Ba Đường Luân Hồi

quyển 3 chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch Táp cũng không nõi rõ mình làm sao.

Có điều cô mơ hồ có cảm giác: Khương Tuấn và Dịch Tiêu ngày hôm nay chính là cô ngày mai, mà con đường cô đi qua, trong tương lai Tông Hàng đương nhiên cũng phải trải qua.

Có một số việc phải nắm cho chắc.

Nhà họ Đinh xưa nay vẫn định cư men theo Hoàng Hà, xưởng lò của Đinh Trường Thịnh ắt hẳn cũng nằm trong khu vực Hoàng Hà, Dịch Táp lên kế hoạch đi lên phía bắc, trên đường đợi tin tức của Đinh Ngọc Điệp, đợi không được thì lên kế hoạch khác.

Chuyến canh vàng của nhà họ Khương trước đó là cô đi xe máy tới, xe vẫn gửi gần bến tàu lên thuyền ban đầu, thế nên phải về đó lấy xe trước rồi đi xe máy tới Nam Xương, từ Nam Xương lại đi xe tải lên phía bắc.

Dịch Táp thanh toán tiền thuê trọ rồi dẫn Tông Hàng và ô quỷ lên một xe van tư nhân.

Xe lắc lư lên đường.

Xe van nông thôn không có nhiều hành khách lắm nên tiếc rẻ mở điều hòa, thay vào đó mở rộng cửa sổ xe để đón gió mát. Dịch Táp ngồi gần cửa sổ, chống má nhìn ra ngoài hồ lớn yên bình, hôm nay nắng đẹp, trên hồ sóng nước lấp lánh, thuyền bè như những mảnh lá dọc dọc ngang ngang.

Trước khi ra khỏi động vòm, cô xếp thi thể của Dịch Tiêu và những thi thể khác bị liên lụy vào cùng một chỗ, cũng không biết hiện giờ có được tức nhưỡng chôn cất không.

Xuất thần một hồi, quay đầu lại nhìn Tông Hàng, hắn đang cầm cuốn cẩm nay cận chiến kia đọc rất tập trung, thân mình và sách đều đung đưa trái phải theo thân xe.

Ba hắn không dạy hắn ngồi xe không được xem sách à?

Còn nữa, có cần phải chăm chú đến thế không, chưa từng nghe có ai đọc sách mà thành cao thủ được hết.

Dịch Táp hắng giọng: “Đọc được gì rồi? Có học được cái gì có ích không?”

Tông Hàng hiển nhiên đã bị tác giả này hút hồn: “Có ích lắm.”

Hắn nói với Dịch Táp cái mình vừa học được: “Thì ra đầu cũng có thể dùng làm vũ khí, gọi là đầu kích, nếu được huấn luyện tới một trình độ nhất định, đầu kích có thể có sức mạnh bằng mấy trăm cân, hữu hiệu nhất là dùng đầu mình đi húc vào mặt người khác, cô nghĩ mà xem, mặt sợ đau lắm đấy… Sau này nếu Đinh Thích lại đánh tôi nữa, tôi sẽ làm như vậy.”

Tự tin ghê cơ, Dịch Táp lườm hắn: “Nào, húc tôi đi.”

“Hả?”

“Giúp cậu thực hành xem sao, dùng đầu cậu húc tôi đi.”

“Đang trên xe mà.”

“Người ta đánh cậu còn quản cậu có trên xe hay không à?”

Tông Hàng do dự: “Không được, đầu kích rất lợi hại, lỡ húc cô bị thương…”

Dịch Táp nói: “Tôi cũng không tự dát vàng lên mặt, võ công của tôi tối đa cũng được tính là hạng ba, Đinh Thích là hạng nhất, chắc chắn luôn. Cậu húc không thắng tôi còn đòi đi húc hắn? Lên đi.”

Tốt xấu gì cô cũng từng luyện vài ba năm, để một tên chỉ mới xem vài ba tờ giấy xử đẹp được thì cũng quá vô dụng rồi.

Tông Hàng nhìn trước ngó sau một lượt.

