Hạ Tranh thao tác lưu loát, lại là đối chiến với mật độ quái thú cao, tuy nhìn chung không quá khó khăn, nhưng lần đầu tiên điều khiển cơ giáp thực chiến, đã đủ đẹp trai ngất trời.
Các đồng đội cũng rất mạnh mẽ, một bên đâm chém một bên quay phim, từng câu từng câu tâng bốc Hạ Tranh lên tận mây xanh, khán giả theo dõi qua mạng cũng hưng phấn không thôi.
Đương nhiên, lúc này khẳng định cũng có đám hắc fan ghen tị ngoi lên nhảy nhót. Dù sao đi nữa thì bản thân bọn họ không thể làm được cũng không sở hữu tinh thần lực, còn tự nhận là không bao giờ phải cầu tới mỹ thực đại sư, nên chẳng hề thấy khó khăn khi nhảy nhót biểu hiện sự hâm mộ và ghen ghét của mình.
“Không phải chỉ là một ngũ tinh trù sư thôi sao, mỗi người đều thổi phồng cái chân thúi của cậu ta, còn cả học sinh xuất sắc của quân giáo nữa, cũng đều một cái dạng này.”
Ở trên, đại khái là luận điệu căn bản của đám anti fan.
Đương nhiên, loại anti fan này cũng chỉ loi nhoi được một chốc một lát, hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Nói cứ như đoạn phát sóng trực tiếp quá trình Hạ Tranh hoàn thành bài sát hạch cá nhân cấp S là giả; cứ như video quay cảnh Hạ Tranh lần đầu thực chiến cơ giáp lúc này cũng là giả vậy.
“Để kiểm chứng thật giả (nhưng thật ra là để tham quan học tập nam thần nhà tôi), tôi đã bỏ trận địa chạy đi vây xem!”
“… Làm đồng tội, tôi có thể đánh cậu không? Tôi muốn nói, cậu ở lại coi chừng, để tôi đi cho!”
“Hai lầu trên vậy mà có thể quan sát hiện trường! Hơi quá đáng! Cầu chụp ảnh chung cầu xin chữ ký!”
“Có ký tên cũng không cho cậu [Emo: Chống nạnh cười to ], đã sắp tiếp cận… Kháo! Bị cảnh vệ cản lại rồi! Không cho phép tự tiện rời khỏi vị trí!”
“… Xin cho tôi được cười một phát.”
“… Đây chẳng phải là thường thức ư?”
“… Vậy nên không cho phép bi thương chỉ cho phép mỉm cười.”
“A?! Thì ra đã chọn trận địa là trước khi nhiệm vụ kết thúc liền không thể rời đi sao!! Đấm đất khóc lớn, tôi muốn nhìn nam thần nhà tôi!”
“Lầu trên cậu cẩn thận một chút, nam thần không phải là của nhà cậu, là của nhà Hiên Hiên chúng tôi!”
“… Hiên Hiên là cái quỷ gì?”
“Hiên Cảnh á!? Cái tên củ cải hoa tâm kia?”
“Kẻ tung tin vịt đó đã bị tố cáo, dù là trên mạng, cũng xin hãy tích chút khẩu đức, coi chừng bị cáo buộc tội phỉ bang.”
“Tôi chỉ biết là oanh oanh yến yến bên người Hiên Cảnh quả thực không ít.”
“Lầu trên chọc cười tôi đấy à, nhiều người thích Hiên Cảnh, liền đại biểu hắn hoa tâm? Nói cứ như người thích Hạ Tranh không nhiều lắm ấy.”
“Đừng gọi hồn nam thần nhà tôi, nam thần nhà tôi mới trưởng thành, rất ngoan!”
…
Được rồi, anti fan bị kéo xuống, người hâm mộ của Hiên Cảnh và người hâm mộ của Hạ Tranh lại gây sự.
Trọng tâm gây hấn là hôn ước của bọn họ.
Fan của Hạ Tranh phần nhiều là fan ba ruột mẹ ruột ca ca tỷ tỷ, đối với Hạ Tranh rất bảo vệ, cảm thấy hài tử đơn thuần như vậy hẳn là phải xứng với một trung khuyển; người ái mộ Hiên Cảnh đa phần là fan thiếu nam thiếu nữ, ôm X ảo tưởng đối với Hiên Cảnh, cảm thấy tuy Hạ Tranh không sai thế nhưng anh yêu của tôi cũng không tệ mà, cho nên những kẻ nói anh yêu nhà tôi không tốt đều là đố kị!
Nói trắng ra là, fan hâm mộ hai nhà trời sinh khí tràng bất hòa.
Hiên Cảnh rất thắt tâm, nhưng hiện tại hắn vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi, không thể lên mạng tú ân ái quá lộ liễu.
Hiên Cảnh suy nghĩ một chút, không thể tú lộ liễu, vậy thì làm không lộ liễu là được rồi.
Vì vậy Hiên Cảnh lái cơ giáp bay qua, cùng Hạ Tranh phối hợp hoàn thành một lần giết chóc, sau đó quay chụp lại.
“Chẳng phải rất xứng đôi hay sao.”
Tranh luận bên dưới lập tức nín thinh.
Một lát sau, mới có người yếu ớt bình luận.
“Kỳ thực tôi cảm thấy, chúng ta hâm mộ là chuyện của chúng ta, mà hôn ước gì gì đó là chuyện riêng của bọn họ, giữa hai người lại không ai có lỗi với ai, chúng ta nhảy nhót như vậy có tính là châm ngòi li gián hay không? Ngược lại còn chọc cho nam thần mất hứng.”
“QAQ tôi chẳng qua là cảm thấy nam thần xứng đáng có được một người tốt hơn.”
“Trước hết, phải tìm được một người tốt hơn đã.”
“Thôi được rồi, tạm chấp nhận.”
“Lé mắt, không biết lầu trên nói tạm chấp nhận là fan Hiên Cảnh hay fan Hạ Tranh thế.”
“Chí ít tôi biết lầu trên chả phải fan nhà ai cả.”
“Mối quan hệ giữa gia đình Hạ Viên Tướng quân và Hiên Huy Tướng quân vẫn luôn tốt đẹp, Phượng nữ vương và Vân nữ thần cũng là khuê mật, nghe nói Hạ đại ca và Hiên Cảnh còn là bằng hữu thân thiết. Hai nhà bọn họ quan hệ tốt như vậy, đám người hâm mộ chúng ta ở đây gây gổ, không tốt lắm đâu?”
“Tôi nghĩ, nói không chừng có kẻ tâm tư không thuần khiết trà trộn vào, cố ý dựng chuyện, muốn li gián quan hệ hai nhà! Trước đây cũng không phải là chưa từng xảy ra loại sự tình này.”
“Ha hả, ăn nói thận trọng, trong lòng minh bạch là tốt rồi.”
“Đặc biệt kiểm tra, quả nhiên có hắc fan trà trộn vào rồi, [Ảnh: địa chỉ IP].”
“Cúng bái đại thần lầu trên!”
…
Hiên Cảnh tắt Face Bo đi.
Thời điểm này thủy quân vẫn rất là hữu dụng.
Bất quá vậy mà thực sự có anti fan trà trộn vào. Xem ra có vài kẻ quả thực vô cùng đáng ghét.
Hết thảy những chuyện vừa phát sinh này, Hạ Tranh không sở hữu Face Bo cá nhân nên không biết.
Cậu rất thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình, thu được cơ man nào là nguyên liệu nấu ăn (Hiên Cảnh tài trợ, các thành viên khác trong đội muốn đưa tặng đã bị Hiên Cảnh uy hiếp).
Nói chung là, rất thành công.
Để khao đám đồng đội đã giúp đỡ mình, Hạ Tranh chuẩn bị lấy ra một phần nguyên liệu nấu ăn, làm một bữa tiệc nướng.
Tuy năng lượng mà đồ ăn ngon cung cấp cho tinh thần lực có quan hệ trực tiếp với trình độ tỉ mỉ khi nấu nướng, nhưng lí do mọi người cuồng nhiệt yêu thích mỹ thực, không chỉ vì nó có tác dụng mãnh liệt đến thế nào, mà còn vì muốn cho đầu lưỡi được hưởng thụ.
Hạ Tranh vừa thông báo muốn làm tiệc nướng, các đội viên đã bắt đầu hoan hô. Ngay cả Từ Dĩnh gần đây nói muốn khống chế hàm lượng mỡ, cũng biểu thị tuyệt đối sẽ không nhường bất kì một miếng thịt nào.
