ rõ, khi người nhà biết được kẻ kia mới là quân phản quốc thì vô cùng khiếp sợ. Có thể tưởng tượng, bọn họ cho tới thời điểm ấy vẫn chưa từng hoài nghi kẻ đó.
Hiên Cảnh phỏng chừng cũng vậy.
Hạ Tranh tự nhận là loại người lãnh tâm lãnh phế, dù sao chuyện này cuối cùng cũng sẽ được giải quyết, cậu biết địa điểm hộp đen được phát hiện, tới lúc đó sớm tìm ra hộp đen là xong. Dù gì thì sự kiện kia cũng chưa mang lại tổn thất nào cho Hạ gia và Hiên gia, hai nhà ngược lại còn nhân họa đắc phúc.
Nhưng lúc này trông thấy người bị hãm hại xuất hiện, Hạ Tranh lại do dự.
Có thể sống lại một đời, cậu thì ra đã không còn đạm mạc như khi ở Tu chân giới nữa.
… Bởi vì có chút xoắn xuýt, nên Hạ Tranh liền chú ý Từ Dĩnh nhiều thêm mấy phần.
Hiên Cảnh rất nhạy bén đã phát hiện ra.
Ra-đa tình địch của hắn lập tức “tích tích tích” báo nguy.
“Từ muội đội chúng tôi có phải là rất đẹp hay không.” Hiên Cảnh làm bộ không thèm để ý hỏi.
Hạ Tranh hơi sửng sốt, lại quan sát Từ Dĩnh một chút: “Quả thực xinh đẹp.”
Hiên Cảnh vội ho một tiếng, nói: “Bất quá Từ muội đã có một thanh mai trúc mã, em không có hi vọng.”
Hạ Tranh lúc này mới nhận ra ý tứ của Hiên Cảnh, vội nói: “Hiên ca, anh nghĩ nhiều rồi. Em chỉ tò mò dịch dinh dưỡng vị dấm chua và dấm chua chân chính, khẩu vị khác biệt ra sao thôi.”
Hạ Tranh nói những lời này cũng không hạ giọng, Từ Dĩnh vừa nghe thấy, bèn bật cười: “Chị ở đây vẫn còn, Hạ đại sư có muốn nếm thử không a.”
“Gọi Hạ Tranh là tốt rồi.” Hạ Tranh lại lần nữa cường điệu, thân thủ tiếp nhận dịch dinh dưỡng, “Cảm ơn.”
“Kỳ thực so với dấm chân chính thì còn kém xa, chỉ có thể nói là cùng một loại mùi vị với canh cải chua!” Từ Dĩnh nói, “Bất quá, cũng không tệ lắm.”
Hạ Tranh nhấp một ngụm. Tuy vừa vào miệng đã biết là vị đạo của chất tổng hợp, nhưng quả thực không khó uống: “Cũng được, đúng là có chút cảm giác của canh cải chua.”
Sau đó Hạ Tranh liền thoáng do dự. Hiếu kì mùi vị của dịch dinh dưỡng chỉ là cái cớ mà cậu lấy đại, nhưng cậu vừa mới ăn no xong, hiện tại không uống nổi, hơi có điểm đâm lao đành phải theo lao vậy.
Đại khái thấy được Hạ Tranh khó xử, Từ Dĩnh mỉm cười định lấy dịch dinh dưỡng về tự mình uống hết, thì Hiên Cảnh đã lanh tay lẹ mắt đoạt mất, một hơi tu cạn: “Tôi cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.”
Dứt lời, còn nháy mắt với Hạ Tranh một cái, đem ý tứ “Tôi biết em không uống nổi, tôi tới uống giúp em” bày tỏ một cách rõ ràng.
Hạ Tranh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm ơn Hiên Cảnh.
Từ Dĩnh vội vàng nuốt xuống lời vừa định nói ra khỏi miệng.
May mà chưa nói, nói ra thì Hiên Cảnh còn không chuẩn bị làm thịt cô chắc.
Tên này cũng chẳng biết mấy chữ hảo nam không đấu cùng nữ nhân viết như thế nào.
“Lại nói, vị thanh mai trúc mã kia của Từ muội cũng muốn gia nhập vào căn cứ của chúng ta nhỉ!” Hiên Cảnh làm bộ vô tình nhắc tới.
Từ Dĩnh gật đầu: “Thành tích kia của anh ấy, phỏng chừng có chút khó khăn.”
“So với Từ muội cô thì còn kém hơn nhiều, sao cô lại khăng khăng một lòng yêu thương tên đó chứ.” Vương Ninh ở một bên đùa giỡn, “Cô xem tôi lợi hại như vậy, có muốn chọn tôi hay không?”
Từ Dĩnh thúc một cùi chỏ qua, Vương Ninh liền ngã xuống đất K.O.
Đám đồng đội nhao nhao chê cười chọc ghẹo, Từ Dĩnh cũng không do dự, đánh trả từng người một.
Hạ Tranh ở bên cạnh nghe, đối với tính cách của Từ Dĩnh có thêm vài phần hảo cảm. Trong lòng lại càng do dự hơn.
Tuy không thể nói rõ vì sao mình lại biết, nhưng hiện tại mình cũng đã là một học viên thuộc hệ cơ giáp, kẻ nọ lại là thủ hạ của Hiên Cảnh, như vậy vẫn sẽ có cơ hội tiếp xúc.
Sau khi tiếp xúc, mình có thể gây ra chút xích mích bất hòa, hoặc là biên ra một hai lời nói dối nửa thật nửa giả, đại ca và Hiên ca rất tin tưởng mình, mặc dù không thể định tội ngay, tốt xấu gì cũng sẽ hoài nghi một hai đối với kẻ kia nhỉ!?
Mặc dù không biết có bao nhiêu tác dụng, nhưng chí ít thì bản thân mình đã từng nỗ lực a.
Hiên Cảnh thấy Hạ Tranh vẫn còn “lén lút” nhìn Từ Dĩnh mà thẫn thờ, còi báo động trong lòng tiếp tục kêu vang, vì vậy lại như vô tình mà đem đề tài dẫn tới trên thanh mai trúc mã của Từ Dĩnh.
Từ Dĩnh dù biết Hiên Cảnh rất phúc hắc, nhưng cũng không hề nghĩ tới tên này cư nhiên chỉ vì vài ánh mắt của Hạ Tranh, liền coi mình thành tình địch, cho nên vẫn chưa cảm thấy có gì không đúng.
Thời điểm Từ Dĩnh và bằng hữu ở chung, chuyện yêu đương với thanh mai trúc mã vẫn thường xuyên bị nhóm cẩu độc thân này lấy ra ghen tị, cho nên lần này lại nhắc tới đề tài ấy, Từ Dĩnh cũng không giấu giếm.
Thanh mai trúc mã của Từ Dĩnh chẳng có gì đặc biệt, hai người lớn lên bên nhau, trưởng thành cũng học chung một trường, tình cảm cứ tự nhiên như vậy mà sinh ra.
Tuy thành tích của vị thanh mai trúc mã kia không tốt bằng cô, thực lực không mạnh mẽ như cô, đầu óc cũng thua kém so với cô, nhưng Từ Dĩnh không ngại, tình cảm giữa hai người rất tốt. Là chân ái nha.
Bất quá bởi vì cả hai còn nhỏ tuổi, Từ Dĩnh lại bận rộn thi hành nhiệm vụ, cho nên quan hệ yêu đương vẫn chậm chạp chưa phát triển.
“Nhưng đợi sau khi tiểu tử kia tiến nhập căn cứ quân sự Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, phỏng chừng hai người các cô sẽ bắt đầu nói chuyện yêu đương hén.” Các đồng đội ở một bên ồn ào.
Hạ Tranh nghe tới đây, liền cảm thấy có điểm không đúng. Lại dưới sự huyên náo của mọi người, khi Từ Dĩnh rốt cục nổi nóng lần nữa, cậu cuối cùng cũng nghe được tên đầy đủ của thanh mai trúc mã kia.
