Mỹ thực đại hội khảo nghiệm không chỉ là trù nghệ.
Theo Hạ Tranh nhận xét, đây là một tràng vận động toàn diện vừa thú vị vừa đầy tính khiêu chiến.
Sử dụng phương thức này chọn ra những trù sư tối cường, khiến cho Hạ Tranh cảm thấy có điểm… kỳ quái.
Nhưng Mỹ thực đại hội đã cử hành nhiều năm như vậy, đời đời truyền thừa, mọi người đều không cảm thấy có điểm không đúng. Hạ Tranh cũng chẳng thể phun tào gì được.
Ngày thi đấu thứ nhất, các mỹ thực đại sư dự thi sẽ nhận được một tấm bản đồ được mã hóa, thông qua phá giải, tìm được vài địa điểm cất giấu nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ làm bếp.
Các mỹ thực đại sư đều ở mỗi địa điểm lấy đi một phần nguyên liệu nấu ăn, đồng thời thu được dụng cụ làm bếp, sau đó trong thời gian quy định trình lên món ăn của mình.
Việc này còn khảo nghiệm cả trí nhớ và thể lực, thực sự là dằn vặt không gì bằng.
Hạ Tranh vẫn chưa hiểu rõ, điều này thì có quan hệ gì với việc chọn ra trù sư tối cường.
Bất quá đối với khán giả mà nói, tràng diện kia quả thực là một cuộc thi đẹp mắt vô cùng.
Mỹ Thực Tinh cũng không tốt đẹp như cái tên của nó, vì nuôi thả vô vàn các chủng loại nguyên liệu nấu ăn, rất nhiều loại – vô luận là thực vật hay động vật – đều có tính nguy hiểm nhất định.
Đây quả thực giống như đang chơi trò mạo hiểm.
Mỹ thực đại hội vẫn luôn lấy cách thức thi đấu này làm mở màn, thời điểm Hạ Tranh tham gia cũng là như vậy. Chỉ có điều phương pháp mã hóa của bản đồ và địa điểm cất giấu nguyên liệu nấu ăn, dụng cụ làm bếp là bất đồng.
Bất quá cũng may đều là những địa phương có thể đặt chân tới, chỉ cần sở hữu năng lực sinh tồn nhất định nơi dã ngoại là được. Đối với Hạ Tranh mà nói, dù sao vẫn tương đối dễ dàng.
Không biết có phải vì các mỹ thực đại sư đứng đầu Liên minh đều đã từng trải qua việc thu thập nguyên liệu nấu ăn nơi dã ngoại hay không, một vòng này đối với bọn họ, quá trình tìm kiếm nguyên vật liệu cũng chẳng gian nan là bao, phá giải mật mã mới là công đoạn khổ sở nhất.
Mà ban tổ chức còn có một sở thích xấu xa, cho bọn họ biết những nguyên liệu nấu ăn được cất giấu kia sở hữu công hiệu trong thời gian có hạn. Nếu như tới muộn, nguyên liệu nấu ăn sẽ bị biến vị!
Tuy nguyên liệu nấu ăn đa dạng phong phú, trên cơ bản có thể thỏa mãn mọi nhu cầu của trù sư. Nhưng dù sao vẫn có hạn chế.
Vì mức độ nguy hiểm của vòng thi đầu tiên không lớn, cho nên mỹ thực đại sư không được phép mang theo hợp tác, phải tự mình hoàn thành.
Một ít mỹ thực đại sư không am hiểu giải mã đã muốn trợn trừng mắt. Đây gọi là còn chưa chân chính khoa tay múa chân, đã ngã xuống ngay từ vòng đầu, cũng quá bi thảm rồi đi.
Mà có mỹ thực đại sư đầu óc tương đối linh hoạt đã bắt đầu xuất phát, đi tìm nguyên liệu nấu ăn.
Một cái tinh cầu lớn như vậy, mỗi một trù sư lại sở hữu bản đồ bất đồng, cho nên muốn theo sau người khác chiếm tiện nghi là điều không thể.
Nếu như sử dụng cả tinh cầu để “chơi trò giải mã tìm bảo”, phương tiện giao thông nhất định sẽ được trang bị đầy đủ. Trù sư đã tìm ra được địa điểm, chỉ cần cho người điều khiển biết mình muốn tới nơi nào là xong.
Đương nhiên, người điều khiển phương tiện cũng chỉ có thể đưa tới đại lộ gần nhất, còn lại thì trù sư phải dựa vào hai chân, tự mình tìm tới mục tiêu cuối cùng.
Lúc bản thân tự thể nghiệm, kỳ thực vô cùng khổ bức. Bất quá hiện tại làm khán giả ngồi xem, lại cảm thấy phi thường có ý tứ.
Hạ Tranh lúc này đã ngồi vào ghế khách quý đặc biệt, chung một chỗ với ban giám khảo. Một bên của cậu là đám Lôi Mông, một bên khác là giám khảo của lần Mỹ thực đại hội này. Tất cả mọi người đều đang xôn xao bàn tán, suy đoán hàm nghĩa thực sự của mật mã bản đồ.
Dù sao, ngồi chờ cũng nhàm chán, chẳng bằng mọi người cùng nhau giải mã.
Khảo nghiệm của ban giám khảo không có ý bẫy người, cho nên mật mã cũng không đặc biệt khó khăn, chỉ là có tới… mấy trăm lời giải lận. Nếu quả thực ngu ngốc đến mức không hiểu nổi gợi ý, cũng có thể dựa vào cậy mạnh mà thử ra được.
Chỉ có điều thời gian tiêu tốn chính là một cái bẫy.
Mấy trăm tấm bản đồ này đều xuất hiện trên màn hình lớn, khán giả cũng có thể kéo màn hình nhỏ tới trước mặt để mở ra bản đồ mã hóa, tiến hành phá giải. Nếu có khán giả trả lời chính xác toàn bộ, trong số họ, chọn ra một người may mắn, phần thưởng là một tấm phiếu hẹn trước với mỹ thực đại sư xếp hạng đầu trong lần Mỹ thực đại hội này.
Căn cứ vào quy định của hiệp hội trù sư, muốn thưởng thức đồ ăn do mỹ thực đại sư làm, thì phải hẹn trước. Mà phiếu hẹn này thì có thể không thèm để ý tới những lần hẹn từ trước đó của mỹ thực đại sư kia, trong vòng một tháng sau khi Đại hội kết thúc, và trải qua mỹ thực đại sư tư vấn, sẽ được mỹ thực đại sư nấu cho một bữa ăn.
Nhưng đây cũng là phúc lợi của khán giả, giám khảo và khách quý đặc thù không thể tham dự.
Bất quá mặc dù không có phần thưởng, tự mình tìm ra lời giải cũng là một chuyện rất thú vị.
Hạ Tranh rất nhanh đã giải được mười mấy tấm bản đồ – phương thức mã hóa này cậu rất quen thuộc, còn lại thì có điểm hao phí tâm tư, thậm chí phải dựa vào chút vận khí.
Trù sư trong hội trường đã lục tục li khai, còn dư lại gần một nửa vẫn đang vò đầu bứt tai, gấp đến độ xoay vòng vòng.
Mà muốn tìm ra đáp án thì cần phải tỉnh táo, càng vội vàng xao động lại càng khó hiểu thấu, một vài trù sư đã từ bỏ mà đi đường tắt, bắt đầu dùng biện pháp ngu ngốc là thử từng đáp án một.
Lúc này màn hình đã chuyển qua quá trình “tầm bảo” của đám trù sư đã tìm được lời giải, phần này hiển nhiên so với tình trạng cuống cuồng trong hội trường thì đẹp mắt hơn nhiều.
Vận khí của Côn không tệ, thuộc về nhóm người đầu tiên tìm được lời giải.
Bản đồ giải ra có mười địa điểm, địa điểm thứ nhất của Côn là một thạch động phía sau một thác nước. Tuy không có gì nguy hiểm, nhưng áp lực nước cũng không nhỏ, cuối cùng vẫn rất chật vật.
Bất quá, quả thực mục đích của ban tổ chức là, không để bạn gặp nguy hiểm, nhưng cũng sẽ không cho bạn yên lành vượt qua.
Cả một ngày “tầm bảo”, nhất định sẽ khiến cho trù sư sức cùng lực kiệt, như vậy, mới có thể khảo nghiệm trù nghệ của bọn họ dưới tình huống hao hết thể lực.
Khảo nghiệm ở đây, chính là bản năng nấu nướng của trù sư.
… Đến giữa trưa, giám khảo và khách quý đặc thù sẽ có một bữa ăn giao lưu, khán giả cũng dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, mà dời tới nhà hàng dùng cơm.
Mà những người dự thi đáng thương, chỉ có thể giải quyết bằng lương khô.
Đương nhiên, nếu như dư dả thời gian, tinh thần không quá khẩn trương, bọn họ cũng có thể ở ngay tại chỗ mà động thủ, làm một bữa ăn đơn giản.
Hạ Tranh đặc biệt nhìn xuống, các trù sư thuộc Top lần trước, đều vô ưu vô tư ở dã ngoại nấu nướng mỹ thực. Mà rất nhiều mỹ thực đại sư năm nay mới được mời tới, thì vô cùng khẩn trương qua loa lấy lương khô lấp bụng.
Thường xuyên tham gia thi đấu và không thường tham gia thi đấu, tố chất tâm lí sẽ bất đồng.
Nhớ tới lần đầu tiên bản thân tham gia Mỹ thực đại hội, cũng là dùng lương khô.
Khi đó đầu óc mình đã hoàn toàn bị chiếm đóng bởi suy nghĩ nên nấu món gì trong vòng đầu tiên, thực sự không cách nào lo chuyện ăn uống nữa.
Chẳng biết ngày sau mình có còn khẩn trương như vậy nữa hay không.
“Hạ Tranh, người kia có biết cậu không?” Lôi Mông đột nhiên cất lời hỏi, cắt đứt tâm tư của Hạ Tranh.
Đều là bằng hữu trong cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên, đám người Lôi Mông tự nhiên ngồi cùng bàn với Hạ Tranh. Hạ Tranh nhìn theo ánh mắt Lôi Mông, quả thực là người quen.
Là Vương Ninh lần trước họp thành tiểu đội cùng nhau làm nhiệm vụ. Lần này hắn đảm nhiệm vị trí nhân viên an ninh của Mỹ thực đại hội, chấp hành công tác ở sảnh ăn này.
Hạ Tranh thấy Vương Ninh dường như có lời muốn nói, vừa vặn cậu đã dùng xong cơm. Sau khi nói với bằng hữu một tiếng, liền đi tới.
Vương Ninh kéo Hạ Tranh qua một bên, xấu hổ cười cười: “Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu.”
“Em được mời tới làm khách quý đặc thù đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, khách quý đặc thù luôn dùng cơm ở đây.” Hạ Tranh bình tĩnh đáp.
Vương Ninh: “…” Có thể đừng sắc bén như vậy được không? Hắn đương nhiên là đặc biệt tới tìm Hạ Tranh, thế nhưng cũng đừng vạch trần thế chứ?
“Chuyện gì?” Hạ Tranh hỏi.
Vương Ninh ho khan một tiếng: “Kỳ thực cũng không có quan hệ với cậu…”
“Ah.” Hạ Tranh xoay người rời đi.
“Chờ đã!” Vương Ninh vội vàng kéo Hạ Tranh lại, “Được rồi được rồi, anh không vòng vo nữa!”
Hạ Tranh cho Vương Ninh một ánh mắt “anh rốt cục biết thức thời rồi đó”.
Có chuyện mau nói, ấp a ấp úng cái gì.
“Kỳ thực là chuyện của Hiên Cảnh… Không đúng không đúng, không tính là chuyện của Hiên Cảnh, nhưng thực ra là chuyện của Từ muội.” Vương Ninh thở dài, “Cậu lần trước cũng đã nghe qua, Từ muội có một người yêu thanh mai trúc mã. Bạn thân của Từ muội tra ra gã kia có khuynh hướng tín ngưỡng tôn giáo cực đoan, đồng thời ở trên mạng cũng có ngôn luận kỳ thị phái nữ một cách trắng trợn, bèn đem chuyện này nói cho Từ muội.”
