Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

chương 645

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Thi như nghe thấy động tĩnh của Khương Thích, ngẩng đầu lên thì thấy bạn mình đang nháy mắt với mình. Cô hơi buồn cười.

Nhiều lúc gặp chuyện gì đó, Khương Thích còn kích động hơn cả cô. Sẽ lập tức ngoi đầu lên ra mặt giúp cô. Thực ra chính Đường Thi cũng có thể xử lý Thạch Họa, không cần cô ấy chạy đến đây

. Nhưng thấy Khương Thích có thể đến, trong lòng cô vẫn rất an ủi.

Có điều lúc này Thạch Hoa đang cố gắng thu hút sự chú ý của Bạc Dạ. Lúc nãy Tiêu Hách Thiên bị Đường Thi vả mặt, cô ta cảm thấy tình huống không đúng nên xoay người trở lại, định đẩy hết trách nhiệm lên đầu Tiêu Hách Thiên, vậy thì mình có thể thoát thân.

Dù sao cô ta cũng chỉ hùa theo mà thôi, người bị quay lén lại là Tiêu Hách Thiên, cứ đổ lỗi cho anh ta là được.

Song phản ứng của Đường Thi và Bạc Dạ đều giống nhau như đúc, coi như không thấy cô ta, đi ngang qua trước mặt cô ta, coi như cô ta không tồn tại. Khương Thích nở nụ cười, đây mới là Đường Thi, lính tôm tướng cua muốn khiêu khích, Đường Thi chẳng buồn quan tâm.

Đường Thi nhìn đồng hồ, thấy sắp tới giờ đi thảm đỏ nên chia tay với Bạc Dạ, đi vào hậu trường sửa sang lại kiểu tóc của mình, nhìn Phúc Trăn: “Vậy được chưa?”

“Ừ.” Phúc Trăn nói: “Lát nữa hai bên đều sẽ có người chụp ảnh, cho nên cần cô dừng lại một chút cho các phóng viên chụp ảnh, dù sao cô cũng là đại sứ hình tượng của chúng tôi.”

Anh ta dừng lại một chút rồi nói thêm: “ừm… Về phần Tiêu Hách Thiên, hậu trường đã bổ cứu, anh ta vẫn sẽ ra mắt, nhưng cô cũng biết đấy, bàn tay trên mặt Tiêu Hách Thiên có lẽ sẽ bị truyền thông tinh mắt phát hiện, chúng tôi đã tìm người trang điểm che giấu cho anh ta, cô cũng đừng giận nữa, tôi mà gặp chuyện này thì cũng sẽ làm như thế.”

Kết quả vẫn là trấn an hai bên, sau đó chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Ý là muốn Đường Thi đừng làm to chuyện, tủi nhục đến mấy cũng phải nuốt vào bụng, dù gì cũng là người phát ngôn cùng một công ty, trở mặt thì sẽ rất khó coi.

Đường Thi hiểu lý do Phúc Trăn đưa ra quyết định này, nhưng khi nghe thấy những lời này, cô vẫn thấy khó chịu. Đây là muốn cô nhượng bộ, im lặng cho khỏi phiền.

Đường Thi khẽ nhếch môi, showbiz này ai ô dù lớn thì có quyền phát ngôn, mặt ngoài cô cũng chỉ có thể đồng ý, sau đó Khương Thích và Hàn Nhượng vào phòng, trấn an Đường Thi: “Họ kêu cậu đừng làm to chuyện hả?” “Ừ.” Đường Thi rũ mi mắt: “Đại khái là không thể đắc tội Tiêu Hách Thiên.”

Khương Thích thở dài, đau lòng cho Đường Thi: “Không sao, dù sao chúng ta không phải người trong giới, cùng lắm cả đời không qua lại với nhau là được.”

“Cũng được.” Đường Thi thản nhiên nói: “Vừa lúc hết hy vọng với người trong giới này.”

Khương Thích vỗ vai Đường Thi: “Hôm nay cậu đi một chuyến, áp chế tất cả ngôi sao trong showbiz, tớ còn chờ cậu chinh phục mọi người nữa cơ.”

Nghe bạn thân an ủi mình, Đường Thi mỉm cười: “Ừ.”

Mười lăm phút sau, thảm đỏ bắt đầu. MC lên sân khấu dẫn chương trình, nhưng trọng điểm là thảm đỏ bên dưới. Đường Thi là người mở màn đầu tiên, bình thường sẽ do ngôi sao lớn đảm nhiệm, có lẽ Phúc Trăn an ủi Đường Thi nên cố ý đưa cô lên làm người mở màn.

Lúc Đường Thi mặc sườn xám bước lên thảm đỏ, tiếng máy chụp ảnh thường xuyên vang lên. Cô nở nụ cười, hào phóng tự nhiên đứng trước ống kính.

Cách đó không xa, người chủ trì còn đang giới thiệu: “Đây là đại sứ hình tượng mới nhất của công ty Starlight chúng tôi, đồng thời cũng là cô Đường Thi, Dawn mà mọi người đều biết. Sau này cô ấy sẽ đại biểu cho công ty chúng tôi đến châu Phi để cứu viện thay mặt toàn thể công ty…”

Lời phát biểu rất dài, Đường Thi đi rất chậm mới lên cầu thang, tiếng bấm máy ảnh chưa từng dừng lại. Bạc Dạ đứng trong đám đông nhìn cô, nở nụ cười, cảm giác tự hào như nhìn tác phẩm mà mình kiêu ngạo nhất.

Phúc Trăn đứng bên cạnh Bạc Dạ, Thạch Họa đứng cách Bạc Dạ không xa, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Thi bước lên thảm đỏ, tiếp thụ ánh mắt của mọi người.

Cô ta vô cùng ghen tỵ, nhất định phải làm cho Đường Thi xấu mặt trước cánh truyền thông, chờ cô bị nâng lên cao rồi cho cô ngã xuống.

Lúc này, trước màn hình TV, An Mật cũng nở nụ cười âm hiểm.

“Đường Thi bây giờ đúng là khác xưa.” An Mật siết chặt bàn tay, sau đó màn ảnh thay đổi, cô ta nhìn thấy gương mặt Thạch Họa trong đám đông. Cô ta nhếch môi cười: “Vừa lúc có một con đàn bà ngu xuẩn, có thể cho mình lợi dụng một chút…”

Cô ta kêu Di Đường đến: “Liên lạc với cô ta cho tôi, cứ nói tôi có cách xử lý Đường Thi giúp cô ta.”

Di Đường nhìn Thạch Họa trong màn hình, nhưng ngay sau đó, ống kính camera lại nhắm ngay Đường Thi mặc sườn xám. Đó là người phụ nữ mà cô ta tốn bao nhiêu ngày đêm để bắt chước.

Di Đường cúi đầu, Đường Thi đã thay đổi, Bạc Dạ cũng thay đổi, họ phải thay đổi kế hoạch của mình tùy thời điểm để đối phó với biến hóa bất ngờ ngày. Nhưng từ đầu tới cuối, họ chỉ co một mục đích:

Chiếm được Bạc Dạ, giết chết Đường Thi. Hoàn toàn xóa sổ cô khỏi thế giới này.

Cùng lúc đó, Diệp Kinh Đường thấy Đường Thi trên TV, đồng thời cũng thấy gương mặt của Khương Thích và Hàn Nhượng. Anh ta không biết họ đã trà trộn vào đó bằng cách nào, nhưng theo anh ta biết thì Khương Thích và Hàn Nhượng không có thư mời, cũng không nằm trong danh sách khách quý.

Nhưng anh ta nghĩ tới Đường Thi nên đương nhiên cũng liên tưởng đến chắc Đường Thi đã dẫn họ vào. Sau đó Diệp Kinh Đường khó chịu muốn đổi kênh khác, nhưng ngón tay vẫn dừng lại, không nhịn được muốn xem mấy lần.

Ống kính chỉ dừng lại mặt Khương Thích mấy giây. Khương Thích không phải là nhân vật chính, nhưng chỉ mấy giây nhìn thoáng qua này lại gây ra sóng to gió lớn trong lòng Diệp Kinh Đường.

Cô ấy sống thật sự tốt, cùng Hàn Nhượng. Nhìn người phụ nữ lòng lang dạ sói đó mà xem, rời xa anh ta, cô vẫn hạnh phúc vô cùng, không hề bị ảnh hưởng.

Còn anh ta thì mỗi đêm đều bị giày vò, không ngừng suy nghĩ cô cùng Hàn Nhượng ở bên nhau sẽ ngọt ngào bao nhiêu, trong lòng anh ta lại càng phẫn nộ bấy nhiêu.

Diệp Kinh Đường nắm chặt tay. Anh ta vốn đến nơi xem thử, nhưng lại không muốn đối mặt. Nếu tiếp xúc gần gũi với Khương Thích, nhận thấy thái độ kháng cự của cô, có lẽ anh ta sẽ càng mất lý trí.

Sau đó là giai đoạn phóng viên phỏng vấn. Đường Thi thuật lại một lần theo đúng bản thảo mà Phúc Trăn đưa tước khi bắt đầu, bình yên vô sự vượt qua giai đoạn này, sau đó toàn trường bỗng rối loạn, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn lên thảm đỏ, dường như vừa xảy ra chuyện gì rất ghê gớm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio