Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

chương 644

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi vào hội trường, Khương Thích tặc lưỡi cảm khái: “Đúng là thời thế thay đổi, Bạc Dạ lương thiện từ khi nào vậy?”

Bạc Dạ liếc Khương Thích: “Tôi vẫn luôn lương thiện.”

Khương Thích rúng động vì sự vô liêm sỉ của Bạc Dạ, kéo tay Hàn Nhượng: “Nhưng cũng cảm ơn anh, không thì hôm nay tôi sẽ không thể vào đây.”

Bạc Dạ mỉm cười: “Cô đến chống lưng cho Đường Thi hả?”

“Đúng thế!” Khương Thích nhếch mép cười: “Tôi nghe nói em họ của Phúc Trăn vẫn ức hiếp Đường Thì đúng không? Để tôi xem thử có tôi ở đây, còn ai dám đụng vào Đường Thi!”

Bạc Dạ bật cười: “Cô chính là sứ giả hộ hoa của Đường Thi sao?”

“Sao? Không được à?” Khương Thích ưỡn ngực đi vào hội trường. Tạo hình của cô khiến rất nhiều người lầm tưởng cô là ngôi sao nổi tiếng, đều lại gần cùng chụp ảnh với cô rồi hỏi han, Khương Thích còn đóng kịch tới nơi tới chốn: “Cảm ơn, cảm ơn vì đã biết đến tôi.

Mặc dù người kia không biết Khương Thích là ai, nhưng thấy Bạc Dạ đứng bên cạnh Khương Thích nên chắc chắn là ngôi sao nổi tiếng thế giới, lập tức cảm thấy mình đặt cược đúng người, nhanh chóng nịnh bợ: “Đúng vậy, ha ha.. Hôm nay trông cô thật khỏe khoản, lát nữa kết thúc, chúng ta ra ngoài uống một chén tán gẫu nhé?”

Khương Thích thuận miệng nói: “Kết thúc xong tôi còn phải bay tới Australia nữa cơ, tối nay xem ra là không được. Nếu về sau may mắn gặp mặt ở liên hoan phim hoặc là nghi thức khai mạc kahsc thì tôi có thể giới thiệu người khác cho anh làm quen.”

Người kia bị Thương Thích làm cho sửng sốt, showbiz núi cao còn có núi khác cao hơn, có người nổi tiếng cũng có người mà mình không biết.

Khương Thích nói vậy, người ta càng cho rằng cô là tay to đã lui về sau màn, trong khoảng thời gian ngắn vô cùng cung kính với cô, rõ ràng là muốn ôm đùi: “Vậy thì là vinh hạnh của tôi. Được làm quen với cô đúng là may mắn, không ngờ có thể gặp cô ở Hải Thành.”

“Tôi cũng thế, tôi không ngờ lại có người nhận ra tôi ở Hải Thành, xem ra anh cũng rất lợi hại.” Khương Thích cố ý nói hùa theo đối phương, Đường Thi nhìn mà suýt nữa bật cười.

Sau này người kia rời đi, nhanh chóng loạn tin một vị tay to thần bí khó lường xuất hiện ở nơi này, thu hút vô số người đến tìm Khương Thích chụp ảnh.

Có người nói cô ấy là ca sĩ, mặc trang phục nhìn rất giống ca sĩ, có người nói cô ấy là siêu mẫu, cũng có người nói cô ấy là diễn viên được nhận giải thưởng thành tựu cả đời do quốc gia ban tặng…

Trong khoảng thời ngắn, vô số phiên bản lan truyền khắp nơi, lời đồn đãi thay đổi xoành xoạch. Bây giờ Đường Thi mới chính thức nhìn thấy sợ đáng sợ của lời đồn trong showbiz.

Khương Thích chỉ thuận miệng nói mấy câu đã định nghĩa hình tượng cho mình, mấy người cũng không dám suy nghĩ lung tung, làm cho hình tượng của cô càng ngày càng cao lớn, một lát sau hình như Tiêu Hách Thiên cũng nghe thấy tin này.

“Từ khi nào một người bí ẩn xuất hiện ở đây vậy?” Tiêu Hách Thiên tự nhận mình có quan hệ rộng lớn, quen biết rất nhiều người trong showbiz, nhưng chưa từng thấy ai như Khương Thích.

Anh ta tò mò tiến lên xem, thấy rất nhiều người đang chụp ảnh với Khương Thích. Anh ta thuận miệng hỏi một câu: “Cô biết đó là ai không?”

Thạch Họa không muốn bại lộ sự vô trì của mình nên lắp bắp nói: “Biết… Biết chứ! Em còn từng nghe nhạc của cô ấy cơ mà!”

Xem ra đúng là nghệ sĩ?

Khương Thích cảm thấy lúc này mình rất giống kẻ lừa đảo, lừa gạt người trong cả hội trường này. Mọi người đều không muốn bại lộ sự vô tri và mạng lưới quan hệ của mình nên đều cam chịu thân phận của Khương Thích, sau đó giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, Khương Thích suýt nữa trở thành vương phi của một quốc gia nào đó.

Lúc nghe thấy tin đồn, Phúc Trăn cũng tới nhìn, từ xa đã thấy nụ cười xán lạn của Khương Thích, anh ta bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Trời đất ơi, sao bà nội này cũng đến đây? Anh vẫy tay kêu: “Khương Thích?”

Mọi người: Ngay cả chủ sự Phúc Trăn cũng chủ động chào hỏi, chỗ dựa của cô gái kia chắc chắn không nhỏ!

Khương Thích còn rất thân quen với Phúc Trăn, thấy anh ta còn cười nói: “Cuối cùng anh cũng xuất hiện.”

“Cô biết trên đường đi, tôi nghe thấy gì không?” Phúc Trăn đi tới, cảm thấy lần này mình xử lý liên hoan phim mà liên tục xảy ra chuyện, trái tim sắp suy kiệt: “Sao cô lại biến thân thành vương phi châu Âu rồi?”

“Tôi biết gì đâu.” Khương Thích cười gian xảo: “Tôi chỉ nói một câu tôi từng tham dự liên hoan phim quốc tế thôi mà.”

Phúc Trăn im lặng hồi lâu mới nói một câu: “Cô cứ chém gió đi.”

“Ha ha ha! Đám khách của anh không dám vạch trần tôi nhé, ai dám nghĩ tôi là giả?” Khương Thích cười phá lên: “Chà, không nói chuyện khác, em họ của anh đâu?”

Phúc Trâu giật thót: “Em họ gì?”

“Đừng giả vờ.” Khương Thích nhìn thoáng qua Phúc Trăn: “Tôi đã nghe kể chuyện hôm nay rồi, mau giao em họ của anh ra đây, chứ chờ đến lượt tôi ra tay thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

“Bà nội ơi, cô muốn gây sự thì chờ tội làm xong được không? Chờ mọi người đi hết, cô muốn đánh em họ tôi, tôi cũng đưa gạch cho cô, thật đấy.”

Phúc Trăn giơ hai tay: “Đường Thi còn phải đi thảm đỏ nữa, cô đừng gây chuyện, tôi cũng phải bận tâm tới thể diện của Tiêu Hách Thiên, không thể thật sự trở mặt.”

“Loại thần tượng toàn nói dối còn ngủ fans như anh ta mà đáng để các anh che chở như vậy sao?”

Khương Thích nhìn Đường Thi: “Vậy oan ức của Đường Thi thì sao?”

Phúc Trăn đáp: “Hay là… Các cô chờ lát nữa mọi người ra về thì đánh cả Tiêu Hách Thiên luôn? Tôi nói giúp các cô.”

Bạc Dạ và Khương Thích trăm miệng một lời: “Ý kiến hay.”

Đường Thi bị họ chọc cười: “Được rồi, hai người tới đây là được, không cần cố ý làm gì đâu, làm như chúng ta rất nhỏ mọn vậy. Chờ Thạch Họa tới đây tự tìm chết thì chúng ta không cần nể mặt cô ta.”

“Cậu nói có lý, hôm nay tớ đã sẵn sàng rồi.” Khương Thích xắn tay áo: “Dù sao loại người như Thạch Họa chắc chắn sẽ không nhớ đời đâu, thấy mình không thành công một lần thì chắc chắn sẽ làm thêm lần nữa!”

Khương Thích nói đúng. Thạch Họa chính là loại đàn bà không có não, Đường Thi thậm chí có thể cảm thấy cô ta lớn đến chừng này tuổi đều chờ anh họ Phúc Trăn dọn dẹp hậu quả cho cô ta.

Cô vừa ngồi xuống với Bạc Dạ thì Thạch Hoa cũng ngồi xuống, thậm chí còn ngồi bên tay phải của Bạc Dạ, Bạc Dạ lập tức lạnh mặt, Thạch Họa nhíu mày: “Anh Dạ, lúc nãy anh đẩy em, em vẫn còn đau…” Còn tội nghiệp nhìn anh.

Bạc Dạ lạnh lùng nhìn thoáng qua cô ta, chẳng buồn nói một chữ. Đường Thi lại thoải mái quầy café, còn rảnh rỗi nhướng mày.

Vừa thấy Thạch Họa lại đây tìm chết, Khương Thích hưng phấn xoa tay, trong đầu suy nghĩ hàng loạt phương án. Thấy vậy, Phúc Trăn bóp trán: “Đừng làm to chuyện, coi như tôi xin cô, còn hai mươi phút nữa sẽ đi thảm đỏ…”

“Đừng nói nhảm nữa, hôm nay bà phải đích thân xé xác con bạch liên bông này!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio