Tư Mã Dục đang trên đường cùng bọn Vệ Lang và Tạ Liên đi săn thú.
Từ lúc nhìn thấy Thôi Sâm phi ngựa ở phố xá sầm uất, ba đứa trẻ này đều bị kích thích, thấy rằng cần phải học hỏi phong thái cưỡi ngựa ung dung như đang ngồi xe bò. Trước đây vào những lúc luyện kiếm dưới trời Đông rét buốt nhất vẫn đều dùng nước lạnh để tắm, bây giờ lại muốn học thêm tài cưỡi ngựa bắn cung. Đông Sơn rộng rãi, những chỗ vắng người thì thường có chim thú lui tới, lại cũng không quá xa biệt viện, thuận tiện cho việc nghỉ ngơi và chăm sóc, liền trở thành địa điểm để bọn họ bày trận săn bắn.
Hoàng Thượng đối với chuyện này vô cùng vui mừng.
Giang Nam gió nhẹ nước ấm rất có lợi để mài dũa nghĩa khí, phân nửa triều đình sợ nhất chính là người an phận không có chí tiến thủ. Thằng bé này đã hiểu ra mình cần phải được rèn luyện, thật là biết nhìn xa trông rộng như người trưởng thành.
Hoàng Thượng cũng cân nhắc, đợi đến khi sứ giả phương Bắc đi rồi, dù muốn dù không cũng phải triển khai toàn dân vận động, kêu gọi tất cả mọi người học hỏi khổ cực, không được quên khoảng thời gian khi xưa khổ công phá rừng lập nghiệp, cuối cùng là để làm gì —- đã đánh mất Trung Nguyên, phương Bắc thì luôn chầu chực như hổ rình mồi. Đằng sau Giang Nam lại giữ gìn quần dài áo rộng, thong dong nhàn nhã, bản thân sẽ không được khỏe mạnh. Đây chính là thời gian để quên đi thói tục, sửa lại tâm tính.
Bọn người Tư Mã Dục đúng lúc đang lêu lổng gần đây, nghe thấy tiếng đánh nhau bèn thúc ngựa đến xem, vừa quét mắt liền trông thấy Thôi Sâm.
Đây mới đáng gọi là oan gia ngõ hẹp.
Thôi Sâm có tiền án. Bọn Tư Mã Dục chả thèm quan tâm phải trái hoặc là phán đoán chi sấc, cứ trực tiếp nhận định tên ác bá này là đang chặn đường cướp bóc. Thôi được, cho dù cậu ta có đang bị cướp đi nữa cũng chả có gì đáng ngại, Tư Mã Dục và Vệ Lang chính là đang muốn cùng cậu ta giao đấu. Khó có được một lần không ở phố xá chật chội, cũng sẽ không đột ngột xuất hiện quan tuần thành đến cản trở, chỉ cần Tư Mã Dục không chủ động làm lộ thân phận, tuyệt đối sẽ chẳng có ai truyền ra các loại lời đồn quái gở chi hết. Đây quả là trời se mối lương duyên, à không, là cơ hội hiếm có à nha.
Cho nên Tư Mã Dục và Vệ Lang lập tức hô hào “Dô”, rồi rút kiếm vọt tới.
Trên đường gió thổi vào mặt, luồn vào cổ căng đầy vạt áo, bay bay phất phới. Làm người ta trở nên hào hùng vạn trượng.
Tiếc là Tạ Liên không bắt chước bọn họ nhiệt huyết sôi trào.
Từ rất xa cậu vừa nhìn sơ qua, đã nhận ra lục thúc của A Ly, sau đó mới nhớ ra, mấy ngày trước A Ly đã đến đây làm khách nhà cậu —- nói như vậy, người đang ngồi trong chiếc xe bò kia chính là A Ly.
—- Không giống như Thôi Sâm, dạo đó Thôi Sâm tràn đầy khổ nhục, không thấy mặt A Ly, tất nhiên sẽ đem hình ảnh cô ngồi trong xe bò khắt sâu vào trong trí óc để sau này còn lôi ra truy tìm. Bọn người Tạ Liên cũng không hề nhớ rõ ngày đó. Nên không hề nhận ra chi tiết này.
Phân biệt được thân phận mọi người, Tạ Liên liền lấy ống sáo trúc giấu trong người ra, thổi một hơi dài.
Rất nhanh, mặt đất chấn động, chim thú hoảng sợ bỏ chạy. Cờ hiệu nhẹ nhàng tung bay, mấy trăm danh võ sĩ Đông cung cùng tư binh từ bốn phương tám hướng ruổi ngựa tụ tập lại.
Tư Mã Dục và Vệ Lang nghe được tiếng thổi sáo, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ — Tạ Liên, cái tên phản bội nhà ngươi, đã quên hết giao tình nhiều năm cùng nhau trèo tường đuổi gà bắt vịt của chúng ta rồi sao?! Nhiều người chạy ra như thế này, còn đánh cái khỉ gì nữa chứ!
Đám người mà Tạ Liên gọi ra còn có thể gọi là một đội quân mấy trăm người, đứng giữa đám người đó trấn định tự nhiên như một tướng quân, tay mang trường kiếm vung lên.
“Đại quân” ầm ầm chuyển động.
—– việc cá nhân chỉ là việc nhỏ, danh tiếng gia tộc mới là chuyện lớn. Nơi đây chính là trên vùng địa bàn của nhà cậu, có việc gì nhanh chóng giải quyết thì tốt hơn. Nếu như để chuyện sứ giả phương Bắc, khuê nữ của Vương gia và Thái tử đương triều nháo loạn bị lộ ra ngoài, giao tình lâu nay cũng sẽ sức mẻ không còn trọn vẹn.
Nên đành phải hy sinh cái ham muốn nhỏ nhoi của Tư Mã Dục và Vệ Lang thôi.
Những tính toán trong lòng Tạ Liên trong sáng như gương.
Lục thúc của A Ly tuy rằng có thể múa kiếm, nhưng chung quy không phải là người tập võ thực thụ. Đối mặt với đám võ sĩ như loài sói hoang phương Bắc, đỡ trái đỡ phải, trái lại còn thua đám gia đinh. Đến giờ này sáu người của Vương gia đã bị người ta áp chế cả rồi.
Thôi Sâm nắm chắt người trong lòng bàn tay, cũng có hào hứng như mèo vờn chuột. Thong thả ruổi ngựa tiến lại, giơ kiếm vén màn xe lên.
Màn xe rất nặng, nhưng mà theo kiếm đi lên, vẫn có thể lờ mờ thấy được một hình dáng.
Châu Ngọc ngồi trong xe có hơi lo lắng. A Ly kéo tay cô, để cô ổn định.
Rồi mở miệng nói với người bên ngoài: “Ta đã nhớ ra ngươi rồi”.
Thôi Sâm thờ ơ “Ồ” một tiếng.
A Ly nói: “Ngươi chính là thiếu niên có sự tích anh hùng gì gì đó, tên là gì ấy nhỉ?”.
Thôi Sâm:…….
“Nếu ta buộc phải nhớ rõ ngươi, nói vậy chắc là ngươi phải có sự tích anh hùng nào đó khiến ta nhớ mãi không quên có phải không?”. A Ly vẫn như trước cố ý kéo dài thời gian, “Ngươi kể cho ta nghe chút đi, ta hứa sẽ nghĩ ra mà”.
Thôi Sâm tự nhận dũng mãnh, so với thiếu niên khác cũng có bản tính ngạo nghễ hơn. Dù cho bình thường cậu không thích khoe mẽ, nhưng giờ này cũng tự nhiên cũng suy nghĩ đến những chuyện đáng kiêu ngạo.
Khi cậu mười một tuổi đi săn, ngựa mất đà té ngã, cậu cầm kiếm một mình đấu với sói hoang, không hề sợ hãi.
Khi cậu mười hai tuổi thì theo phụ thân ra chiến trường, năm đó khi tên trùm thổ phỉ đang nói cười hàm hồ, cậu phóng ngựa ra trận, chặt đầu mang về.
…… Nhưng cậu càng nghĩ về các sự tích oai hùng, trong đầu lại càng hiện ra hình ảnh ngày ấy bọ người ta kéo quần đánh đòn. Cho dù có tu dưỡng tốt đến mấy cũng muốn nổi điên.
Vậy mà trong tình cảnh nhục nhã ê chề đó, còn xuất hiện một bó cải trắng bay ra. Cậu nhớ lại trên ngã tư đường ở thành Thanh châu có một cái trống gõ, cái trống gõ kia chỉ khi cậu phóng ngựa xuất hành mới vang lên. Mỗi lần cậu đi qua tiếng trống uy vũ hùng tráng đó cứ vang vọng, người đi đường đều chạy trốn hoặc né tránh làm cậu rất đắc ý. Nhưng mà hình ảnh bắp cải trắng bay xuống đất cùng với người dân nấp sau bàn gỗ dùng ánh mắt phẫn hận nhìn cậu. Đột nhiên cậu cảm thấy, biểu cảm của người đó cùng với người đánh trống, cộng với biểu cảm của đám dân chúng chạy trốn cậu, hết sức giống nhau.