Tài xế đang lái xe, soát vé vé đang chơi điện thoại, bà cụ ngồi trước đang tập trung tinh thần cắn hạt dưa, ông cụ ngồi sau đang ngả người lệch trên ghế, ngủ say sưa đến độ ngáy khò khò.

Sẽ không ai để ý tới hắn động thủ.

Hắn nói: “Vậy cô cẩn thận đấy nhé.”

Nói đoạn, nghiêng người ra, tay vịn chặt hai hàng ghế trước sau, cúi đầu nhắm thẳng mặt Dịch Táp đâm tới.

Dịch Táp nhanh tay nhanh mắt, ấn bàn tay qua, chặn đứng đỉnh đầu Tông Hàng.

Cú “đầu kích” này của Tông Hàng mới đánh đến giữa chừng đã bị một sức mạnh to lớn chưa từng có chống lại.

Dịch Táp nói: “Đầu sắt, dùng lực tí đi chứ, định chơi cù lét đó hả?”

Tông Hàng cắn răng, mặt đỏ rần rần húc về phía trước, lại chẳng mảy may tiến lên được chút nào.

Cánh tay này nhìn thì mảnh mai mà sao lại có lực lớn đến thế vậy nhỉ?

Đang giằng co, Dịch Táp có cuộc gọi đánh tới.

Thế nên thực hành kết thúc, Tông Hàng đưa tay xoa đầu, Dịch Táp bỏ cánh tay xuống, tay trái lấy điện thoại ra nghe máy.

Là Dịch Vân Xảo gọi, vừa mở đầu đã té tát mắng cô chơi trò mất tích suốt mấy ngày nay.

Dịch Táp mềm giọng, khoa trương hít mũi một cái tỏ ra đang bị nghẹt mũi: “Điện thoại cháu bị rơi xuống nước, mới đổi sim, lại bị cảm mấy ngày, còn chưa khỏe hẳn đây.”

Quả là lý do chính đáng, Dịch Vân Xảo tha thứ cho cô, đi thẳng vào vấn đề: “Biết tin chưa, Khương Hiếu Quảng vào ICU rồi.”

Khương Hiếu Quảng không phải đang nằm trong tổ tức nhưỡng sao, đang ca bài gì vậy, Dịch Táp tỉnh rụi: “Chú Khương làm sao vậy ạ?”

“Vẫn là do mất con thôi, bi thương quá độ, mấy ngày nay lại bận bịu, sức khỏe không chịu được…” Dịch Vân Xảo vẫn ngờ vực, “Lúc ở trên thuyền, cô thấy ông ta còn khỏe lắm kia mà, đau lòng thì đúng là đau lòng thật nhưng đâu có nghiêm trọng tới mức đó. Vả lại, sức khỏe ông ấy xưa nay vẫn không tệ, đang yên đang lành sao lại gục được, còn vào tận ICU.”

Dịch Táp nói: “Biết đâu chú Khương đã gắng kìm nén trước mặt chúng ta thì sao.”

Dịch Vân Xảo thở dài: “Nhà họ Khương lần này thật đúng là, có cả thảy ba ma nước thì một người chết, một người ốm nặng, còn lại Khương Thái Nguyệt thì già cả cao tuổi, trông thì khỏe mà không dùng được… À, Táp Táp…”

Bà đột nhiên hạ giọng: “Cô nghe phong thanh, nói là…cấp trên lại đang suy xét hầm đất trôi nổi rồi.”

Dịch Táp vô thức run lên: “Hầm đất trôi nổi?”

“Còn không phải sao, cô nghe đến đã thấy xui rồi, cái nơi xúi quẩy, làm nhà họ Dịch chúng ta tổn thất biết bao nhiêu người, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ma nước mới mãi không xuất hiện, ma nước cũ lại xảy ra chuyện, nhà họ Khương đã không trông mong được gì rồi, Đinh Hải Kim thì từng mổ tim, hiện giờ chỉ còn lại hai chúng ta, Đinh Bướm Nhỏ, với lại Bàn Bàn gì ấy nhỉ…”

Dịch Táp tiếp lời: “Đinh Bàn Lĩnh ạ?”

Nếu chia ma nước ra làm lão niên, trung niên và thanh niên, Đinh Hải Kim là “lão niên”, Đinh Ngọc Điệp là “thanh niên” thì Đinh Bàn Lĩnh chính là trung niên ở giữa rồi. Nhưng người này sống rất chất phác, trầm lặng ít nói, lại không giỏi xã giao, cảm giác tồn tại trước nay vẫn luôn rất thấp. Lần mở canh vàng này, y cũng ở trên thuyền nhưng rất ít khi lộ diện, thế nên Dịch Táp không có ấn tượng gì mấy với y.

Dịch Vân Xảo cũng đã nhớ ra: “Chính anh ta đấy. Ba họ chỉ còn lại mỗi bốn ma nước được việc, có thiếu thốn không cơ chứ? Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu tới hầm đất trôi nổi thật, cô cũng muốn đi, cô muốn xem thử xem đó là cái nơi thế nào mà có thể đánh lật được nhiều người nhà chúng ta như thế, trước đây có phải họ đã động vào cái gì không nên động rồi không? Dù sao cũng là nơi tổ sư gia chỉ điểm bảo tới, không đến mức hại chúng ta thế chứ.”

Tổ sư gia? Lòng dạ tổ sư gia còn khó nắm bắt hơn mò kim dưới đáy biển ấy.

Cúp điện thoại, trong lòng Dịch Táp như có hơi lạnh thấm ra ngoài.

Hầm đất trôi nổi, cứ cảm thấy đây là nơi bắt đầu tất thảy, vận mệnh của rất nhiều người, của Khương Tuấn, của Dịch Tiêu, và cả của cô đều không thoát được có dính dáng tới nơi này.

Tông Hàng gọi cô: “Dịch Táp?”

Dịch Táp lấy lại bình tĩnh, nói chuyện Khương Hiếu Quảng vào ICU cho hắn nghe.

Tông Hàng bất bình: “Đinh Trường Thịnh cũng thật là… gì cũng sắp đặt được.”

Dịch Táp lại không nghĩ tất cả đều là do Đinh Trường Thịnh làm.

Một người không thể làm được nhiều như vậy, nhất định là có rất nhiều người phối hợp chèo chống, nội bộ ba họ hiển nhiên là có một đoàn thể bí mật, chỉ là không biết trong đó có những ai là thành viên.

Cũng rất vừa vặn, vừa cúp điện thoại không lâu, Đinh Ngọc Điệp đã gọi tới.

Mở lời còn khách khí hỏi thăm cô, Dịch Táp không kiên nhẫn: “Nói vào trọng điểm đi, xưởng lò có tiến triển gì chưa?”

Nghe cái giọng nỏng ruột này là biết cô đã thoát khỏi trạng thái sống dở chết dở trước đó rồi.

Đinh Ngọc Điệp không vội nói ngay chuyện xưởng lò: “Đinh Trường Thịnh về nhà rồi mày có biết không? Chẳng những về nhà mà còn đăng ảnh lên WeChat, chụp đứng trước thác Hồ Khẩu Hoàng Hà, số likes không đến một trăm cũng có tám mươi.”

Dịch Táp không addfriend Đinh Trường Thịnh: “Cho nên, có ý gì?”

“Chú ấy rất ít khi đăng bài lên WeChat, càng không nói đến chụp ảnh.”

Dịch Táp lập tức hiểu ra.

Đây là thông báo với mọi người rằng sau khi rời khỏi hồ Bà Dương, mình không có nán lại, không nấn ná gì, đã sớm về với ông bà rồi, không hề đi qua Lão Gia Miếu, cũng không biết gì về chuyện nhà họ Khương hết, ai muốn nghi ngờ thì có ảnh chụp đi chơi làm bằng chứng, tám mươi một trăm người bấm like là nhân chứng.

Cũng thật là cẩn trọng mọi mặt.

Đinh Ngọc Điệp lúc này mới chuyển sang chủ đề chính: “Anh ngầm hỏi thăm, chú Đinh không có xưởng lò, có điều, trước đây chú ấy từng mở xưởng lò.”

Người của ba họ đều có gia tộc chống lưng, tuy tùy theo năng lực cao thấp mà nhận được mức độ hỗ trợ khác nhau nhưng về cơ bản thì cũng có thể sống cuộc đời không phải lo âu.

Có điều trong gia tộc cũng không ủng hộ mọi người làm phú ông phú bà ăn không ngồi rồi – không làm không lụng mà lại có cái ăn cái mặc, khó tránh khỏi sẽ bị kẻ khác đố kỵ hoài nghi, cho nên trước nay đều tùy theo thời đại mà tìm một công việc ngoài mặt, năm đó Dịch Cửu Qua tìm công việc làm thầy giáo dạy văn trong trường học, đi sớm về khuya, cũng rất thích thú.

Trước khi Đinh Trường Thịnh lên được chức chưởng quản cũng từng làm buôn bán không ít, vào những năm chín mươi, ở rất nhiều vùng quê có thói quen tự nung gạch xây nhà, có một dạo xưởng lò gạch ở các thôn làng làm ăn rất khá, Đinh Trường Thịnh đã hùn vốn với mấy người bạn mở một xưởng lò.

Dịch Táp truy vấn: “Thế bây giờ thì sao, xưởng lò ở đâu?”

Dù có hoang phế thì cũng vẫn phải còn một cái địa chỉ chứ.

Đinh Ngọc Điệp đã sớm đoán được ý nghĩ của cô: “Đừng nghĩ đến nữa, không còn sót lại chút gì đâu. Trước đó anh cũng cho là như thế, có đóng cửa thì vẫn phải còn lại một bãi hoang mới đúng, nhưng nãy hỏi mới biết, ở đó làm đường, xưởng lò đó vừa vặn nằm trên tuyến đường, song phương thương lượng bồi thường xong đã đem máy ủi tới san bằng hết rồi. Giờ mày có tới xem cũng chỉ có đường nhựa mà thôi.”

Không phải đâu chứ, nơi Dịch Tiêu bị giam cũng đồng thời là nơi rất nhiều người bị giam, ít nhất cũng phải có sân bãi, có cửa có khóa mới phải.

“Còn hỏi thăm được gì nữa?”

“Còn hỏi thăm được chú Đinh nhà anh mày thật sự là người tốt đó.” Quan điểm của Đinh Ngọc Điệp cũng thật sự dễ bị lung lay, “Lấy việc giúp người làm niềm vui, trước đây không phải hộ khẩu chú ấy là ở dưới quê sao, sau đó thì dọn lên thành phố…”

Không sai, ba họ sống dọc theo ven sông, nhưng bờ sông không phải đoạn nào cũng là thành thị lớn, rất nhiều người cầm được tiền trong tay rồi lại không chịu được chốn phồn hoa, chuyển sang an cư ở địa phương.

“Có một khoảng thời gian đã giúp không ít bạn bè nghèo trước kia giải quyết vấn đề hộ khẩu, giới thiệu họ vào thành phố tìm việc làm, còn sắp xếp để các đội thợ xuống quê thuê người nữa, chẳng dễ dàng chút nào, hiện giờ mặt mũi trông sao cũng không giống người sẽ giúp đỡ người khác, rõ ràng là ở thành phố lâu, tư tưởng dần không chất phác như xưa, cũng không giúp bạn nghèo vượt khó cùng nhau giàu có nữa…”

Dịch Táp buồn cười, lại cảm thấy Đinh Ngọc Điệp trào phúng rất đúng chỗ: Trong mắt cô, Đinh Trường Thịnh luôn là một kẻ mang tư tưởng vị kỷ, vậy mà lại có một khoảng thời gian không từ gian khổ giúp đỡ người khác như thế, thật đúng là việc lạ.

Cúp điện thoại, lộ trình vẫn còn dài.

Cô kể lại chuyện này với Tông Hàng.