“Từ học tỷ và trúc mã của cô ấy tuyệt giao?” Chuyện này Hạ Tranh đương nhiên biết rõ, cậu chính là người khởi xướng.
“Không phải… Đầu óc Từ muội dường như chứa toàn hồ dán, cô ấy không tuyệt giao với tiểu tử kia, mà tuyệt giao với bạn thân của mình.” Vẻ mặt Vương Ninh vô cùng thê thảm.
Hạ Tranh: “… Vì sao?”
Vương Ninh tiếp tục thở dài: “Nữ nhân đang yêu có chỉ số IQ bằng âm a! Có lẽ thế đi? Dù sao Từ muội chính là không tin, trông thấy chứng cớ cũng không tin, còn nói bạn thân kia tự nhiên lại bỏ tâm đi tra xét tư ẩn của người khác như vậy là rất kỳ quái, bình thường cũng không thấy bạn thân nhiệt tình như vậy. Em gái kia nhất thời tình thế cấp bách, liền khai ra Hiên Cảnh, nói Hiên Cảnh ở Lỗ Tinh vô tình gặp được tiểu tử kia, vừa vặn nghe được sự tình không tốt của gã, cho nên nhờ cô ấy đề tỉnh Từ muội.”
Hạ Tranh trầm mặc. Hiên Cảnh đứng ra nhận lời nói dối của cậu vào mình?
“Dù sao, hiện tại Từ muội đã tuyệt giao với bạn thân của cô ấy, hơn nữa tựa hồ đối với Hiên Cảnh cũng có khúc mắc, lúc này đã đệ đơn xin chuyển đội.” Vương Ninh gãi gãi cái ót, “Hiên Cảnh có ý tốt, quanh co lòng vòng tìm cớ nhắc nhở, Từ muội làm như vậy quả thực là quá phận… Đương nhiên, em gái khai ra Hiên Cảnh kia cũng có chút quá phận, bất quá cô ấy cũng là tình thế cấp bách, bây giờ thì vô cùng hối hận, nhưng lại không dám nói với Hiên Cảnh.”
“Việc Từ muội chuyển đội anh cũng không dám nói với Hiên Cảnh, lúc này Hiên Cảnh vẫn chưa biết gì hết.”
Hạ Tranh hỏi: “Anh muốn em nói với Hiên ca?”
“Cậu nói, hắn có lẽ sẽ không quá tức giận đi?” Vương Ninh thăm dò cất tiếng, “Đừng thấy dáng vẻ hiền lành thường ngày của Hiên Cảnh, trên thực tế rất có uy nghiêm, bọn anh đều có chút sợ hắn.”
“Đây cũng chẳng phải vấn đề của mấy người, vì sao lại phải sợ?” Hạ Tranh khó hiểu.
“… Chuyện này bọn anh nghe được đều cảm thấy rất tức giận, Hiên Cảnh nhất định cũng sẽ phẫn nộ a!” Vương Ninh một bộ kinh sợ, hoàn toàn không giống như một quân nhân, “Hiên Cảnh mà giận lên một cái, bọn anh liền chân nhuyễn. Đương nhiên, thời điểm hắn không nổi giận thì rất dễ chung đụng, chuyện này Hạ Tranh cậu có thể yên tâm. Hắn dù sao cũng không có vẻ là sẽ lên cơn với cậu.”
Hiên Cảnh vẫn còn đang theo đuổi người ta kìa, chắc hẳn sẽ không sinh khí với đối tượng mình theo đuổi đâu nhỉ!? Vương Ninh an lòng nghĩ.
“Nhưng em nói ra thì có ích lợi gì?” Hạ Tranh nhíu mày, “Để cho Hiên ca chuẩn bị tâm lí trước việc Từ học tỷ muốn chuyển đội? Hay là nói cho anh ấy biết một vị học tỷ khác không thể đích thân tới xin lỗi?”
“Xin lỗi nhất định là phải đi, chỉ là muốn cậu thăm dò tình hình trước một chút, xem Hiên Cảnh có đặc biệt nổi nóng hay không.” Vương Ninh cố gắng giải thích ý định của em gái kia, đối mặt nói xin lỗi với một Hiên Cảnh đang giận dữ khẳng định sẽ chịu không nổi đâu, “Đợi khi nào Hiên Cảnh bớt sinh khí, lại tới xin lỗi.”
“Hiên ca không phải loại người sẽ vì sự tình này mà tức giận.” Hạ Tranh thần tình phức tạp.
Cậu vốn tưởng nhúng tay vào chuyện này trước, mặc dù không thể khiến cho Từ Dĩnh tuyệt giao với A Lí Mộc, nhưng tốt xấu gì trong lòng cũng sẽ sinh ra một phần xa cách.
Không nghĩ tới Từ Dĩnh đã yêu đương với A Lí Mộc rồi, đối với đoạn tình cảm này còn vô cùng hãm sâu, ngay cả lời bạn tốt nói cũng nghe không lọt.
Cái thứ gọi là ái tình kia, thực sự đáng sợ như vậy? Ngay cả năng lực phán đoán cơ bản nhất của bản thân cũng bị che mờ?
Như vậy, bi kịch ngày sau của Từ Dĩnh còn có thể tái diễn sao? Tương lai có thể được cải biến hay không?
Hạ Tranh thở dài: “Em biết rồi, em sẽ nói trước với Hiên ca. Hiên ca nhất định sẽ rất thất vọng, nhưng sinh khí thì chắc là không đâu.”
“Đừng nói Hiên Cảnh, ngay cả anh cũng vô cùng thất vọng.” Vẻ mặt Vương Ninh có chút cô đơn. Kỳ thực hắn đối với Từ Dĩnh có vài phần hảo cảm. Đương nhiên, không phải là loại tình cảm yêu đương giữa nam và nữ, mà là hảo cảm đối với chiến hữu.
Nhưng lần này Từ Dĩnh quả thực đã làm cho hắn cực kỳ thất vọng.
Vô luận là Hiên Cảnh, hay bạn thân của Từ Dĩnh, bọn họ chỉ có lòng tốt nhắc nhở một cậu. Đặc biệt là Hiên Cảnh, hắn chứng kiến bạn trai của đội hữu có điểm không đúng, nhắc nhở mới là chuyện nên làm đúng không!? Lờ đi không nói mới là nhân phẩm có vấn đề a!?
Bạn thân của Từ Dĩnh cũng không hề tùy tiện vin vào tin tức vỉa hè để định tội người khác, cũng phải sau khi thu thập được rất nhiều chứng cớ, mới phơi bày tất cả trước mặt Từ Dĩnh.
Từ góc độ của người ngoài nhìn lại, Hiên Cảnh và bạn thân của Từ Dĩnh cũng không làm gì sai, coi như Từ Dĩnh không tin, cũng không nên giận chó đánh mèo với hai người bọn họ.
“Từ Dĩnh thực sự đã bị tẩy não.” Vương Ninh thở dài, “Cô ấy trực tiếp kể lại chuyện này cho A Lí Mộc, A Lí Mộc nói là giả, cô ấy liền cho rằng đó là giả. A Lí Mộc nói Hiên Cảnh và em gái kia coi thường gã, Từ Dĩnh liền tin. Đây là chuyện gì a. Từ Dĩnh bình thường cũng là một cô gái cơ trí, tại sao hiện tại lại thiếu não như vậy chứ.”
Hạ Tranh cũng lặng lẽ gật đầu nơi đáy lòng.
Cậu thực sự không hiểu.
Đây coi như là hảo tâm lại làm hỏng việc?
Bất quá… Cũng không nhất định.
Hiện tại Hiên Cảnh chắc chắn sẽ càng không tín nhiệm A Lí Mộc. Sau khi Từ học tỷ chuyển đội, về sau cũng không có khả năng trở thành thuộc hạ đắc lực của Hiên Cảnh nữa.
Nghe nói năng lực của A Lí Mộc rất tầm thường, vì quan hệ với Từ học tỷ mà được xếp vào chung một đội ngũ với cô ấy, Từ học tỷ lại là do Hiên Cảnh cất nhắc lên.
Hiện tại quan hệ giữa Từ học tỷ và Hiên Cảnh kém đi, cô ấy cũng không có khả năng giống như kiếp trước thăng tiến nhanh như vậy, A Lí Mộc nếu muốn lợi dụng Từ học tỷ, cũng không dễ dàng nữa rồi.
Tuy cô ấy không thể phong quang như kiếp trước, nhưng nói không chừng… còn có thể nhặt về một cái mạng.
Chỉ hi vọng cô ấy có thể sớm ngày thấy rõ bộ mặt thật của A Lí Mộc, sớm ngày nhảy ra khỏi hố lửa này.
Bởi vì chuyện của Từ Dĩnh, mà tinh thần Hạ Tranh vẫn luôn sa sút.
Dù cậu biết tương lai không dễ dàng cải biến như vậy, nhưng khi bản thân lần đầu tiên xuất thủ muốn cứu người, lại gặp phải thất bại to lớn đến thế, thậm chí dẫn tới hiệu ứng còn hỗn loạn hơn so với kiếp trước. Nói thế nào thì, đáy lòng khẳng định vẫn sẽ có điểm khó chịu.
Sau khi Hạ Tranh liên lạc với Hiên Cảnh, Hiên Cảnh trầm mặc một lúc, lại quay ngược sang an ủi Hạ Tranh: “Kỳ thực tôi đã sớm biết, chuyện có thể sẽ thành ra như vậy.”
“Vì sao?” Hạ Tranh không hiểu. Chứng cớ đều đã tìm được, vì sao Từ Dĩnh lại không tin?
“Bởi vì A Lí Mộc là người mà Từ Dĩnh yêu sâu đậm, là thanh mai trúc mã của cô ấy.” Hiên Cảnh nói, “Tôi chỉ là chiến hữu của cô ấy, nhiều nhất xem như cấp trên. Tôi chỉ không ngờ, địa vị của A Lí Mộc trong lòng Từ Dĩnh, so với một người bạn thân còn trọng yếu hơn. Cô ấy tình nguyện tuyệt giao với bạn thân, cũng không nguyện ý hoài nghi A Lí Mộc.”
“Kỳ thực Từ Dĩnh chưa hẳn là không biết những chứng cớ kia là thật hay là giả, chỉ là cô ấy không có cách nào buông tha cho đoạn tình cảm nhiều năm ấy, cho nên đành phải lừa mình dối người mà thôi.” Hiên Cảnh an ủi, “Tiểu Tranh em đã làm những chuyện mình có thể làm, bản thân cô ấy không muốn, em cũng không có biện pháp. Đây là con đường mà cô ấy tự lựa chọn.”
Nhưng mà cô ấy có thể sẽ chết.
Hạ Tranh nghĩ thầm.
Tuy cậu đoán Từ Dĩnh về sau sẽ không thể trở thành thuộc hạ của Hiên Cảnh, có lẽ không còn giá trị lợi dụng đối với A Lí Mộc nữa, A Lí Mộc cũng không nhất định sẽ tiếp tục kế hoạch của gã.
Thế nhưng kỳ thực trong lòng Hạ Tranh vẫn luôn có một thanh âm nói cho cậu biết, không chừng, phản quốc chỉ là thứ yếu, mà hại chết Từ Dĩnh, mới là điều mà A Lí Mộc muốn làm nhất.
Cứ cho là kế hoạch kia của A Lí Mộc không thể thực hiện, Hạ Tranh cứu được những đội viên khác, nhưng mà Từ Dĩnh, cậu cứu không nổi.
Chỉ cần Từ Dĩnh còn tin tưởng A Lí Mộc, cô ấy nhất định sẽ bị hại chết.
Nhưng cậu có thể làm gì đây?
Tuy thừa hiểu cái chết của Từ Dĩnh không có quan hệ gì với mình, mình cũng đã tận hết khả năng. Tuy nhiên, biết rõ học tỷ mới gặp mặt một lần nhưng tương đối có hảo cảm sẽ tử vong, mà mình lại bất lực, Hạ Tranh vẫn rất là khó chịu.
Nếu như là ở kiếp trước, cậu nhất định tuyệt không như vậy.
Kiếp trước Hạ Tranh đã gặp qua quá nhiều sinh li tử biệt, cậu có thể sống sót, còn sống đến tương đối có tôn nghiêm, đã là tận hết sức lực, nào có tâm tình đi quản chuyện của người khác?
Mà cậu cũng quản không được.
Nhưng đời này cậu cảm thụ được rất nhiều thứ tình cảm mà kiếp trước chỉ là những hi vọng xa vời, tâm tư cũng trở nên mềm mại hơn không ít.
“Chớ nên nghĩ nhiều.” Thanh âm Hiên Cảnh rất ôn hòa, tựa như một dòng nước ấm, vuốt lên đáy lòng xao động của Hạ Tranh, “Trị được bệnh không trị được mệnh, mỗi người đều có cách sống của mình. Chúng ta cho Từ Dĩnh một cơ hội nhảy ra khỏi hố lửa, tự cô ấy bỏ qua, về sau phải tự phụ trách cuộc sống của mình.”
“Bất quá, mọi việc cũng không tuyệt đối như vậy. Tôi nghĩ chuyện lần này khẳng định đã lưu lại vết tích trong lòng Từ Dĩnh, nói không chừng về sau còn có cơ hội, để cho cô ấy thoát khỏi hố lửa. Cô ấy hiện tại chẳng qua là bị ái tình mê hoặc hai mắt mà thôi.”
“Hiên ca, ái tình rốt cục là thứ gì? Khiến cho người ta ngay cả lí trí cũng đánh mất.” Hạ Tranh rất khó hiểu, “Ngay cả loại chuyện rành rành trước mắt này cũng nghĩ không thông?”
“Cho nên trước khi thích một người, phải mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng.” Hiên Cảnh cười nói, “Nếu không sau khi đã yêu rồi, còn muốn thần trí thanh tỉnh, thì có chút khó khăn.”
“Hiên ca dường như có rất nhiều kinh nghiệm.”
“Không có, chỉ có một lần thôi.” Giọng Hiên Cảnh trở nên có chút thần bí, “Bất quá hiện tại tôi sẽ không nói cho em đâu.”
“…” Hạ Tranh 囧, “Em cũng chẳng muốn biết.”
Được rồi, tâm tình bị gián đoạn như vậy, cậu bỗng thấy chuyện kia dường như cũng không khó vượt qua đến thế.
Tuy Từ Dĩnh không thể tỉnh ngộ, nhưng Hiên Cảnh và các chiến hữu khác của Từ Dĩnh khẳng định sẽ có ấn tượng đặc biệt xấu đối với A Lí Mộc, về sau cũng không có khả năng trở thành cộng sự.
Nếu bọn họ đã có thành kiến với A Lí Mộc, A Lí Mộc lại đầu nhập vào tổ chức khủng bố và tinh vực đối địch, phỏng chừng cũng không thể ngụy trang tốt như kiếp trước nữa!
Dù sao, chí ít bản thân mình sẽ nhìn chằm chằm vào gã.
Nghĩ vậy, Hạ Tranh trở nên thư thái hơn nhiều. Sống lại một đời, cậu vẫn có thể làm được rất nhiều chuyện nha.
Thời điểm tâm tình Hạ Tranh rốt cục chuyển biến tốt, ngày thi đầu tiên đã tiến vào hồi cuối.
Những người đến lúc này vẫn chưa trở về hội trường, phỏng chừng có chút nguy hiểm.
Trước mắt ở hội trường đã tề tụ hơn một trăm năm mươi vị trù sư, trong đó có hơn phân nửa đã hoàn thành tác phẩm của mình.
Đại khái là thân thể và tâm lý đều khá mệt mỏi, thời gian cũng tương đối gấp gáp, đồ ăn các trù sư làm ra lúc này tản ra hào quang không sai biệt lắm so với lễ khai mạc, thậm chí còn yếu ớt hơn.
Bất quá vẫn xuất hiện vài món ăn quang mang đại chấn, trong đó có món của Côn và Lệ Tát mà Hạ Tranh quen biết.
Hai người một thì làm tháp bánh ngọt, một thì điêu khắc kẹo. Xung quanh bánh ngọt có tiểu thiên sứ bay lượn, xung quanh tượng kẹo thì có tiểu tinh linh, sau đó tiểu thiên sứ và tiểu tinh linh phân biệt giương lên cung tiễn kim sắc và ngân bạc, “sưu sưu” bắn về phía nhau.
Hạ Tranh: “…”
Cảm tình giữa hai anh em không tốt, nên món ăn làm ra cũng không hợp nhau sao?
Bất quá đại khái là vì tinh lực của cả hai đều đã bị tiêu hao không ít, cung tiễn do tiểu thiên sứ và tiểu tinh linh bắn tới giữa không trung liền rớt xuống, căn bản không chạm được đến địa bàn của đối phương.
Còn bên kia, hai vị trù sư đã từng đấu một trận trong lễ khai mạc, trong vòng thi này, (đặc hiệu) cũng dễ nhận ra nhất.
Không biết ban tổ chức có phải là cố ý hay không, mà bọn họ lại được an bài ở gần nhau.
Một người làm ra không biết là món canh gì, chỉ có một màu đỏ. Sau đó một con rồng phương Tây màu đỏ phiêu phù ở bên trên, trong miệng phun ra hỏa tinh; một người khác lại làm món nguội, các sắc thái của màu xanh kết hợp chung một chỗ, đặc biệt dồi dào sắc xuân. Sau đó một con chim to lớn màu xanh biếc xoay tròn trên không trung, há mỏ một cái, lốc xoáy lục sắc liền hướng rồng phương Tây mà đi.
__
… Đại điểu nhìn thì vô hại, kỳ thực vô cùng táo bạo.
Lốc xoáy đem hỏa tinh rồng phương Tây phun ra thổi lại vào mặt nó, mặc dù không tạo nên thương tổn, nhưng khuôn mặt rồng phương Tây dường như có chút đen.
Ồ, đặc hiệu cũng có thể bị thiêu đến cháy đen sao?
Sau đó rồng phương Tây liền phẫn nộ, vỗ vỗ hai cánh, một hỏa cầu lớn liền hướng đại điểu đập tới.
Đại điểu không cam lòng yếu thế mà xuất ra một phong nhận đáp lễ.
Hạ Tranh dụi dụi hai mắt, vô cùng cạn lời: “Mình là đang xem một cuộc thi mỹ thực, hay là đang xem quái thú đại chiến vậy nè?”
“Coi như đang nhìn quái thú đại chiến đi, thực có ý tứ phải không?” Một vị trong nhóm giám khảo vui tươi hớn hở nói, “Mỹ thực đại hội rất đặc sắc nhỉ? Tranh tài v về sau lại càng thêm đặc sắc.”
“… Trong lúc nấu nướng, các đại sư không sở hữu tinh thần lực khẳng định vô phương nhận thấy.” Hạ Tranh cười khổ, “Ngược lại… Tôi thì không có biện pháp an tâm nấu ăn giữa đại chiến quái thú như vậy.”
“Thế thì cậu phải tôi luyện nhiều hơn chút nữa.” Một giám khảo khác cười nói, “Tại hoàn cảnh nào cũng có thể làm ra mỹ thực, mới là mỹ thực đại sư a. Ta nghĩ, chí ít là hai vị đại sư kia khẳng định cũng nhìn thấy một màn này.”
Hạ Tranh theo ánh mắt của giám khảo nhìn về phía chủ nhân của “rồng phương Tây” và “đại điểu”.
Hai người trong lúc nghỉ ngơi, tầm mắt quả thực chuyển qua quan sát cảnh đánh nhau của hai quái thú đặc hiệu.
… Thực không hổ là đại sư, tố chất tâm lí cực tốt, phải chăng đã xem chuyện này như thú vui tiêu khiển rồi?
Bất quá mình có khi không làm được a, Hạ Tranh lặng lẽ nói thầm.
khach-san-sheraton-ha-noi