Tông Hàng trở lại phòng, thấy Dịch Táp quả nhiên lại nằm trên giường, quần áo ướt sũng cũng không đổi.
Do dự mấy lần, cuối cùng hắn vẫn mở miệng nhắc nhở: “Dịch Táp, cô như vậy sẽ bị cảm.”
Dịch Táp kéo vỏ gối ra che đầu lại.
Ý tứ này quá rõ ràng rồi, Tông Hàng ngồi thẫn thờ trong phòng: Hai ngày trước có Đinh Ngọc Điệp ở đây còn tốt hơn chút, lúc Dịch Táp không nói gì, hắn còn có thể nói chuyện phiếm giết thời gian với người khác…
Hắn ra ngoài tìm ô quỷ, ô quỷ trước sau như một vẫn không muốn gặp hắn, bị hắn chọc thấy phiền, xoay người một cái đi ra hồ lớn.
Lại đi tìm ông chủ, ông chủ là một người đàn ông trung niên góa vợ, đang ngồi trước ti vi xem “Tình yêu nông thôn” mà cười ha hả khoái chí, cũng lười nói chuyện với Tông Hàng. Tông Hàng mượn ông ấy sách đọc, ông ấy lục lọi nửa ngày, cuối cùng nói: “Hay là cậu xem ti vi với tôi đi.”
Tông Hàng không muốn xem ti vi, lại nhàm chán cùng cực quay về phòng.
Vừa vào phòng đã xem Dịch Táp, cô đại khái là đói bụng, đang đứng bên bàn, bưng bát chán ngửa đầu húp.
Tông Hàng vội la lên: “Cái đó nguội rồi…”
Nói chậm một bước, cô đã uống xong, vứt bát đùng một tiếng xuống, cầm khăn lau khóe miệng, không đầu không cuối hỏi: “Đinh Ngọc Điệp đi rồi?”
“Đi rồi.”
“Sao cậu chưa đi?”
Tông Hàng sửng sốt: “Tôi đi đâu?”
Dịch Táp loẹt xoẹt lê dép về giường, vừa nằm xuống vừa lúng búng nói: “Cậu có ba có mẹ có nhà, đi đâu mà không tự biết à? Lẽ nào còn muốn theo tôi? Không thấy sao, đây không phải đi chơi, là chết người đó.”
Nói đoạn, mê man nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy mệt, cũng phiền, không muốn nói chuyện, không muốn nhìn thấy người khác xớ rớ trước mắt mình, cũng không muốn nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày qua, chỉ muốn cả thế giới im lặng, không tiếng động không quấy rầy, để cô không đầu không cuối ngủ mấy ngày mấy đêm, đầy máu trở lại.
Dầm mưa, ăn nguội, lại thêm tinh thần mệt mỏi nghỉ ngơi bệ rạc, cảm mạo quả nhiên nói tới là tới, đến đêm, Dịch Táp cũng đã hơi nghẹt mũi rồi, nửa đêm về sáng lại bắt đầu ho, còn liên lụy tới dạ dày, chạy vội vào phòng vệ sinh nôn một hồi, lúc đầu nặng chân nhẹ như đạp bông đi ra, Tông Hàng cũng bò dậy: “Dịch Táp, cô bị sốt à?”
Dịch Táp như say rượu, dửng dưng nói: “Chuyện vặt!”
Sau đó lại bò lên giường.
Nói đùa, chút đau đầu nóng não này mà làm gì được cô? Cô xưa nay bị cảm chưa bao giờ uống thuốc.
Cô ngủ thẳng đến sáng, lúc tỉnh lại, mũi đã hoàn toàn tắc tịt, đầu nặng như chì, đi vệ sinh một chuyến về cứ cảm thấy trong phòng thiếu gì đó, nhìn quanh mấy lượt mới chợt nhận ra: Không thấy Tông Hàng đâu.
Đi đâu rồi?
Mở cửa ra xem, không thấy, ra ngoài sân xem, cũng không thấy.
Đi về nhà thật rồi à? Cô quay lại phòng tìm cũng không tìm được mảnh giấy nào lưu lại.
Đi thì đi, ai thèm.
Cô lại thiếp đi.
Giấc này ngủ không được sâu, mơ rất nhiều, trong mơ đủ loại cảnh tượng kỳ quái, còn mơ thấy mình ngồi sau bàn làm việc lớn, Tông Hàng túi lớn túi nhỏ, còn gánh đòn gánh như sắp vào thành phố làm công, đưa cho cô một tờ đơn xin, xin duyệt cho về nhà.
Cô lạnh mặt nhìn đơn xin một lượt, ấn nghiến con dấu xuống mực in màu đỏ một hồi, bụp một cái đóng lên.
Không duyệt!
Tông Hàng mặt như đưa đám, hỏi cô: “Vì sao chứ?”
Cô hất cằm lên, hừ mũi một tiếng, ngạo mạn nói: “Tôi thích.”
Lúc mở mắt ra lần nữa đã là buổi chiều, trời đẹp đến lạ lùng, bên ngoài sáng ngời ánh nắng, nhưng vì cửa sổ cửa ra vào đều đóng hết cả nên luồng sáng chỉ có thể lách vào qua những khe hở, ngổn ngang lộn xộn, xiên xiên lệch lệch, chia bóng tối trong phòng ra thành từng mảng vụn khiến người ta có cảm giác hoang đường không thật, lại yên bình xa xăm.
Tông Hàng vậy mà lại ở trong phòng, ngồi trên manh chiếu dưới đất, trong giao giới giữa ánh sáng và bóng tối, bên chân đặt một phíc nước nóng xách từ phòng bếp về, còn có một cái túi ni lông, bên trên in mấy chữ “Tiệm thuốc Quốc Khang”, bên trong xanh xanh đỏ đỏ, đại khái đều là thuốc.
Bảo sao buổi sáng không thấy hắn đâu, hóa ra là đi mua thuốc. Quanh đây không có tiệm thuốc nào, đi cũng xa đấy nhỉ.
Hắn bóc một hộp ra, mở hướng dẫn sử dụng ra đọc, cau mày, miệng lẩm bẩm nho nhỏ: “Không dùng cùng thuốc hạ huyết áp và thuốc chống trầm cảm… Làm giảm nghẹt mũi, một lần ba viên, dùng sau khi ăn…”
Hắn cẩn thận lấy ba viên thuốc ra khỏi vỉ, đặt lên vỏ hộp, lại xem một hộp khác: “Để nồng độ thuốc ngấm vào máu đạt được cao nhất, kiến nghị dùng khi bụng rỗng… Cái này phải bụng rỗng…”
Hắn lấy một viên con nhộng ra, lại đặt lên vỏ hộp, cách xa hẳn khỏi mấy viên trước.
Vẫn lấy thuốc tiếp à, mua bao nhiêu thuốc thế?
“Không thích hợp dùng cùng thuốc cảm Tây y, nếu trong hai loại thuốc có cùng một thành phần, chỉ có thể chọn dùng một loại… Cùng một thành phần…”
Có cùng thành phần không ấy nhỉ? Hắn lại cầm tờ hướng dẫn sử dụng trước đó vừa đặt sang một bên lên, cầm hai tờ song song, híp mắt đối chiếu, thành phần mấy thuốc này khó đọc quá, cái gì mà ma-lê-ích a-xít… cờ-lo-phê-na-min…
Dịch Táp nhìn dáng vẻ lao lực kia của hắn mà cười phụt một tiếng.
Làm gì có ai uống thuốc mà phiền phức vậy đâu.
Tông Hàng nghe thấy tiếng mà giật cả mình, quay đầu lại thấy cô đã dậy, vừa mừng vừa sợ: “Dịch Táp…”
Dịch Táp bảo: “Rót nước.”
Cô ngại đứng lên mất công, dùng hai tay bò bò như loài bò sát, từ trên giường bò xuống chiếu đất, trong bát đã rót sẵn nửa bát nước đun sôi để nguội, Tông Hàng pha thêm chút nước nóng trong phích vào, lúc xoay người bưng cho cô, cô đã bỏ hết thuốc trên các vỏ hộp vào lòng bàn tay, giống như nắm một vốc kẹo viên, ngửa đầu trút hết vào miệng.
Tông Hàng thất thanh kêu: “Ấy… Cô không thể…”
Cô cầm lấy bát nước qua, uống một hớp lớn, ục ục nuốt hết xuống.
Biết giờ có nói nữa cũng đã muộn, nhưng Tông Hàng vẫn kiên nhẫn nói cho hết: “Dịch Táp, cô không thể uống thuốc như vậy, phải xem hướng dẫn sử dụng.”
Dịch Táp nói: “Có gì mà phải sợ.”
Cô cũng không biết lý do vì sao mà tuy bị nghẹt mũi, giọng thì thều thào, nhưng tinh thần lại tốt đến kỳ quặc, quan sát Tông Hàng từ trên xuống dưới.
Hắn rốt cuộc cũng sạch sẽ gọn gàng, mặc quần áo như những cậu con trai lớn xác bình thường, T-shirt cổ tròn màu trắng, quần lửng kaki có túi, giày trắng.
Dịch Táp nhón vạt áo hắn lên, ngón trỏ lật mặt áo trong ra, xem sợi vải dệt áo: “Bao tiền?”
Chất lượng cái áo này cũng chỉ bình thường, có điều lụa đẹp vì người, người đẹp vì lụa, Tông Hàng mặc nhìn khá được.
“Trăm hai.”
Dừng một chút lại kiêu hãnh: “Tôi còn mặc cả rồi đó.”
Hắn là con nhà giàu, tiêu tiền không băn khoăn mà lại biết mặc cả? Đinh Ngọc Điệp dạy?
Cũng không thể, Đinh Ngọc Điệp cũng tiêu tiền không băn khoăn, không giống cô, ở Đông Nam Á dạo qua rất nhiều nghề, luyện được một đôi mắt sắc.
“Cô ấy đòi trăm rưỡi, tôi đã định trả rồi thì lại thấy bác bên cạnh xách một đôi giày năm mươi hỏi ba mươi có bán không, tôi mới biết là có thể mặc cả. Tôi thấy tiền mặt trong ví cô cũng không nhiều, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, bèn trả giá trăm hai, cô ấy nói bán sỉ giá trăm mốt, bán lời cho tôi mười đồng.”
Nói dối vậy cũng tin?
Dịch Táp cũng không tiện đả kích hắn, hít mũi: “Cũng tạm.”
Câu này lại nhắc nhở Tông Hàng: “Dịch Táp, cô ngủ thêm một giấc nữa đi. Lúc mua thuốc tôi có hỏi, người ta bảo uống thuốc xong trùm kín chăn, ngủ một giấc cho ra mồ hôi là khỏe lên được rồi.”
Ngủ nữa á?
Dịch Táp cụp mắt, trông thấy mép giày hắn dính bùn ướt.
Bèn ừ một tiếng.
Tuy không muốn ngủ nhưng lên giường trùm chăn rồi lại có hơi buồn ngủ thật.
Tông Hàng dưới chiếu, lưng tựa vào thành giường, cầm sách đọc, nửa ngày mới lật một tờ, còn đọc rất chăm chú.
Dịch Táp lấy làm lạ: “Cậu đọc sách gì đấy?”
Cảm thấy hắn phối với sách gì cũng không hợp, truyện tranh manga thì may ra.
Tông Hàng giơ sách cho cô xem, tên sách là “Giải phẫu học ứng dụng kỹ năng cận chiến của quân cảnh”.
Cận chiến là cận chiến, liên quan gì tới giải phẫu?
Cô cầm lấy giở xem.
Tông Hàng bên cạnh giải thích: “Lúc mua thuốc thì thấy trên quầy sách, ông chủ nói sách này hay, các sách khác chỉ nói đến chiêu thức, sách này còn chỉ cho mình những chỗ yếu, chỗ hiểm trên cơ thể người, đọc là hiểu ngay, còn có thể học một biết mười.”
Đúng thật, trong sách có ảnh vẽ minh họa cận chiến, cũng có mặt cắt các bộ phận trong cơ thể người.
Lần đầu tiên thấy có người học võ trên giấy, Dịch Táp dở khóc dở cười: “Cậu học cái này làm gì?”
Tông Hàng đáp: “Học để… Sau này cô gặp nguy hiểm nữa thì có thể giúp cô.”
Ồ, sau này.
Thì ra còn có “sau này”, không phải đã bảo cậu về nhà đi rồi sao, không về? Còn theo?
Dịch Táp nhìn chằm chằm Tông Hàng.
Tông Hàng cũng nhìn cô.
Nhìn một hồi, bỗng hơi chột dạ, cầm lại sách về, xoay gáy về phía cô: “Học thêm gì đó để cầu tiến cũng có vấn đề à?”
Ghê, còn “cầu tiến” cơ.
Dịch Táp cong ngón tay búng hờ đầu hắn, trên đỉnh đầu hắn có một xoáy tóc, kỳ thực không có gì khác so với người thường nhưng Dịch Táp lại cảm thấy cái xoáy này trông rất bướng bỉnh.
“Tông Hàng?”
Người cầu tiến nào đó không quay đầu: “Ơi?”
“Cậu và chị tôi…từng ở chung với nhau một khoảng thời gian, chị ấy là người thế nào?”
Trong lòng Tông Hàng đánh thịch một tiếng.
Dịch Táp cuối cùng cũng nhắc tới Dịch Tiêu.
Hắn buông sách xuống, xoay người lại về phía cô, cánh tay gập lại đặt lên mép giường, gác cằm lên: “Dịch Táp, chuyện chị cô, có phải cô khó chịu lắm phải không?”
Dịch Táp đáp: “Cũng không hẳn, tình cảm giữa người và người phải có chung đụng mới hình thành được, tôi và chị tôi chẳng chung đụng được bao lâu, tôi thật chẳng thể nói là thân với chị ấy. Chỉ nhớ là chị ấy xinh đẹp, còn có chị ấy không thích tôi, lúc nào cũng bắt nạt tôi.”
“Vì sao chị ấy không thích cô?”
“Tôi cũng không biết, sau này lớn rồi mới nghe cô Vân Xảo nói một chút, bảo là năm đó vẫn đang là lúc thực hiện kế hoạch hóa gia đình, mọi người đều cảm thấy mỗi cặp vợ chồng chỉ sinh một con là chuyện rất bình thường.”
Cộng thêm Dịch Tiêu đã sắp trưởng thành, vợ chồng Dịch Cửu Qua cũng đã có tuổi, chẳng ai ngờ được còn có thể có bầu tiếp.
“Sức khỏe mẹ tôi vốn cũng không tốt lắm, lúc chửa tôi tuổi lại lớn, lúc khám thai, bác sĩ kiến nghị không giữ, nói rất nguy hiểm với sản phụ, chị tôi đi cùng, về nhà một cái là lạnh mặt, đứng cùng chiến tuyến với bác sĩ.”
“Mẹ tôi không nỡ bỏ tôi, cuối cùng vẫn sinh ra, nhưng sức khỏe yếu đi, hình như còn xuất hiện biến chứng gì đó, không được mấy tháng đã qua đời.”
“Chắc là do vậy nên chị tôi không muốn thấy tôi, nói chuyện với tôi đó giờ đều rất cáu bẳn, mất kiên nhẫn một cái là quát liền, còn nhéo tai tôi, lúc tức nhất còn có thể nhéo xách cả tôi lên, chị ấy cũng thật chẳng sợ nhéo rớt tai tôi chút nào.”
Cô không tự chủ được đưa tay xoa xoa tai.
“Tôi luôn cảm thấy chị ấy không thích tôi, không thích thì thôi, tôi cũng không thích chị ấy là được, nhưng mà…”
Nhưng lúc ở trong động vòm, dẫu không có một câu nói nào khiến người ta phải rơi lệ, Dịch Tiêu chỉ rời rạc vài chữ, chỉ véo nhẹ tai cô một cái, vậy mà trong lòng trong đầu cô lại như có thứ gì bị dòng nước mênh mông cuộn trào cuốn đổ, đi xa.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô muốn hỏi người khác, hỏi tất cả những người từng gặp Dịch Tiêu…
Người chị gái này của cô rốt cuộc là người thế nào?
Tông Hàng cũng không trả lời được, tiếp xúc giữa hắn và Dịch Tiêu vẫn luôn chỉ ở mặt ngoài, cái có thể đem ra nói chỉ có vài lần đối đáp khô cằn tẻ ngắt và lần “phá cá sấu” kia.
Những thứ đó Dịch Táp đều nghe qua cả rồi.
Tác dụng an thần của thuốc cảm dần có hiệu lực.
Lúc Dịch Táp nhắm mắt lại, trong đầu vẫn nấn ná câu hỏi kia…
Rốt cuộc Dịch Tiêu là người thế nào?
Đến trong mơ cô cũng đang tìm kiếm, tìm tới xưởng lò rậm rạp cỏ dại cao tới quá đầu gối, rút từ giữa khe gạch đỏ ra một cuốn sổ tay màu đen, mở ra, bên trong trống trơn.
Không biết thế nào lại tới một con đường hầm vắng lặng dưới mặt đất, giống như đường sắt tàu điện ngầm, không có lấy một bóng người.
Cô đi về phía trước, trong khung quảng cáo hai bên hành lang vốn phải là ảnh chụp tin tức mới nhất, minh tinh nóng bỏng nhất, chương trình truyền hình ăn khách nhất, vậy nhưng dần dần lại biến hết thành từng mặt từng mặt đồng hồ treo tường hình thái cực. Ở nơi trống vắng bỗng vọng tới âm thanh nghe như tiếng tàu điện ngầm vào trạm, vô số kim chỉ giờ hình chữ S trên đồng hồ bắt đầu đồng loạt tính thời gian.
Tích tắc… Tích tắc…
Tiếng người dần xôn xao, hằng hà sa số những giọng nói nhẹ bẫng như nói mê vang lên khắp bốn phương tám hướng.
“Tới rồi, chúng nó tới rồi…”
Dịch Táp quay đầu.
Phía cuối hành lang tràn ra một đám người đông nghịt, dáng vẻ tất bật, nhanh chóng ập tới trước mặt cô, lại đi lướt qua cô.
Nhìn kỹ, những người này cũng không có gì khác cô, hoặc com-lê giày da, hoặc thắt lưng gọn gàng, vì kiếm sống mà hối hả ngược xuôi, ngựa không dừng vó.
Trong đám người bỗng có ai đó gọi to: “Dịch Táp!”
Ai thế?
Lại gọi, giọng vô cùng lo lắng: “Dịch Táp, Dịch Táp!”
Dịch Táp mở mắt, trước mặt là Tông Hàng, lại cúi đầu nhìn mình, tay run lên, cán thìa gãy trong tay rơi bộp xuống mặt bàn.
Cô vậy mà lại ngồi trước bàn.
Trên mặt bàn khắc đầy chữ, nhìn kỹ, đều là lặp đi lặp lại ba chữ.
Chúng nó tới rồi.
Sắc mặt Tông Hàng trắng bệch: “Cô đang ngủ bỗng đứng bật dậy, mắt đờ đẫn, hỏi cô gọi cô cô cũng không đáp lại, đến trước bàn ngồi xuống, bẻ gãy cán thìa bắt đầu viết chữ, viết mãi viết mãi. Dịch Táp, cô sao vậy?”