Tông Hàng không có hảo cảm với cha con Đinh Trường Thịnh nên ông ta làm bất cứ chuyện gì cũng đều nhìn bằng con mắt thành kiến: “Giới thiệu người khác vào thành phố tìm việc làm, ông ta mà tốt vậy á?”

Dịch Táp nói: “Còn phải xem xem là việc gì đã, cứ giới thiệu người khác vào thành phố tìm việc làm thì đều là việc tốt cả à?”

Vậy cũng phải, người nông thôn thích chạy vào thành phố, người ở thành phố tuyến ba tuyến bốn thì thích chạy vào thành phố tuyến một tuyến hai. Con người thường có xu hướng vươn lên chỗ cao, đứng núi này trông núi nọ, đều muốn truy cầu điều kiện cuộc sống tốt đẹp hơn,

Tông Hàng nói: “Trong xưởng ba tôi cũng tuyển không ít người vào thành phố làm việc, những người đó kiếm được tiền rồi, việc đầu tiên chính là nghĩ cách đón bố mẹ anh chị em lên, cùng nhau dốc sức, muốn cắm rễ trong thành phố.”

“Thực ra tôi cảm thấy như vậy cũng không hay, đi hết rồi thì còn ai ở lại trồng trọt chăn nuôi chứ? Lúc tôi theo mẹ tôi đi nông trang nghỉ dưỡng, xe sẽ đi qua một vài làng mạc thôn xóm, tài xế còn chỉ cho bọn tôi xem, giới thiệu làng này xóm kia đã bị bỏ trống hết rồi, đến tối, đèn cũng chẳng sáng lấy một bóng, người đi hết sạch, chẳng khác gì làng ma.”

Dịch Táp giật mình: “Gượm đã, cậu tạm thời đừng nói nữa.”

Cô suy nghĩ một hồi, trống ngực dồn dập, mở số Đinh Ngọc Điệp ra gọi lại.

“Thiêu thân bóng bẩy, anh chịu khó một chút, thực sự không được thì thuê xe đi một chuyến, tiền để em trả, nhưng phải hành động thật bí mật vào đấy.”

“Xem xem thôn xã gần nhà cũ của Đinh Trường Thịnh, thậm chí là cả huyện, còn có xưởng lò nào khác không. Ông ấy mở xưởng làm dù sao cũng phải tìm hiểu bạn cùng nghề xa gần.”

“Xưởng lò” đó chưa chắc đã là của Đinh Trường Thịnh tự mở, những xưởng ông ta biết đến, có thể lợi dụng được cũng nên liệt kê vào phạm vi tra tìm.

“Những đội thợ ông ấy sắp xếp cho xuống quê nhận người đã xuống quê nào, những người được giới thiệu vào thành phố làm việc đa số là quê ở đâu.”

“Hai hướng tra tìm này giao nhau ở những đâu, có khi nào trùng nhau hết không, như thế phạm vi có thể thu nhỏ được rất nhỏ rồi.”

Xưởng lò có rất nhiều hầm trú ẩm, có một số cái nằm dưới lòng đất, quả thực là rất tiện để nhốt người.

Cô nghi ngờ sau biến cố Tam Giang Nguyên, Đinh Trường Thịnh muốn tìm một nơi ổn thỏa sắp xếp cho nhóm người kia, nơi đầu tiên lựa chọn hẳn là xưởng lò.

Trong ấn tượng của ông ta có rất nhiều xưởng lò trong, chọn một cái quy mô vừa phải, địa thế hẻo lánh, người không quá nhiều, thuê hoặc mua lại là được.

Mà đối với các hộ gia đình phụ cận, ông ta nghĩ ra cách lấy “giới thiệu vào thành phố làm việc”, “cho đội thợ xuống quê thuê người” mà từ từ “bay lên”.

Thế nên, “xưởng lò” mà Dịch Tiêu nói vẫn còn tồn tại, hẳn là ở nơi “đèn không sáng lấy một bóng, người đi hết sạch, chẳng khác gì làng ma” như Tông Hàng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio