Mỹ thực đại hội đúng hạn bắt đầu.
Vô luận là lễ khai mạc long trọng, hay khán đài chật kín quan khách, đều thể hiện rõ đây là một thịnh hội của toàn bộ Liên minh.
Trù sư được mời có tới hai trăm người, nhưng chỉ một trăm danh được xếp hạng.
Mỹ thực đại hội diễn ra trong vòng bảy ngày, ngày thứ nhất là lễ khai mạc, ngày thứ bảy là lễ trao giải và bế mạc. Cho nên thời gian thi đấu kỳ thực chỉ có năm ngày.
Sau lễ khai mạc, Top trù sư của lần đại hội trước sẽ thi thố tài năng, chế biến đồ ăn cho khán giả thưởng thức.
Thân phận của nhóm khán giả đều đã trải qua nghiệm chứng, phía chính phủ sẽ chọn ra hai trăm người may mắn, được nếm thử sở trường của một trăm vị trù sư đứng đầu toàn bộ Liên minh.
Mà trong lễ bế mạc, Top trù sư tân tấn cũng sẽ như vậy, làm ra món ngon để khán giả may mắn được thưởng thức.
Đây đại khái là thời điểm mà các khán giả mong đợi nhất.
Mà Hạ Tranh và nhóm thân nhân ngồi ở ghế khách quý dành cho người nhà, sẽ có xác suất trúng thưởng cao hơn.
Đây là chuyện mà ai cũng biết.
Không chỉ là ghế khách quý dành cho người nhà, mà các khán giả sở hữu ghế khách quý khác cũng có tỉ lệ trúng thưởng bất đồng so với ghế phổ thông.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chuyện này đều dựa cả vào vận khí, đôi khi thực sự không có chút quan hệ gì tới xác suất.
Tỷ như có người hàng năm đều sở hữu ghế khách quý, nhưng chưa từng được rút trúng. Mà có người lại chỉ ngồi ghế bình thường nhất, liên tục hai năm liền đều trúng thưởng.
Chỉ có thể nói, đối với người mặt đen và người mặt trắng (? ~ Có lẽ ý muốn nói đối với người xui xẻo và may mắn tuyệt đối, thì vận khí quan trọng hơn xác suất), cái vụ xác suất này, chính là một chuyện cười.
Tuy Hạ Tranh là khách quý đặc thù, nhưng đây lại là phúc lợi dành riêng cho khán giả, cậu không được tham gia vào. Bất quá thời điểm tranh tài diễn ra, cậu sẽ giống như ban giám khảo, được thưởng thức món ngon mà các trù sư tỉ mỉ nấu nướng.
Trong nhóm trù sư đang chờ nhập cuộc, có hai vị là người quen của Hạ Tranh – Côn-Chris và Lệ Tát-Chris.
Bài danh của Lệ Tát thấp hơn Côn rất nhiều, xếp hạng .
Cả hai người đều am hiểu các món điểm tâm ngọt.
Nhìn Côn, Hạ Tranh lại nhớ tới trước khi lễ khai mạc diễn ra, giữa Côn và người yêu của hắn là Lô Lê-Barry tiên sinh xảy ra một chuyện nhỏ.
Barry tiên sinh cuối cùng cũng nghe được Côn chuẩn bị cắt xén thức ăn của y, lập tức phi thường không biết xấu hổ, tựa như một con lười, đeo sau lưng Côn, liều mạng làm nũng.
Barry tiên sinh sở hữu dung mạo của một người đàn ông rắn rỏi tiêu chuẩn, dáng vẻ nũng nịu thực sự có chút không nỡ nhìn.
Côn vẻ mặt ghét bỏ.
Bất quá Hạ Tranh thấy, hai người tuy một thì vô lại một thì chán ghét, nhưng bầu không khí thoạt nhìn rất… hài hòa? Tựa như xung quanh bọn họ tự động hiện lên một tầng kết giới, cô lập những người khác ở bên ngoài.
Hạ Tranh suy nghĩ một chút, đại khái giống như trong phim truyện, tự động hình thành thế giới riêng của hai người? Mỗi thời mỗi khắc tú ân ái?
Hạ Tranh vẫn là lần đầu tiên ở trong hiện thực chứng kiến một đôi đồng tính chung đụng (không tính trong TV và trên mạng), dường như cũng không đặc biệt mất tự nhiên. Tuy so với bầu không khí giữa nam nữ thì có chỗ bất đồng, thế nhưng cảm giác lại hoàn toàn giống nhau.
Kỳ thực những hành động kia cũng có thể diễn ra giữa huynh đệ bằng hữu không tồn tại chút ý tứ ám muội nào, nhưng giữa người yêu, chính là bất đồng, luôn khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Sau đó Hạ Tranh quay đầu, thấy nhị ca đang dựa vào Ninh Quân không biết nói cái gì, cùng với Ninh Quân vẻ mặt ghét bỏ nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Được rồi, bầu không khí giữa hai người này cũng có chút kỳ quái. Tựa như cùng một loại với Côn và Barry tiên sinh.
Xem ra đời này Ninh Quân rất có thể sẽ bị nhị ca nhà mình tha đi.
Cuối cùng cậu liếc nhìn Hạ Khâm và Hiên Cảnh mặc dù chẳng nói chẳng rằng, thế nhưng trong hành động, lại tỏ ra vô cùng ăn ý.
Ừm, đây có phải cũng được coi là một loại mập mờ hay không? Trong tiểu thuyết viết, lẫn nhau ám muội không nói thành lời gì gì đó?
Lẽ nào đại ca và Hiên ca có chuyện không thể nói ra? Tỷ như tình chiến hữu đã biến thành ái tình rồi mà hai người còn chưa phát hiện?
Sau khi Hạ Tiểu Tranh sở hữu thực lực đồng thời loại bỏ được tâm ma, tính cách cũng ngày càng hoạt bát, tư duy (bổ não) cũng ngày càng bay bổng, còn có thể YY đến trên đầu đại ca nhà mình.
“Nếu như đại ca và Hiên ca quả thực có gì đó, hôn ước giữa mình và Hiên ca chẳng phải sẽ trở ngại tình cảm lưu luyến của đại ca hay sao?” Hạ Tranh nhớ tới đại ca nhà mình và Hiên Cảnh vốn là hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, thời điểm mới biết bò đã lăn lộn chơi chung một chỗ (đánh lộn) – đây là lịch sử đen tối do cha mẹ hai nhà cung cấp, từ nhỏ cảm tình đã tốt đến quả thực có thể mặc chung một cái quần – đây là phun tào của nhị ca, thẳng đến một hai năm gần đây quan hệ mới có chút xa cách.
Chẳng lẽ vì ý thức được bản thân nảy sinh cảm tình bất thường với bằng hữu, đâm ra ngượng ngùng?
Như vậy mình chẳng phải nên giải trừ hôn ước với Hiên Cảnh hay sao?
“Tiểu Tranh, em đang phát ngốc gì đó?” Khách quý đặc thù phải sau khi bắt đầu thi đấu mới có thể tới hội trường, hiện tại Hạ Tranh đang ngồi cùng đám Hạ Khâm. Hạ Khâm đang nói chuyện với Hạ Tranh, giới thiệu các trù sư nằm trong Top hiện nay của Liên minh, vừa quay đầu lại phát hiện Hạ Tranh đang ngẩn người.
“Đang nghĩ xem đại ca và Hiên ca có phải là một đôi hay không?” Hạ Tranh đang thất thần không để ý liền thốt ra lời trong lòng.
“… Khụ khụ khụ khụ…” Hạ Khâm lập tức sặc nước bọt, một hồi lâu nói không nên lời.
Hiên Cảnh yên lặng quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ: “Tiểu Tranh, em bảo gì cơ?”
Hạ Tranh thấy hai người kích động đến vậy, trong lòng buồn bực, lẽ nào hai người thực sự là một đôi? Bị mình nói trúng tim đen cho nên mới xấu hổ như thế?
“Ha ha ha ha ha Tiểu Tranh cười chết anh rồi.” Hạ Ngọc cười đến nghiêng ngả, “Trong đầu em đang nghĩ những thứ gì thế hả?”
“Em chỉ là thấy cảm tình giữa đại ca và Hiên ca rất tốt thôi mà.” Hạ Tranh sờ mũi, “Nhị ca và Ninh Quân cảm tình cũng tốt lắm.”
Lần này đến phiên Hạ Ngọc và Ninh Quân ho khan.
“… Tiểu Tranh, em chớ nghĩ nhiều.” Hạ Khâm uống một ngụm nước, rốt cục hòa hoãn khí huyết, “Lão nhị và Ninh Quân cảm tình quả thực rất tốt, nhưng anh và Hiên Cảnh không có tầng quan hệ kia.”
Khuôn mặt Hạ Ngọc đỏ bừng: “Tình cảm giữa em và Ninh Quân tất nhiên là tốt đẹp rồi, bọn em là hợp tác, mọi người nghĩ gì vậy? Em thì cảm thấy đại ca và Hiên ca rất có thể thực sự là một đôi, hai người các anh thanh mai trúc mã, nói không chừng đã sớm phát triển thành cái đó rồi nha.”
Sắc mặt Hạ Khâm tái xanh, hận không thể đánh cho đệ đệ hồ ngôn loạn ngữ này một trận.
“Tiểu Tranh, chớ suy nghĩ lung tung.” Hiên Cảnh vỗ vai Hạ Tranh, “Tôi tuyệt đối không thể có gì đó với Hạ Khâm được. Lịch sử đen tối của cậu ta tôi đều biết rõ, hoàn toàn không thể sinh ra bất cứ tâm tư ám muội nào hết.”
Hạ Tranh chớp mắt: “Ah, em chỉ đùa giỡn chút thôi, đừng quá kích động.”
Dáng vẻ của em hoàn toàn không giống như đang đùa giỡn a! Một đám người rống giận trong lòng.
“Sao đột nhiên em lại nghĩ như thế?” Hạ Khâm mười phần bất đắc dĩ.
“Không có gì, chỉ là trông thấy bầu không khí giữa Côn và Barry tiên sinh rất giống với bầu không khí giữa mấy người.” Hạ Tranh ăn ngay nói thật.
Chỗ nào giống! Đám người lại tiếp tục rống giận trong lòng.
“Tóm lại… Anh và Hiên cảnh chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.” Hạ Khâm đỡ trán, “Em hù chết đại ca.”
“Ah, em sẽ không nói nữa.” Được rồi, đại ca cũng đã nói như vậy, thì tạm thời cứ để thế đi. Bản thân mình sẽ tự quan sát xem xét, Hạ Tranh nghĩ thầm. Nếu như đại ca và Hiên Cảnh thực sự tồn tại ý tứ nào đó, hẳn sẽ không cố kỵ chính mình. Dù sao bọn họ đều biết hôn ước này cũng chẳng mang ý nghĩa đặc thù gì.
Hạ gia và Hiên gia liên minh, đại ca cùng Hiên ca đính hôn cũng có thể nha. Mình hiện tại đã cường đại hơn, không cần dùng hôn ước với Hiên gia để bảo hộ bản thân nữa.
“Tóm lại anh và Ninh Quân cũng không có quan hệ mờ ám nào hết, đúng không, Tiểu Ninh Tử?” Hạ Ngọc vội hỏi.
Ninh Quân trợn trắng măt nhìn Hạ Ngọc: “Tiểu Tranh, tuy Hạ Ngọc là nhị ca của cậu, thế nhưng tôi vẫn phải nói một câu, trình độ thường thức của tôi rất là cao đó.”
“Tiểu Ninh Tử em có ý gì? Em muốn nói tôi rất kém sao? Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi ưu tú như vậy!” Hạ Ngọc lập tức bất mãn.
Ninh Quân ném cho Hạ Ngọc một ánh mắt chê cười.
Hạ Ngọc không tha tiếp tục quấy rầy Ninh Quân.
Nhìn hai người hỗ động lẫn nhau, Hạ Tranh và Hạ Khâm trao đổi một ánh mắt.
Hai người này, tuyệt đối không giống như là không có chuyện gì a!?
Cũng may thời điểm lễ khai mạc diễn ra khán giả đều vô cùng kích động, tiếng ồn ào rất lớn, nếu không hai người này cứ ghét bỏ tới ghét bỏ lui như vậy, quả thực có chút mất mặt.
… Lễ khai mạc lần này vừa lúc do Đông minh chịu trách nhiệm, vô luận là ca vũ hay các tiết mục tạp kỹ, đều thể hiện nét văn hóa truyền thống đặc sắc của Đông minh.
Trong đó có biểu diễn cơ giáp, càng khiến cho khán giả kinh hô không ngớt.
Thời điểm hai trăm vị trù sư đăng tràng, pháo hoa liền bắn lên, lúc Thánh hỏa tượng trưng cho Mỹ thực đại hội được đốt cháy, bầu trời cũng đã chuyển về tối.
Sau khi lãnh đạo của hiệp hội trù sư và quan chức cấp cao của Liên minh lần lượt tiến lên đọc diễn văn, liền đến phần phúc lợi mà vạn chúng cùng mong chờ.
Top trù sư của lần đại hội trước, sắp sửa vì khán giả may mắn mà nấu nướng mỹ thực.
Mặc dù hiện tại đã là buổi tối, từ góc độ sinh lý mà nói, bữa tối ăn quá no cũng không tốt. Nhưng có thể nếm thử món ăn của mỹ thực đại sư, đừng nói buổi tối, cho dù là hừng đông cũng không quan hệ.
Bởi vì thời gian cấp bách, cho nên những dồ ăn này đều cần được hoàn thành trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đương nhiên sẽ không có các món chưng hầm cách thủy.
Mà nguyên liệu nấu ăn, thì do các trù sư tự chuẩn bị, sơ chế từ trước – tỷ như các loại nguyên liệu cần được yêm ướp, đã sớm làm sẵn, tại hiện trường chỉ thực hiện công đoạn chế biến cuối cùng mà thôi.
Hội trường rất nhanh thì bay lên đủ loại hương khí thơm ngon của thức ăn, dẫn tới đám khán giả vốn đã tiêu hóa không sai biệt lắm đồ ăn trong dạ dày từ trước, lại càng thêm đói bụng.
Ở trong mắt Hạ Tranh, đây không chỉ là một hồi thịnh yến dành cho khứu giác, mà càng là một hồi thịnh yến dành cho thị giác.
Hào quang của các loại mỹ thực thi nhau khoe sắc, công hiệu bất đồng liên tiếp tranh đua với nhau. Hạ Tranh thậm chí còn nhìn thấy hai món ăn phân biệt huyễn hoặc ra hai chủng mãnh thú, trực tiếp chém giết giữa không trung.
“… Mãnh hổ… Mãng xà…” Hạ Tranh nghẹn họng nhìn trân trối.
Hiên Cảnh vẫn luôn đặt vài phần chú ý trên người Hạ Tranh, cậu vừa mở miệng hắn liền nghe được: “Sau khi sở hữu tinh thần lực, có thể chứng kiến rất nhiều cảnh vật thú vị. Khán giả phổ thông quan sát Mỹ thực đại hội là xem mỹ thực, còn đối với chúng ta mà nói, lại là chiêm ngưỡng một màn chiến đấu đặc sắc.”
“Đặc biệt về sau khi trù sư song song đối chiến, tranh đấu lúc đó mới thực là mãn nhãn.” Hạ Ngọc nháy mắt, “Có món ăn khí thế quá mạnh mẽ, trực tiếp áp món ăn khác một đầu, lúc ấy, mỹ thực đại sư thậm chí còn có thể mắc phải sai lầm.”