“Bảo sẽ khống chế lượng mỡ trong cơ thể kia mà?”
“Ăn no lại nói!”
Được rồi, lúc nào cũng vậy, ăn no rồi mới giảm béo, luôn là chân lí.
Củi lửa đã dựng tốt, nguyên liệu nấu ăn cũng đã lột da cắt tiết lọc xương gọn gàng.
Khi Hạ Tranh xử lí bất kì thứ nguyên liệu nào, đều mang một loại khí độ thong dong, khiến cho các đồng đội nhịn không được lại quay thêm một đoạn video ngắn.
“Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Tiểu Tranh khi thực chiến luôn có thể gặp nguy không loạn, [Video], đây chẳng lẽ là thiên phú của trù sư?”
Hiên Cảnh thấy tin này vừa được đăng lên, suýt chút nữa liền cười ra tiếng.
Hắn rốt cục nhịn không được kéo màn hình tới trước mặt Hạ Tranh, chia sẻ tin tức trên Face Bo với cậu.
Hạ Tranh đã sớm biết đây là một công cụ có thể hỗ trợ trò chuyện công khai trên mạng. Nhưng cậu không có gì muốn nói với công chúng, tự nhiên sẽ không đăng ký tài khoản.
Hiện tại, cậu vẫn là lần đầu tiên để ý tới Face Bo, cũng mới biết được hóa ra mình đã nổi tiếng trên mạng xã hội.
“Có muốn đăng ký một cái hay không, biểu đạt một chút lòng biết ơn của em với fan hâm mộ.” Hiên Cảnh cười híp mắt dụ dỗ.
Mau mau đăng ký Face Bo, như vậy tôi liền có thể nắm lấy cơ hội tú ân ái trước mặt mọi người!
“Không cần đâu!” Hạ Tranh nhíu mày, “Em không có thời gian xử lí, cũng không thích nói về chuyện của mình trước mặt người xa lạ.”
Hiên Cảnh bị nghẹn lại một chút: “Em không thấy cảm giác được người ta tung hô rất tốt sao?”
“… Đại khái thì cũng tốt?” Hạ Tranh lại nhíu mày, “Nhưng có ích lợi gì đâu?”
“… Có lẽ đối với em mà nói, cũng không có nhiều tác dụng lắm.” Hiên Cảnh thở dài. Thôi được rồi, Hạ Tranh không có một chút hứng thú với việc vui đùa nũng nịu trước mặt người khác để trở thành võng hồng. Cũng tốt, không mở tài khoản Face Bo, cũng không lo lắng nói sai nói lầm, càng không phải trông thấy đám anti fan, ảnh hưởng tới tâm tình.
Hạ Tranh gật đầu, tiếp tục chuẩn bị đồ nướng.
Trước khi tới nơi này, Hạ Tranh đã quyết định sẽ làm đồ nướng, cho nên dụng cụ đều đã chuẩn bị xong xuôi, gia vị cũng được phối tốt.
Mặc dù chế tác nơi dã ngoại, không có biện pháp tẩm ướp trước một thời gian, mùi vị khi thiêu nướng ắt sẽ kém hơn một chút. Nhưng ăn đồ nướng ở dã ngoại, thì lại nếm được vị đạo nguyên chất nhất.
Rơm và củi dùng để đốt lửa được thu thập ở xung quanh, không cần bỏ nhiều tâm tư; nguyên liệu nấu ăn cũng là đương thời xử lí, rác rưởi vùi lấp tại chỗ, để tránh ô nhiễm môi trường.
Người cả đội chỉ cần giải quyết một đầu quái thú là đã đủ no, thịt được cắt thành khối xiên vào cành cây, đầu khớp xương thì dùng để nấu canh đồng thời còn gia nhập thêm rau dại nấm hoang và một nắm gạo thơm.
Thời điểm khối thịt dưới sự liếm láp của ngọn lửa, vang lên thanh âm “tách tách”, canh xương cũng đã “cô lỗ” bốc hơi, mùi thơm ngát của rau và nấm dại hòa lẫn với hương vị đặc trưng của gạo, tỏa ra bốn phía, cho dù phải chống lại hương khí bá đạo của thịt nướng, cũng không hề thua kém chút nào.
Khối thịt tươi mới mọng nước, trong lúc nướng chẳng cần phải phết thêm sốt cũng đã đủ tươi ngon. Mật, rượu trái cây và tương đặc chế từng lớp từng lớp được bôi lên thịt nướng, khối thịt từ nhan sắc đỏ hồng tươi ngon, dần dần biến thành sắc hoàng kim, cuối cùng dưới sự tẩm ướp của các loại gia vị, thay đổi thành một màu rám nắng đậm đà khiến cho người ta vô cùng thèm thuồng.
Hạ Tranh lấy thịt đã nướng chín xuống, đặt trên một phiến lá lớn có mùi hương nhàn nhạt, cắt thành từng lát bé, lại dùng vài chiếc chén nhỏ để đựng nước chấm.
“Đáng tiếc là không có biện pháp đi tới địa phương xa hơn để thu thập nguyên liệu nấu ăn, em cũng không mang theo nguyên liệu dư thừa, chỉ có thể ăn thịt nướng mà thôi.” Hạ Tranh có chút tiếc nuối.
Chỉ ăn thịt nướng không thì sẽ hơi ngán a, tuy đã nấu một nồi súp rau hầm xương làm món chính, nhưng không có rau dưa khác ăn kèm thì vẫn thấy có chút tiếc nuối.
“Thịt nướng cũng rất tốt.” Mấy tên chỉ mới ngửi được hương khí, đã nhỏ nước dãi lên tiếng.
Vì mỗi người có một phiến lá lớn đựng thịt, nên cuối cùng cũng không phải tranh nhau. Hiên Cảnh trước khi dùng bữa, liền chụp lại một tấm ảnh đăng lên Face Bo.
“Tiêu diệt xong tiểu quái thú, nên ăn thịt tiểu quái thú. P/s: Nhìn Tiểu Tranh bình tĩnh lột da róc xương tiểu quái thú, tôi cuối cùng cũng biết vì sao thời điểm thực chiến em ấy lại có tố chất tâm lí tốt như vậy.”
“Anh đang làm gì đó? Thịt nướng lạnh rồi ăn sẽ không ngon.” Hạ Tranh nhắc nhở. Bên cạnh đã có người ánh mắt lom lom nhìn thịt nướng trước mặt Hiên Cảnh.
“Nói xấu em.” Hiên Cảnh cười cười đem màn hình phóng lớn, kéo tới trước mặt Hạ Tranh.
Hạ Tranh vừa trông thấy tin tức Hiên Cảnh đăng lên Face Bo, sắc mặt liền có chút cổ quái.
Năng lực thực chiến của cậu mạnh mẽ, cũng không phải vì bản thân là trù sư đâu.
Bất quá hiển nhiên những người khác đều phi thường tán thành ngôn luận này của Hiên Cảnh.
“Tôi đã bảo rồi, nam thần mỗi ngày đều xử lí các loại nguyên liệu nấu ăn tươi sống, tự nhiên gặp nguy không loạn.”
“… Trù sư đáng sợ.”
“Giết gà và giết người là bất đồng a! …”
“Hạ Tiểu Tranh cũng đâu có giết người, bị giết là tiểu quái thú, rõ ràng chính là nguyên liệu nấu ăn!”
“… Được rồi, các người nói rất có lí, tôi cư nhiên không còn lời nào để phản bác…”
“Không sai, nam thần kỳ thực chỉ một mực xử lí nguyên liệu nấu ăn mà thôi.”
“Dùng cơ giáp xử lí nguyên liệu nấu ăn ư? Vậy có phải là còn có thể dùng cơ giáp để nấu cơm hay không…”
“Khen thay cho dùng cơ giáp nấu cơm… Thực là có hình tượng!”
…
Thấy đám bằng hữu trên mạng tâm tư ngày càng bay xa, não bổ càng lúc càng lớn, Hạ Tranh đen mặt nghĩ thầm, may mà cậu không có Face Bo, về sau cũng không cần phải đăng ký nữa.
Nếu không còn không bị đám người này đùa giỡn chết.
Hiên Cảnh xem biểu tình của Hạ Tranh, sờ cằm một cái.
Hạ Tranh ngày thường thoạt nhìn luôn rất bình tĩnh, nhưng ở một vài thời điểm nho nhỏ, da mặt vẫn rất mỏng nha.