Đó chẳng phải là kẻ phản quốc đấy ư?
Hạ Tranh chớp mắt, cuối cùng cũng biết vì sao sau khi kẻ phản quốc vu hãm Từ Dĩnh, còn chưa trải qua kiểm chứng, dư luận đã nghiêng về một phía, ngay cả người nhà mình cũng đều tin tưởng. Cũng hiểu vì sao thời điểm người nhà biết được kẻ kia là vu hãm, lại khiếp sợ đến vậy.
Cô gái Từ Dĩnh này, rốt cục là tạo ra cái nghiệt gì a.
Hạ Tranh không chỉ đối với cô gái mới gặp mặt này có thêm vài phần đồng tình, mà đối với việc nghĩ biện pháp né tránh tràng bi kịch kia cũng để bụng hơn mấy phần.
Hiên Cảnh thấy Hạ Tranh thở dài, cho là cậu rốt cục hiểu được tình cảm giữa Từ Dĩnh và thanh mai trúc mã của cô mà sinh lòng kính phục, buông bỏ tâm ái mộ thầm kín của thiếu niên.
Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Thờ phào xong hắn lại càng sầu hơn.
Nếu Hạ Tranh có hảo cảm với nữ tính xinh đẹp, vậy có phải là chứng minh Hạ Tranh ưa thích nữ nhân hay không? Hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân mình rất ưu tú, cứ nỗ lực theo đuổi thì nhất định có thể ôm vợ về nhà.
Nhưng hắn lại chưa từng cân nhắc qua, nếu như Hạ Tranh không thích nam nhân thì phải làm sao bây giờ?
Tuy nói thế giới này tuyệt đại đa số đều là song tính luyến, thế những cũng có người ngoan cố yêu thích khác phái.
Nếu Hạ Tranh rơi vào nhóm dị tính luyến có sác xuất cực thấp kia thì phải làm sao đây?
Thời điểm nhóm quái thú tập kích, tâm tư Hiên Cảnh lúc này đã bay tới, giả dụ như Hạ Tranh yêu thích người khác phái, phải làm thế nào để bẻ cong Hạ Tranh.
Bất quá nghe nói người dị tính luyến rất khó bẻ cong, tựa như trời sinh đồng tính luyến ái cũng rất hiếm có khả năng uốn thẳng vậy. Có thể bẻ thì cũng là ẩn hình song tính luyến.
Hiên Cảnh càng sầu hơn.
Hắn rầu rĩ như vậy, liền trở nên càng thêm bạo lực.
Hạ Tranh vốn đang chuẩn bị tâm lí thật tốt, mở ra cơ giáp làm một hồi thực chiến đầu tiên, thì đám quái thú đã bị Hiên Cảnh diệt sạch mất rồi.
Không chỉ Hạ Tranh không cướp được đầu người… Khụ khụ, đầu quái thú, các thành viên khác trong tiểu đội cũng toàn bộ rơi vào trong trạng thái quan khán.
“Hiên Cảnh vì khoe khoang tài năng trước mặt Hạ Tiểu Tranh, thật đúng là xuất ra đầy đủ tinh lực.” Thời điểm chuyện phiếm nội bộ, các đồng đội nhịn không được thổ tào.
“Đúng vậy, tựa như một con khổng tước xòe đuôi.”
“Bất quá tôi cảm thấy ý nghĩa cũng chẳng lớn lao bao nhiêu, nói không chừng Tiểu Tranh còn rất phiền muộn ấy.”
“Có thể lắm, đây là lần đầu tiên thực chiến bằng cơ giáp của Hạ đại sư đi!? Cậu ấy khẳng định cũng muốn xem thử thân thủ bản thân.”
“Hạ Tranh thực chiến khi không có cơ giáp rất lợi hại, thực chiến sử dụng cơ giáp thì tôi còn chưa thấy qua, có chút hiếu kì.”
“Muốn nhắc nhở Hiên Cảnh một phen hay không? Có thể tăng thêm chút hảo cảm.”
“Mới không cần đâu, hắn là tên phản đồ.”
“Đúng! Kẻ phản bội!”
“Tôi còn cho là trong đám chúng ta trở thành phản đồ đầu tiên là Từ muội cơ, kết quả lại là cái tên Hiên Cảnh vừa nhìn liền thấy lòng dạ đen tối không ai yêu này!”
“Uy uy cái gì gọi là tôi sẽ trở thành kẻ phản bội đầu tiên chứ!”
…
Đám đồng đội thảo luận vô cùng kịch liệt, toàn tâm toàn ý muốn nhìn Hiên Cảnh bị chê cười.
Hạ Tranh quả thực có chút phiền muộn. Cứ tiếp tục như vậy cậu còn có thể thực chiến sao?
Cho nên sau khi công kích của một lớp quái thú chấm dứt, Hạ Tranh liền gửi cho Hiên Cảnh một tin nhắn.
“Cảm ơn Hiên ca, em biết Hiên ca đang bảo vệ em, thế nhưng em muốn thử thực chiến xem sao…”
Lúc gửi đi tin nhắn này, Hạ Tranh cũng hơi ngượng ngùng. Luôn cảm thấy dường như có điểm cô phụ hảo ý của người khác?
Hiên Cảnh vừa xem, trong lòng liền lộp bộp kêu vang, biết là bản thân đã làm lố.
Bất quá người này đầy mình cong vẹo, chỉ trong nháy mắt, đã nghĩ ra đối sách.
“Tôi đã đáp ứng chú Hạ và dì Phượng phải bảo vệ em cho thật tốt, em nếu như bị thương, tôi trở về khẳng định chịu không nổi.”
Tâm tư Hạ Tranh trầm xuống. Quả nhiên là người nhà đã có lời nhờ cậy sao? Đối với bảo hộ quá mức của bọn họ thực sự là vô cùng bất đắc dĩ mà.
“Tuy nhiên, tôi cũng hiểu nhất định phải nắm chặt cơ hội thực chiến thật vất vả mới có được này (^_^). Đợt công kích vừa rồi quá dày đặc, đợi thế công thay đổi, tôi sẽ thả ra một đầu quái thú cho em thể nghiệm.
Hạ Tranh vui vẻ: “Cảm ơn Hiên ca.”
Hiên Cảnh rất nhanh dã thương lượng xong với đồng đội, thời điểm đợt quái thú thứ hai đánh tới, chọc thủng thế tiến công của bọn chúng, đặc biệt tách ra một đầu quái thú để cho Hạ Tranh ứng phó.
Các đồng đội mặc dù đối với việc Hiên Cảnh nhanh như vậy đã tỉnh ngộ lại, không thể tiếp tục vây xem chê cười thì tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng hành động vẫn vô cùng phối hợp.
Hạ Tranh rất nhanh thì tao ngộ con quái thú cần phải dùng tới cơ giáp để đánh bại đầu tiên trong đời.
Sử dụng cơ giáp chiến đấu và chiến đấu bằng nhục thân là bất đồng, tuy có thể dùng tinh thần lực để thao túng, nhưng vẫn phải động thủ lèo lái. Đồng thời động tác của cơ giáp cũng sẽ không thông thuận như khi điều khiển tứ chi của bản thân.
Hạ Tranh đã nhiều lần thao túng cơ giáp trong giả lập, ban đầu còn có chút khó khăn, hiện tại động tác đã vô cùng lưu loát.
Về phần trong thực chiến quan trọng nhất là tâm tính, Hạ Tranh đảm bảo không có vấn đề gì.
Mà trong lần thực chiến này, Hạ Tranh cảm thấy bản thân điều khiển cơ giáp còn tốt hơn so với trong giả lập, càng thêm thuận buồm xuôi gió, cơ giáp đối với chỉ lệnh do tinh thần lực phát ra cũng càng thêm linh mẫn.
Hạ Tranh suy nghĩ một chút, bèn quy công cho Ninh Quân.
Hiện tại cậu đang sử dụng cơ giáp do Ninh Quân chế tạo. Tuy đã trải qua thích ứng lúc ban đầu trong giả lập, nhưng Ninh Quân nói, trí năng của cơ giáp sẽ chậm rãi thức tỉnh trong thực chiến, đồng thời người điểu khiển cơ giáp, cũng sẽ từng bước đề thăng độ hòa hợp với cơ giáp.
Nói cách khác, kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú, tỉ suất hòa hợp càng cao, cơ giáp đối với mệnh lệnh của tinh thần lực cũng càng thêm nhạy cảm.
Hiện tại Hạ Tranh đã cảm nhận được điều này.
Trải qua đo lường của trí năng trong cơ giáp, từ lúc phát ra chỉ lệnh cho đến khi cơ giáp tuân theo mà hành động, thời gian phản ứng càng lúc càng ngắn, tần suất sai lệch động tác cũng càng ngày càng thấp.
Việc này khiến cho Hạ Tranh vô cùng kinh hãi.
Hiện tại Ninh Quân đã có thể chế tạo ra cơ giáp lợi hại như vậy rồi, mà y bây giờ vẫn còn đang lớn lên, thành tựu tương lai ắt sẽ bất khả hạn lượng.
Trách không được kiếp trước Ninh Quân gây ra náo động như vậy, còn trẻ măng đã được tôn làm đại sư chế tạo cơ giáp, tuy nhân duyên không tốt mà tính cách cũng có vấn đề, nhưng ngay cả đại sư chế tạo cơ giáp nổi tiếng có thâm niên cũng phải cho y mấy phần mặt mũi.
Có thể tưởng tượng được thực lực của y.
Bất quá nghe đồn, cơ giáp do Ninh Quân chế tạo cũng chia ra ba bảy loại, cơ giáp lợi hại nhất sở hữu tài liệu và trí năng đều rất đặc thù. Đồng thời đẳng cấp cũng không lấy thời gian được chế tạo trước sau mà phân chia.
Hạ Tranh không nhịn được nghĩ thầm, cơ giáp này của mình, có phải là một trong những cơ giáp Ninh Quân đặc biệt chế tác hay không?
Ban đầu cậu quen biết với Ninh Quân, tuy rằng không mang theo ác ý, nhưng cũng có vài phần thăm dò, có chút hư tình giả ý.
Hiện tại Ninh Quân thực tâm đối xử với cậu, với người nhà của cậu, cậu có phải cũng nên dỡ xuống phòng bị, thừa nhận người bạn này hay không.
Dường như bản thân có vẻ rất đê tiện a.
Hạ Tranh chém chết đầu quái thú, hoàn thành lần cơ giáp thực chiến đầu tiên, sau đó mở ra chức năng quay phim rồi chụp lại hình ảnh cơ giáp của mình và quái thú dưới chân, gửi tới máy truyền tin của Ninh Quân.
“[Ảnh] Ninh Quân cậu xem nè! Có đẹp trai không! [Emo: Kiêu ngạo ]”
Ninh Quân đang làm nhiệm vụ thật vất vả mới tới được một địa phương có tín hiệu, biết mình và Hạ Ngọc đã hoàn mỹ bỏ lỡ lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ của Hạ Tranh, mặt mày đang u ám, giờ lại nhận được tin của cậu, nhịn không được mà vui vẻ.
“Cơ giáp tôi làm nè.” Ninh Quân tới bên tai Hạ Ngọc nhỏ giọng kiêu ngạo, “Rất suất đúng không?”
“Tiểu Tranh cứ thế mà lái cơ giáp em chế tạo ra ngoài thực chiến?” Hạ Ngọc kinh ngạc, thấy biểu tình Ninh Quân trong nháy mặt biến thành cực âm, lập tức giải thích, “A a, đừng nóng giận, tôi không có ý nói cơ giáp do em chế luyện không tốt. Tôi biết em sở hữu truyền thừa, tất nhiên là tin tưởng em. Nhưng Tiểu Tranh lại không biết a, trong mắt nó, em chỉ là một học viên năm hai của hệ chế tạo cơ giáp mà thôi! Nghĩ thế nào thì nghĩ, người bình thường cũng sẽ không đem chiếc cơ giáp do một học sinh năm hai sơ cấp hệ chế tạo cơ giáp làm ra để thực chiến chứ!?”
Ninh Quân ngẫm lại, cũng đúng a. Tiểu Tranh lại không biết mình có bàn tay vàng, không biết cơ giáp kia từ tài liệu cho đến phương pháp luyện chế đều vô cùng đặc thù, tuy về sau vẫn cần thăng cấp thêm, nhưng vì là phần thưởng của bàn tay vàng, đạt được tới trình độ trên trung đẳng của thế giới này vẫn không thành vấn đề.
Tiểu Tranh thực là tín nhiệm mình nha, không hổ là Tiểu Tranh của mình.
Ninh Quân ngọt ngào đáp: “Cho nên đây mới là Tiểu Tranh a, nói tín nhiệm thì sẽ tín nhiệm, chưa bao giờ câu nệ quan điểm của người ngoài. Bất quá loại tín nhiệm này đối với người trong nhà thì còn được, đối với ngoại nhân vẫn nên cẩn thận một chút a!”
“Đúng vậy, luôn khiến cho người ta phải lo lắng.” Hạ Ngọc cau mày gật đầu.
Hai người tuy ngoài miệng nói lo lắng, nhưng tin nhắn hồi âm đương nhiên là chọn một đống lớn từ ngữ tán dương, bày tỏ chúc mừng đối với lần cơ giáp thực chiến đầu tiên của Hạ Tranh đã thành công một cách viên mãn.
Hạ Khâm cũng nhận được tin nhắn này, đối với việc Hạ Tranh khó có được mà bày ra vẻ phấn khích của trẻ con, Hạ đại ca biểu thị rất thắt tâm.
Anh thực sự muốn chạy tới hiện trường a, bị tên hỗn đản Hiên Cảnh kia giành trước thật là khó chịu mà.
Tuy hứa hẹn sẽ không trở ngại Hiên Cảnh theo đuổi tiểu đệ nhà mình, thế nhưng không có nghĩa là anh sẽ không buồn bực.
Vừa nghĩ tới Hiên Cảnh có thể mượn cơ hội này mà nịnh nọt, lừa đi tiểu đệ đệ hiền lành thuần khiết của mình, Hạ đại ca liền nổi giận trong lòng.
Kết quả vì cơn giận quá lớn, Hạ đại ca trong nhiệm vụ lần này xung phong lên trước, đạt được danh hiệu “Độc lang liều mạng”, khiến cho anh càng thêm thắt tâm.
Bên này, Hạ Tranh lưu loát chém chết con quái thú đầu tiên, khiến cho các thành viên trong đội phải lần nữa nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Tuy đã xem qua ghi hình Hạ Tranh hoàn thành nhiệm vụ sát hạch cá nhân cấp S, thậm chí Vương Ninh còn từng đồng hành với Hạ Tranh ở Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh, đã biết năng lực hành động nơi dã ngoại vô cùng mạnh mẽ của Hạ Tranh.
Nhưng thực chiến, đặc biệt là cơ giáp thực chiến, bọn họ đều là lần đầu tiên trông thấy.
Hạ Tranh quả nhiên là danh bất hư truyền, ngoài năng lực chiến đấu vô cùng cường hãn, cho dù là kỹ thuật thực chiến với cơ giáp, độ thuần thục cũng không hề thua kém binh lính lâu năm.
Việc này không chỉ yêu cầu kỹ xảo, mà càng phải sở hữu trạng thái tâm lí vững vàng.
Giá trị vũ lực của quân nhân lâu năm không nhất định phải mạnh mẽ hơn so với tân binh, nhưng biểu hiện của bọn họ trong thực chiến lại luôn lợi hại hơn tân binh rất nhiều, đó cũng là vì tố chất tâm lí của bọn họ đã từng trải qua thử thách.
Cho dù ở trong giả lập, sử dụng cơ giáp để chiến đấu có lợi hại hơn nữa. Nhưng khi bước vào thực chiến, đối mặt với quái thú chân thật, và uy hiếp sinh tử chân thật, có thể không chút sợ hãi mà điều khiển cơ giáp, bày ra chiến lực tương ứng của bản thân, thì lác đác chẳng có được mấy người.
Trong lòng Hiên Cảnh thấy rất thất bại. Cho dù là hắn, thời điểm khởi động cơ giáp lần đầu tiên, cũng có chút bỡ ngỡ.
Dù sao đây cũng là thời đại hòa bình, đám thiếu nam thiếu nữ mới trưởng thành chưa từng trải qua nguy hiểm, lần đầu tao ngộ, nhất định sẽ tâm thần rối loạn.
Động tác ban đầu của Hạ Tranh quả thực có chút chậm chạp, nhưng nhìn ra được là đang thích ứng với cơ giáp, chứ không hề kinh hoảng trước trận chiến này.
Sau đó lại lưu loát gọn gàng ứng phó, thậm chí không chút sợ hãi mà cận thân chiến đấu, cho thấy Hạ Tranh đối với thực chiến không có một chút khiếp đảm nào.
Thiếu sót của Hạ Tranh, chỉ là kinh nghiệm điều khiển cơ giáp chiến đấu trong hiện thực mà thôi.
Nếu Hạ Tranh đã biểu hiện xuất sắc đến vậy, Hiên Cảnh sẽ không già mồm nói bảo hộ gì nữa.
Sau đó khi kiến tạo lại đội hình, Hạ Tranh cũng được gia nhập vào đội ngũ chủ lực, cùng đồng đội săn bắn.
Ban đầu hợp tác còn có chút không được tự nhiên, nhưng năng lực học tập của Hạ Tranh cực mạnh, rất nhanh đã không còn kéo chân sau mọi người nữa.
“Nghe nói thời điểm Hạ đại sư vượt qua nhiệm vụ cá nhân cấp S, rất nhiều cao tầng quân đội đều vô cùng phiền muộn.” Trong tiểu đội này cũng có khá nhiều quan nhị đại () giống như Hiên Cảnh, cho nên tin tức rất linh thông, “Cậu nói, nếu một màn cơ giáp thực chiến này của Hạ đại sư mà bị phát tán ra ngoài, không biết mấy vị lão đại quân đội kia có đập luôn máy tính không nhỉ?”
() Quan nhị đại: đời hai của nhà quan chức (có cha là quan chức), cũng như phú nhị đại có cha là phú hào/tỉ phú triệu phú gì đó.
“Mười phần thì có đến tám chín. Chậc chậc, không hổ là cao cấp cơ giáp sư tương lai, Hạ Khâm cũng rất biến thái.”
“Hiên Cảnh cũng là một biến thái.”
“Ha hả.”
“Ngọa tào, Hiên Cảnh cậu sao lại tiến vào tổ này, mau đá ra ngoài!”
“Ngọa tào ngọa tào! Quá chuyên tâm nói chuyện phiếm, suýt chút nữa đã bị quái thú ngoạm!”
“Cậu được lão bà của tôi cứu, nhớ phải xuất ra nguyên liệu nấu ăn quý hiếm làm lễ vật cảm tạ.”
“… Lão bà cái gì chứ, cậu còn chưa truy được tới tay đâu! Ha hả.”
“Đã có hôn ước, chỉ còn đợi đến tuổi kết hôn thôi.”
“… Không biết xấu hổ.”
“Không biết xấu hổ!”
“Không biết xấu hổ.”
“Thật muốn xem Hạ Khâm mà thấy được sẽ có phản ứng gì. Quả thực là không biết xấu hổ.”
“Ha hả.”
“Đã ghi hình, đồng thời đợi lát nữa sẽ phát sóng trực tiếp. Ngồi chờ xem trên mạng nổi lên tinh phong huyết vũ a.”
“Sao lại là tinh phong huyết vũ? Cùng lắm là chút náo nhiệt thôi.”
…
Bởi vì đàn quái thú này đối với tiểu đội mà nói, thực sự có chút yếu. Thấy Hạ Tranh lợi hại như vậy, vì để Hạ Tranh kiếm được nhiều tích phân hơn một chút, các thành viên khác bắt đầu ở phía sau vung vẩy qua loa, đồng thời còn ghi hình phát sóng trực tiếp nữa.
Mỗi thành viên trong tiểu đội này đều là nhân vật phong vân trong học viện, Face Bo cá nhân cũng không thiếu người quan tâm.
Thời điểm đăng tải đoạn ghi hình lên, rất nhanh thì có người phát hiện.
“Chờ đã, đây là cái gì? Nhiệm vụ bảo hộ quả Trí Tuệ? Đối với học trưởng mà nói thì thật là đơn giản nha! Học trưởng sao lại chạy đi làm loại nhiệm vụ này.”
“Lầu trên thỉnh xem tiêu đề…”
“Lúc đầu còn muốn bình luận giống đại ca, sau đó thấy được câu này của nhị ca, hiện tại trong lòng đang có một đoàn thảo nê mã lao nhanh mà qua…”
adabe
Cái mặt con này bao hài lol
“Lầu trên đã bại lộ chân tướng, cậu nhất định là người Đông minh, nói không chừng còn là người Hoa…”
“Tây minh thì nói như thế nào? Một đoàn lạc đà lao nhanh qua?”
“… Một đoàn chuột túi…”
“Cậu nhất định là nguyên quán ở Úc Tinh…”
“Đừng lạc đề, chúng ta đem bình luận kéo trở về. Người nào nói cho tôi biết, tiêu đề có phải là thật hay không vậy?! Nam thần của tôi lần đầu cơ giáp thực chiến?! Kia sao có thể là lần đầu tiên?!”
Sau đó những thành viên khác trong đội cũng lần lượt trồi lên Face Bo, chuyển phát tin tức vừa xuất hiện kia.
Hiên Cảnh cũng chuyển phát.
“Lôi kéo một đám bằng hữu bồi Tiểu Tranh lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ, nhìn Tiểu Tranh dùng cơ giáp thực chiến, tôi phát hiện lực chiến đấu của người làm bạn trai có nghĩa vụ bảo vệ Tiểu Tranh là tôi đây quả thực thất bại [Tranh: Tôi đã là một con mèo vô dụng]
Trạng thái và bức tranh bất thường của Hiên Cảnh vừa xuất hiện, làn sóng bình luận cư nhiên lặng đi mất mười giây.
“… Học trưởng, sao em cứ có cảm giác anh hơi…”
“Hiên học trưởng là đang khoe khoang đấy à!?”
“Muốn biểu hiện nam thần thuộc về mình.”
“Tôi lúc này mới nhớ tới, Hiên học trưởng hình như là vị hôn phu của Hạ đại sư?”
“… Cái gì? Hạ đại sư có vị hôn phu?”
“Nam thần nhà tôi đã có hôn phu sao?! Cái quỷ gì vậy!”
“Tôi kháo! Tôi không phục!”
“… Tuy Hiên học trưởng rất lợi hại, thế nhưng tôi cảm thấy nam thần… Khụ khụ, còn nhỏ…”
“Nói thật, tôi cũng không phải là fan hâm mộ của Hạ Tranh, cùng lắm chỉ coi như một người qua đường có chút hảo cảm. Nhưng Hiên Cảnh thì tôi từng nghe tiếng, chẳng phải là một tên rất hoa tâm hay sao?”
Sau khi Hiên Cảnh xem xong bình luận, khuôn mặt lập tức đen sì.
Là kẻ nào bịa đặt?!
bbq_groot_crop