“Hiện tại chỉ là chút chuyện nhỏ, các mỹ thực đại sư cũng chưa xuất ra công phu thực sự, Tiểu Tranh trông thấy long xà triền đấu là vì hai vị mỹ thực đại sư này bình thường cũng hay ganh đua với nhau, hiện tại lại xếp hai người ở vị trí gần kề, nên bọn họ mới có chút chú tâm. Những mỹ thực đại sư khác cũng chẳng chăm chút là mấy đâu.” Hạ Khâm cười nói, “Không biết sau này khi Tiểu Tranh tham gia Mỹ thực đại hội, sẽ lại là cái dạng gì.”
“Lần trước đồ ăn của Tiểu Tranh chẳng phải cũng có rồng bay lên sao?” Lần đầu tiên Ninh Quân chứng kiến một quang cảnh long trọng đến thế, thực sự là mắt không kịp nhìn, “Nói không chừng đến lúc đó cũng là long a. Long rất suất.”
“Nói tới rồng… Dường như đặc hiệu của mỹ thực và văn hóa mà bản thân mỹ thực đại sư được hun đúc cũng có quan hệ. Mỹ thực đại sư Đông minh chế biến thức ăn ngon đa phần huyễn hoặc ra rồng phương Đông, còn bên Tây minh thì lại là rồng phương Tây.” Hiên Cảnh nói, “Tôi còn từng gặp qua đủ loại thần tiên và ác ma thiên sứ nữa kìa.”
Hạ Tranh đầu đầy hắc tuyến.
Cậu thực sự đang quan khán Mỹ thực đại hội ư? Không phải cái gì mà triệu hoán đại hội đấy chứ?
Thời điểm bản thân tham gia Mỹ thực đại hội trước khi trọng sinh, ở trong mắt các ca ca, rốt cục là trạng huống gì? Hiện ra đặc hiệu như thế nào? Có chiến đấu với đặc hiệu của đối thủ không hay? Thực là hiếu kỳ a.
“Khụ khụ, em chỉ lo lắng nếu chứng kiến những đặc hiệu này, thời điểm nấu ăn có thể sẽ bị quấy rầy hay không?” Hạ Tranh rớt một giọt mồ hôi lạnh.
Trên không trung là các sinh vật thần kỳ đánh lộn, cậu thực sự có thể tĩnh hạ tâm lai mà nấu nướng sao?
“Hẳn là không có vấn đề chứ nhỉ?” Hiên Cảnh cũng không dám chắc, “Trong những mỹ thực đại sư này cũng có người sở hữu tinh thần lực, tôi không thấy bọn họ bị quấy nhiễu. Ừm, dường như cũng có một chút, nhưng là vì thất bại trong việc so bì khí thế.”
Hạ Tranh lại càng thêm lo lắng.
Tỷ như đồ ăn của mình huyễn hoặc ra một con thỏ (???), đối phương lại xuất ra một mãnh hổ, mãnh hổ một miếng ngoạm rớt tiểu thỏ, cậu nhất định sẽ bị ảnh hưởng đi!?
“Không vận tinh thần lực lên hai mắt cũng không được.” Hạ Khâm cười nói, “Chỉ cần chẳng thèm quan tâm là tốt rồi. Bị thua về khí thế, phỏng chừng do tự bản thân quá khẩn trương nên mới thua trước thôi! Cũng không phải là bị thua rồi nên mới trở nên khẩn trương. Nếu như trù sư không thể bỏ hết tạp niệm ra ngoài trong lúc nấu nướng, thì cũng chẳng có tư cách tham dự Mỹ thực đại hội.”
Hạ Tranh gật đầu: “Cũng đúng, thời điểm nấu nướng, phỏng chừng em sẽ không dư lực đi quan tâm tới những thứ này.”
Thế nhưng thời điểm quan sát thì thực sự rất lưu ý a.
Hạ Tranh lại nhìn quanh hội trường.
Một hồi thì hoa rơi một hồi thì lá rụng, một lát trời trong một lát trời mưa, còn có cái gì mà vịt xiên đầy dao nĩa và gà trống cắm đũa hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi tuần tra xung quanh.
Quả thực là một bộ quần ma loạn vũ.
Bất quá đúng như lời đám Hạ Khâm nói, những mỹ thực đại sư này, ngoại trừ hai vị triệu hồi ra mãnh hổ và mãng xà quần ẩu lẫn nhau, những người còn lại dường như cũng không sử xuất toàn lực, đặc hiệu do mỹ thực huyễn hoặc ra đều chỉ có quy mô rất nhỏ.
Nhưng cho dù là vậy, cũng khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Hạ Tranh lại nghĩ tới đặc hiệu đáng thương được thức ăn mình làm triệu hoán – đây quả thực là không cùng một đẳng cấp a!
Có lẽ ở trong mắt người sở hữu tinh thần lực, chỉ bằng vào thị giác, đã có thể xác định mỹ thực nào ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ hơn nhỉ!?
Tuy sớm biết đường mình phải đi còn rất dài, nhưng hiện tại chứng kiến kỳ cảnh do những người này “triệu hoán” ra, Hạ Tranh lại càng thêm tin tưởng vững chắc vào suy nghĩ ấy.
Thức ăn cậu làm trước kia quả thực không tính là sở trưởng nhất của bản thân – dù sao chủ đề rất hạn chế, tài liệu hạn chế, thời gian cũng có hạn chế, đối thủ lại không thuộc cùng một đẳng cấp, Hạ Tranh cũng không xuất ra toàn bộ thực lực.
Nhưng cho dù có xuất ra toàn bộ thực lực, Hạ Tranh cũng không thể dám chắc tác phẩm của mình sẽ tạo ra đặc hiệu lợi hại thế nào, có thể đối kháng với mãnh hổ và mãng xà.
Được rồi, nghe nói về sau còn có long phượng và thiên sứ ác ma.
Thật là đáng sợ…
Không thể cứ lo lắng như vậy được, trở về nhất định phải tôi luyện trù nghệ bản thân cho thật tốt!
Hạ Tranh ở trong lòng siết chặt nắm tay, quyết định phải tiến thêm một bước cho linh cảm thăng hoa.
… Thời điểm Hạ Tranh còn đang bị chấn động, các mỹ thực đại sư đã lục tục hoàn thành món ăn của mình, trên màn hình lớn giữa không trung, rút thăm trúng thưởng đã bắt đầu.
Đám người Hiên Cảnh đều khẩn trương ngóng nhìn dãy số trên màn hình, kết quả trong bọn họ quả thực có người trúng thưởng.
Ninh Quân nhìn dãy số rồi mờ mịt quay trái quay phải: “Tôi được rút trúng? Là tôi? Thật là tôi?”
“Là em.” Hạ Ngọc ghen tị nói, “Ăn xong nhớ phải nói cảm tưởng cho tôi biết… Được rồi, hay là đừng nói thì hơn, miễn cho tôi càng thêm khó chịu.”
“Chúc mừng.” Hạ Tranh cười đẩy Ninh Quân một cái, “Còn không mau xuống dưới.”
Vận khí Ninh Quân thật là tốt.
“Trời ạ.” Ninh Quân vẫn đang bị vây trong trạng thái mộng du, hiển nhiên phi thường không dám tin, chính mình cư nhiên trúng thưởng.
“Thực đáng tiếc.” Những người khác vẻ mặt tiếc nuối. Đây chính là mỹ thực được chế biến bởi vị mỹ thực đại sư đứng đầu toàn bộ Liên minh, ngoại trừ những vị đức cao vọng trọng đã ẩn cư khác.
“Không sao, mặc dù hiện tại không được rút trúng, thế nhưng sau đó em vẫn có thể lấy thân phận khách quý đặc thù để thưởng thức món ăn của các đại sư nha.” Hạ Tranh an ủi.
Những người khác phun huyết: “Đó là em, cũng không phải chúng tôi.”
“Ừ nhỉ.” Hạ Tranh gãi gãi mặt. Đúng rồi, chỉ có mình mới được ăn thôi.
Nhìn Ninh Quân trong hội trường, đang thưởng thức mỹ thực, mà sau lưng tựa hồ xuất hiện một đôi cánh trắng như muốn bay thẳng lên trời, mấy người xung quanh yên lặng che mắt.
Thực ghen tỵ, không muốn xem nữa.
Hạ Tranh thở dài. Khán giả tới đây quan sát Mỹ thực đại hội, không phải là đang tự ngược hay sao?
Có lẽ… thực sự cũng có chút tự ngược đi!?
Sau khi các khán giả may mắn hoàn thành việc hưởng dụng mỹ thực, toàn bộ lễ khai mạc rốt cục kết thúc trong viên mãn.
Ninh Quân gần như là bay trở về.
Ăn quá ngon, ngon đến hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi. Lúc này khẩu vị bất đồng đã không còn quan trọng, mỹ thực đã vượt qua văn hóa vượt qua quốc gia.
Hơn nữa tinh thần lực của Ninh Quân cũng rất mạnh mẽ, khả năng cảm nhận được hiệu dụng của mỹ thực càng thêm mãnh liệt. Ngoại trừ vị giác được hưởng thụ, tinh thần lực cũng được thỏa mãn.
Dùng cách thô tục một chút để hình dung, tựa như đạt tới mấy lần cao triều (lên đỉnh đó mà ahihi) lận, còn là trên cả hai phương diện thân thể và tâm linh.
“… Đừng, đừng khóc.” Hạ Tranh 囧 囧 đưa khăn tay cho Ninh Quân.
Ninh Quân một bên lau nước mắt một bên lại không thể ngừng được mà rơi lệ.
Hỏi tôi vì sao mắt hàm lệ, bởi vì tôi đối với mỹ thực chân tâm yêu mến.
Quả thực cảm giác như linh hồn đã thăng thiên… Đã được nhìn thấy Thiên Đường.
“Tiểu Tranh, cậu nhất định phải nỗ lực lên!” Ninh Quân lệ nóng doanh tròng cầm chặt hai tay Hạ Tranh, “Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao mỹ thực đại sư lại là báu vật của cả Liên minh rồi!”
“Ách… Tôi sẽ cố gắng.” Hạ Tranh vẻ mặt 囧. Ý Ninh Quân là, muốn mình cũng có thể làm ra mỹ thực khiến cho y không ngừng được mà rơi lệ ư? Mỗi ngày nhìn Ninh Quân khóc, cậu áp lực rất lớn có được không.
“Được rồi Tiểu Ninh Tử, em dọa Tiểu Tranh rồi kìa.” Hạ Ngọc ra vẻ cụ non thở dài, đem Ninh Quân đang vô cùng hưng phấn kéo lại, “Em là lần đầu tiên được thưởng thức mỹ thực của những vị đại sư này, cho nên kháng tính quá yếu. Ăn nhiều thêm mấy lần sẽ không còn khóc nữa. Ừm, tuy là vẫn rất hưởng thụ. Em là hợp tác của tôi, về sau còn có nhiều cơ hội.”
“Vậy anh phải nỗ lực lên.” Ninh Quân đương nhiên biết, mỗi một nhân sĩ đứng trên đỉnh phong trong lĩnh vực của mình, đều có thể hẹn trước với mỹ thực đại sư. Hạ gia tự nhiên cũng có tư cách này.
Thế nhưng Hạ Ngọc nói tới, hẳn là tư cách của cá nhân anh!
“Tôi đương nhiên sẽ cố gắng.” Hạ Ngọc cười nói, “Có em làm hợp tác, nói không chừng tôi còn có thể sỡ hưu tư cách hẹn trước sớm hơn so với đại ca nữa.”
Hạ Khâm yên lặng thụ một mũi tên.
Chú mày có hợp tác, còn là đại sư chế tạo cơ giáp vô cùng lợi hại, rất đáng gờm phải không?
Được rồi, thực sự rất đáng gờm.
Hạ Khâm lặng lẽ thắt tâm. Nếu không phải có nhiều người ở đây, anh nhất định sẽ làm một hồi giao lưu tình cảm giữa huynh đệ.
Anh cũng muốn có một đồng bạn, thế nhưng không tìm được ai hợp mắt.
“Nếu không thì Tiểu Tranh làm hợp tác của đại ca đi?” Hạ Khâm thở dài.
“… Đừng có mơ, Tiểu Tranh là vị hôn phu của tôi, khẳng định là hai chúng tôi hợp tác với nhau.” Hiên Cảnh vội vã khẳng định chủ quyền bản thân.
“Hai người các anh cãi nhau, đừng lấy em ra làm cái cớ.” Hạ Tranh nghiêm túc nói.
Hạ Khâm & Hiên Cảnh: “…”
Sao cứ cảm thấy lời này không đúng lắm.
Hạ Tranh yên lặng thở dài trong lòng.
Được rồi, cho dù đại ca và Hiên ca không tiến thêm một bước trong quan hệ, thế nhưng loại tình hữu nghị này vẫn rất thâm hậu. Cũng không biết bao giờ thì nó mới có thể thăng hoa.
Hạ Tranh rất thích đại ca, hiện tại cũng khá ưa Hiên Cảnh. Nếu như đại ca và Hiên Cảnh lựa chọn ở chung một chỗ, cậu vẫn cảm thấy rất tốt.
Làm đệ đệ, cậu đối với đại ca cũng tồn tại lòng chiếm hữu nhất định. Không muốn đại ca bị kẻ xa lạ nào đó đoạt mất.
Nếu như nhị ca và Ninh Quân ở chung một chỗ, Hạ Tranh sẽ thật cao hứng. Cả nhị ca và Ninh Quân cậu đều thích.
Bất quá đời sống tình cảm của các ca ca, cậu sẽ không nhúng tay, tối đa chỉ tưởng tượng trong lòng mà thôi, ngày nào đó khi tình hữu nghị giữa đại ca và Hiên ca thăng hoa, cậu liền triệt tiêu hôn ước, hảo hảo biểu thị bản thân sẽ là chỗ dựa cho hai người bọn họ.
Kỳ thực Hạ Tranh hiện tại cũng rất muốn hủy bỏ, bất quá hai nhà đều phản đối. Hiên Cảnh còn vẻ mặt bi thương hỏi có chỗ nào không phải với cậu, khiến cho cậu tức giận hay không. Người Hạ gia cũng tâm tình kích động hỏi cậu có phải đã bị Hiên Cảnh khi dễ.
Khiến cho Hạ Tranh thực sự hết cách.
Hạ Tranh thở dài.
Buồn.
Nếu quả thực bởi vì mình mà trở ngại tình cảm giữa đại ca và Hiên ca thăng hoa, bản thân chẳng phải sẽ là tội nhân hay sao, thật là sầu a.
Hạ Khâm và Hiên Cảnh cãi nhau vốn là vì “quyền sở hữu” Hạ Tranh, nếu như bọn họ biết Hạ Tranh coi việc bọn họ tranh cãi là minh chứng cho tình cảm tốt đẹp, có lẽ đều muốn thắt tâm mà chết.
Đương nhiên, khi đó nói không chừng Hạ Tranh lại cho rằng hai người song song tự tử vì tình.
Thực sự là vô cùng bi thương.
Thực chờ mong biểu tình của hai người này, vào thời điểm mà Hạ Tiểu Tranh đã bổ não quá mức, hiểu lầm càng thêm sâu, thực sự cho rằng hai người đã tu thành chính quả mà đem hôn ước hủy bỏ, chúc phúc cho bọn họ.
Phỏng chừng sẽ nghẹn chết.
Đương nhiên, đây là chuyện của rất lâu về sau. Hiện tại Hạ Tranh bất quá là được Côn và Barry giúp mở mang đầu óc, lại bị Ninh Quân và Hạ Ngọc gợi lên một tia sáng, dẫn tới đại não rộng mở quá mức, thần trí mới tương đối nhanh nhảu.
Nhưng dù sao tâm tư của Hạ Tranh lúc này vẫn chủ yếu đặt vào Mỹ thực đại hội (cụ thể là các loại đặc hiệu đáng sợ), đối với “ăn ý” giữa Hạ Khâm và Hiên Cảnh chỉ là thoáng lưu tâm, rồi cũng không chú ý nữa.
df--cb-ed-edbb