Vừa nghĩ, Hiên Cảnh vừa nhét thịt nướng vào miệng. Sinh mệnh lực mạnh mẽ của quái thú lợi hại tựa như được lưu lại bên trong khối thịt này, mỗi một miếng đều có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng rung động. Hơn nữa nước sốt thơm ngon phối với hỗn hợp các loại gia vị tẩm ướp, để cho mỗi một lần nhấm nuốt đều có thể nếm được một mùi vị mới mẻ.
Mặc dù chỉ là giá nướng được dựng ngay tại chỗ, phương pháp chế biến có chút thô sơ, nhưng tinh thần lực trong cơ thể vẫn theo bữa ăn mà thong thả khôi phục. Có thể thấy được thân thể đối với mỹ vị lúc này là có bao nhiêu thỏa mãn.
Có thể trong lúc nấu nướng bình thường, áp dụng phương pháp phổ thông nhất, vẫn khiến cho tinh thần lực của người khác được tẩm bổ, thực lực của Hạ Tranh, phỏng chừng không chỉ là ngũ tinh.
Thứ cậu còn thiếu, chỉ là danh vọng mà thôi.
Chỉ cần phát hiện được nguyên liệu nấu ăn mới, hoặc phát minh ra thức ăn hay phương pháp nấu nướng mới.
Hiên Cảnh nghĩ, nếu như năng lực thực chiến của Hạ Tranh đã đạt được tán thành, thì nhiệm vụ thăm dò lần tới có thể mang Hạ Tranh cùng đi.
Phương pháp chủ yếu mà bọn họ dùng để kiếm điểm nhiệm vụ, tích lũy công huân, ngoại trừ nhiệm vụ do quân đội ban bố, có quan hệ tới tổ chức khủng bố và tinh vực đối địch, còn có nhiệm vụ thăm dò và khai hoang.
Tinh vực Liên minh lớn như vậy, luôn luôn có một vài địa phương thần bí chưa được khai thác.
Những tinh cầu hoang vu chân chính này, tràn đầy nguy hiểm, cũng ẩn chứa vô số bảo tàng.
Lần tới Hiên Cảnh đi khai hoang, vừa vặn là kì nghỉ dài hạn sau khi kết thúc năm học này. Mặc dù lấy tích phân hiện tại của Hạ Tranh, còn lâu mới có thể tham gia loại nhiệm vụ tràn đầy tính nguy hiểm ấy.
Nhưng dù sao vẫn còn cách một đoạn thời gian nữa, một năm học này, lấy thực lực của Hạ Tranh, có thể tích góp từng chút một không ít điểm nhiệm vụ, mà thực lực của hắn (), cũng có thể thu được sự tán thành của những người khác.
() Trong bản raw thì “hắn” là xưng hô dành cho tất cả mọi người, nên mình không chắc lắm “hắn” ở đoạn trên là chỉ Hạ Tranh hay Hiên Cảnh. Có cách nghĩ:
. Thực lực của Hiên Canh chiếm được sự tán thành của những người khác có tích phân cao => có thể lập đội làm nhiệm vụ.
. Thực lực của Hạ Tranh có thể nhận được sự tán thành của các thành viên khác trong đội, dù tích phân của cậu không đủ cao.
Hơn nữa nhiệm vụ khai hoang vốn là phải dẫn theo một cá nhân am hiểu về nguyên liệu nấu ăn (đương nhiên không nhất định phải là mỹ thực đại sư, bởi vì mỹ thực đại sư quá trân quý, chỉ cần bị tổn thương hoặc nguy hiểm tới tính mạng, đều là tổn thất vô cùng to lớn đối với cả Liên minh), để phân loại các chủng nguyên vật liệu mới – dù sao thì người dân Liên minh chính là dĩ thực vi thiên nha (coi thức ăn bằng trời).
Hạ Tranh có thể đảm nhận tốt vị trí này.
Hơn nữa có mỹ thực đại sư sở hữu năng lực cường hãn đồng hành, nhiệm vụ của bọn họ cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều – dù Hạ Tranh không chú tâm nấu nướng, mỹ thực cậu làm ra vẫn có công hiệu khôi phục tinh thần lực một cách chậm rãi.
Tuy hiệu lực của loại đồ ăn ấy phi thường chậm chạp, nhưng để bổ sung tiêu hao trên đường, giảm bớt mệt mỏi cũng đã đủ rồi.
Càng chưa nói tới vào thời khắc mấu chốt chỉ cần cho Hạ Tranh đầy đủ thời gian, làm ra mỹ thực có đủ công hiệu, đó chính là bùa cứu mạng a.
Cho nên, mỹ thực đại sư trong lòng đám chiến sĩ cơ giáp mới được hoan nghênh như vậy.
Thời điểm chiến sĩ cơ giáp thi hành nhiệm vụ nguy hiểm, trên người đều sẽ trang bị các loại kẹo bánh hoặc thức ăn thuận tiện mang theo do mỹ thực đại sư chế biến, để khôi phục tinh thần lực.
Tựa như đan dược vậy.
Tùy thân mang theo quà vặt, mệt mỏi liền lấy ra nhấm nháp một chút, phong cách của chiến sĩ cơ giáp Liên minh cũng thực là đặc biệt.
… Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành một cách viên mãn, Hạ Tranh không ngừng thu hoạch tích phân và nguyên liệu nấu ăn, cũng vì bản thân là một mỹ thực đại sư, còn được mời tới dự bữa tiệc chúc mừng quả Trí Tuệ thành thục.
Trong buổi tiệc, cậu lại làm quen với một vị mỹ thực đại sư lục tinh tên là Lệ Tát-Chris, cũng am hiểu các món điểm tâm ngọt, nghe đồn là em họ của Côn-Chris.
“Nhưng mà quan hệ rất không tốt.” Lệ Tát nói, “Lúc đầu ta và Côn ở chung cũng không tệ lắm, thế nhưng hợp tác của Côn thực sự là quá đáng ghét. Mà Côn lại thiên vị hợp tác của hắn, cho nên ngay cả Côn ta cũng ghét luôn.”
Lệ Tát nở nụ cười thục nữ mà phun ra những lời tuyệt không thục nữ chút nào: “Đương nhiên, nếu như ngày nào đó hợp tác khiến cho người ta chán ghét của Côn ngỏm, ta nghĩ ta vẫn sẽ giao hảo lại với Côn.”
Hạ Tranh ở một bên nghe được mà toát mồ hôi lạnh. Cậu luôn cảm thấy mình không nên ở đây nghe Lệ Tát nói chuyện.
Trực tiếp nguyền rủa người khác chết đi, rốt cục là phải có bao nhiêu cừu hận? Giữa bọn họ lại tồn tại những chuyện ân toán tình thù thế nào đây?
Xin thứ cho bản thân cậu tuyệt đối không muốn biết…
Lệ Tát phỏng chừng cũng hiểu nói ra những lời ấy trước mặt một vãn bối quả thực có chút quá phận, rất nhanh liền đổi đề tài, bắt đầu thảo luận về điểm tâm ngọt và một ít phương pháp nấu ăn với Hạ Tranh. Nàng rất có hứng thú với các món điểm tâm ngọt của Đông minh.
Hạ Tranh rốt cục thở phào một hơi, bắt đầu nghiêm túc cùng nàng thảo luận những vấn đề chuyên nghiệp.
Hiên Cảnh bị ném qua một bên cảm thấy hơi thắt tâm.
Hiên Cảnh cũng được mời tới với thân phận “người bảo vệ” (trái cây), lại giống như thời điểm được Chris đại sư mời, đồng dạng bị không đếm xỉa tới.
Trong lòng các mỹ thực đại sư đều vô cùng ngạo khí, nhưng bọn họ đối với đồng nghiệp lại phi thường thân thiết, sẽ không để ý tới tuổi tác của đồng nghiệp, hay các yếu tố như nguyên quán, tầng lớp xã hội.
Cho nên Lệ Tát – mỹ thực đại sư nổi danh quái tính của Liên minh, còn bị người khác lén gọi là bà đồng, vẫn bày ra vẻ mặt cực kì ôn hòa với Hạ Tranh.
Đương nhiên, Lệ Tát không phải là đối với tất cả các mỹ thực đại sư đều có vẻ mặt ôn hòa. Đoán chừng là do Hạ Tranh vừa nhìn đã thấy rất được các dì (phi phi) các chị yêu thích.
Hoặc có lẽ nên nói trắng ra là, nữ nhân đều ưa thích tiểu thịt tươi.
Cho nên Hạ Tranh may mắn chiếm được ưu ái của Lệ Tát, đồng thời cũng trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
“Liên lạc với ta thường xuyên vào.” Lệ Tát nói, “Tên Côn ngu ngốc kia, có hợp tác liền trở nên vô dụng, anh ta cái gì cũng không thể dạy cho cậu đâu.”
Không phải mà, chú ấy đã dạy tôi làm kẹo hoa hòe đó. Hạ Tranh yên lặng nói thầm.
Thực là đáng sợ, rốt cục thì anh em bọn họ đã xảy ra chuyện gì thế, khiến cho Lệ Tát đại sư ngay cả với một người xa lạ cũng phải lải nhải không ngừng?
Hạ Tranh hoàn toàn bó tay.
Sau yến hội, Chris trùng hợp liên hệ với Hạ Tranh, chúc mừng cậu thành công thực chiến với cơ giáp lần đầu tiên.
Vừa nghe Hạ Tranh gặp được Lệ Tát, Chris liền cười nói: “Lệ Tát được ta nuôi lớn từ nhỏ, tính khí của em ấy, ừm, dùng ngôn ngữ hiện đang lưu hành mà nói, thì có điểm ngạo kiều? Từ sau khi ta có hợp tác, em ấy vẫn luôn giận dỗi với ta.”
“Mà hợp tác của ta… Ừm, cũng rất ngây thơ, nói chung là thích đối nghịch với Lệ Tát. Vì vậy quan hệ của hai người liền rất không tốt. Bất quá trên thực tế cũng không có cừu hận gì. Nếu như một bên xảy ra chuyện, bên kia cũng sẽ lo lắng.”
“Những người quen thuộc với Lệ Tát và ta đều biết đến chuyện này, nghe được cũng sẽ không để trong lòng.” Chris thở dài, “Lệ Tát cũng đã hơn tuổi, vẫn giống như một tiểu hài tử.”
Hạ Tranh hắc tuyến. Đây không gọi là ngạo kiều, mà phải gọi là huynh khống đi!?
Bất quá cũng chỉ là hợp tác của ca ca mà thôi… Chỉ là hợp tác thôi mà!? Cứ như ca ca cưới chị dâu không cần nàng nữa vậy.
“Cậu nói vậy cũng không sai.” Chris kinh ngạc đáp, “Cậu không biết hợp tác của ta cũng chính là bầu bạn của ta sao?”
Hạ Tranh: “…”
Hạ Tranh: “… Không biết. Hai người chẳng phải đều là nam ư?”
Chris cười nói: “Vị hôn phu của cậu chẳng phải cũng là nam đấy ư?”
Hạ Tranh ngẩn người, đúng nha, vị hôn phu của cậu cũng là nam. Cư nhiên không kịp phản ứng.
Kiếp trước của Hạ Tranh tuy cũng có nam nam ở chung với nhau, nhưng vẫn như cũ lấy nam nữ chiếm đa số. Dù sao tu chân giả kết thành bạn lữ đa phần là vì tu hành, nam nữ kết hợp mới có thể lấy đạo Âm Dương để tăng cường tu vi. Nam nam hoặc là nữ nữ thì không đem lại loại hiệu quả này – cũng có thể tồn tại loại công pháp dành cho bọn họ, chỉ là rất hiếm hoi, có điều tôm cá ở tầng chót như cậu không thể biết tới mà thôi.
Sau khi chuyển thế thì cả ba mẹ và những người quen của cậu đều là tổ hợp gia đình nam nữ, cho nên trong tiềm thức cậu liền cho rằng quan hệ bầu bạn hẳn phải do một nam và một nữ tạo thành.
Còn Hiên Cảnh… Ách, tuy là vị hôn phu, nhưng Hạ Tranh chỉ coi đó là khế ước giao hảo giữa hai gia tộc, dù sao cuối cùng cũng sẽ giải trừ, cậu hoàn toàn không suy xét tới vấn đề hôn nhân.
Phải nói là, cậu thậm chí chưa từng nghĩ đến kết hôn hay yêu đương gì đó.
“Cậu thích nữ nhân?” Chris xấu xa cười, “Vị hôn phu của cậu mà biết chắc sẽ khóc mất thôi? Hắn hiện tại đang ở cùng cậu phải không?”
Hiên Cảnh khóc? Hạ Tranh đầu đầy hắc tuyến. Nghĩ thôi cũng thấy rất đáng sợ rồi có được không?
“Không phải…” Hạ Tranh cảm thấy, trước khi hôn ước được giải trừ, chính mình đừng nên gây ra chuyện phiền phức gì thì hơn, “Tôi thích vị hôn phu của mình mà, nếu không cũng sẽ không có hôn ước này. Chỉ là tôi từng nghe nói, hợp tác của Côn là một người có tính tình rất trẻ con, tôi không ngờ Côn sẽ kết hôn với một người như vậy.”
“Có lẽ vì đại đa số thời điểm vẫn tương đối đáng tin cậy chăng?” Chris cười nói.
Hạ Tranh cười cười lái qua đề tài này. Cậu không muốn bàn tới chuyện có thích hay không nữa, thực sự là vô cùng lúng túng.
Trước kia cậu chỉ kinh ngạc khi bị sát hại, mà chưa hề nghĩ tới việc bản thân, Ninh Quân và Hiên Cảnh đều là nam nhân. Bất quá hiện tại ý thức được, trong lòng Hạ Tranh cũng chẳng có bao nhiêu sóng to gió lớn.
Nam nữ hay nam nam gì đó đều không quan trọng, dù sao hiện tại cậu cũng không định tính tới chuyện yêu đương hay thậm chí là kết hôn.
Có thể trong tương lai người ấy sẽ xuất hiện, nhưng lúc này mà nói thì còn hơi sớm.
Hiên Cảnh một mực ở bên cạnh quan sát, thấy Hạ Tranh cáo biệt Lệ Tát thì rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Kết quả Hạ Tranh lại quay sang trò chuyện với Chris đại sư.
Bé con này sao lại được hoan nghênh như vậy chứ. Hiên Cảnh mất hứng.
Đương nhiên, nếu như hắn biết trong lòng Hạ Tranh đang suy nghĩ những gì, phỏng chừng sẽ càng thêm mất hứng.
Những lời qua loa có lệ Hạ Tranh nói với Chris sau đó đã được Chris kể lại cho hợp tác của hắn.
Mà tính tình hợp tác của hắn chẳng những trẻ con, lại còn miệng rộng.
Mới đầu thì đám hảo hữu của hợp tác này đều biết thiên tài yêu nghiệt mỹ thực đại sư mới xuất hiện kia có một vị hôn phu mà mình yêu sâu sắc.
Cuối cùng không biết lan truyền ra làm sao, lại trở thành Hạ Tranh từ nhỏ đã một mực yêu thầm Hiên Cảnh say đắm, nhưng vì không sở hữu tinh thần lực lại không đủ ưu tú, nên Hiên Cảnh vẫn chưa từng nhìn thẳng vào cậu.
Kế tiếp thì trải qua một màn thầm mến thống khổ ngược thân ngược tâm, Hạ Tranh lặng lẽ tôi luyện trù nghệ, muốn trở thành người xứng đôi với Hiên Cảnh.
Sau đó, nhờ có ái tình vĩ đại, Hạ Tranh trở thành mỹ thực đại sư trẻ tuổi nhất, thậm chí còn khôi phục tinh thần lực.
Được rồi, nghe nói là Hiên Cảnh là người đã cứu Hạ Tranh trong tại nạn thức tỉnh tinh thần lực ngoài ý muốn kia. Nói không chừng Hạ Tranh chứng kiến Hiên Cảnh chạy tới giải cứu cậu ngay thời điểm tao ngộ nguy hiểm hoặc bị tổn thương, sau đó mới tiềm lực bạo phát a.
Hết thảy đều là nhờ có ái tình vĩ đại.
Có lẽ loại tình sử súp gà cho tâm hồn (Chicken soup for the soul) này rất phù hợp với khẩu vị đại chúng, nên rất nhanh thì được lan truyền rộng rãi trên mạng, đồng thời còn có đủ loại phiên bản, đều không ngoại lệ là Hạ Tranh lặng lẽ yêu Hiên Cảnh như thế nào, sau khi cuối cùng cũng trở thành mỹ thực đại sư, thì chiếm được ưu ái của Hiên Cảnh, còn thêm một tờ hôn ước.
May mà Hạ Tranh không có tài khoản Face Bo, cũng không lên mạng xem tin tức về bản thân, chứ nếu thấy được còn không thổ huyết ư.
Chí ít thì người nhà cậu hết thảy đều đã muốn hộc máu.
_dce_o