Cậu nhớ những đôi mắt của đám dân đen nhìn vào cậu, chán ghét cùng phẫn nộ. Trong mắt của họ, cậu với đám sói hoang và thổ phỉ đều đáng ghét và hung tợn như nhau. Nói không chừng còn được truyền tụng là “Ba điều đáng sợ của Thanh châu”.
Cái suy nghĩ đó thật quá thất vọng.
Thôi Sâm giơ kiếm muốn chém màn xe, vậy mà sau màn xe A Ly bỗng nhiên nói: “À, ta nhớ ra rồi. Hôm đó ngươi phóng ngựa ở trên chợ, giẫm lên mớ rau hẹ cùng cải trắng, dáng vẻ đánh đuổi tiểu thương, phụ nữ và trẻ em của ngươi, thật là dũng mãnh”.
Cô rõ là cố ý.
Thôi Sâm nổi giận đùng đùng, nhưng lạ là còn có thể kiềm chế, “Sau khi theo ta về nhà, cô cứ từ từ mà nói. Ta sẽ cẩn thận lắng nghe”.
Toàn bộ những lời nói khó nghe mà cậu chưa từng được nghe, cậu sẽ hỏi từng câu một, sẽ ép trả lời hết tất cả.
Bỗng nhiên sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.
A Ly không ngờ sẽ có nhiều người tới như vậy, nhanh chóng rướn người ra nói với xa phu: “Chạy mau!”.
Xa phu giật mình ngơ ngác, A Ly đã giơ tay kéo dây cương.
Thôi Sâm còn nhận ra mặt đất chấn động sớm hơn A Ly.
Thế cục phương Bắc luôn biến động, chiến loạn hàng năm. Thôi Sâm đã theo gia đình ra chiến trường vô số lần, gần như luôn sẵn sàng chiến đấu. Chỉ cần nghe tiếng vó ngựa liền biết địch nhiều hay ít.
Cậu không thèm làm ba cái chuyện liều mình đối đầu. Lập tức giơ tay bảo bọn hộ vệ lui lại. Bản thân mình thì kẹp chặt bụng ngựa, giơ tay tiến vào trong xe, hòng bắt cóc A Ly mang đi.
…… Bởi vậy mới nói số thằng nhóc này thật sự quá đen, cậu kéo nhầm tay của Châu Ngọc. A Ly thấy thế, cúi đầu nhắm ngay mu bàn tay cậu mà cắn thật mạnh. Máu lập tức rỉ ra.
Chỉ trong chốc lát xe bò chuyển động, giậm chân chạy như điên. Thôi Sâm gần như bị nó kéo đi, chỉ có thể vội vàng buông tay.
Cậu đuổi theo xe vò vài bước, lại thấy khắp núi đồi người lao xuống nhiều quá, biết rằng không thể trì hoãn, mới phẫn hận quay đầu, đập ngựa đào tẩu.
Xe bò chậm rãi ngừng lại.
A Ly và Châu Ngọc thở phào một hơi. Giang Nam ẩm ướt, hơi lạnh theo gió ùa vào cửa sổ. Hơi hơi tê tái, A Ly bất giác quấn chặt tấm áo choàng trên người.
Bên ngoài toàn là âm thanh tiếng vó ngựa dẫm đạp mặt đất. Xa phu cũng quay đầu xe bò lại.
Có một người đang hỏi chuyện lục thúc A Ly. Loáng thoáng nghe được vài câu thân thiết. Đại khái là “Có người nào bị thương không?”….. đại loại vậy. Lại nghe thấy cùng âm thanh hỏi thăm là tiếng vó ngựa, rầm rập tới tấp, có cảm giác không được bình tĩnh cho lắm.
Xe bò lắc la lắc lư trở về.
Ngày hôm nay nắng không gắt lắm, trời hơi âm u, gió thổi vù vù. Vào một khắc nào đó, cơn gió nghịch ngợm thổi bay màn xe, A Ly nghe rõ ràng âm thanh của thiếu niên kia, cậu ta nói là, “Người trên xe đâu rồi, không bị thương chứ?”.
Tiếng ồn ào của vó ngựa xung quanh cùng với bụi bậm mù mịt bỗng nhiên tan biến, quanh tai A Ly thình lình yên tĩnh như thế.
Cô mấp máy môi, nhưng không thể thốt ra một âm thanh nào.
Chỉ là tầm mắt bỗng nhiên mờ mịt. Trong thiên binh vạn mã kia, người đó mặc kim khôi lân giáp, trong đôi mắt là ngọn lửa chém giết. Gió lạnh nước trong, lau sậy phất phơ. Anh ngoái đầu tìm kiếm, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng mắt A Ly lại như bị phỏng.
Xa phu trả lời: “Không ai bị thương cả, tất cả đều khỏe mạnh”.
A Ly nhanh chóng bình ổn nhịp tim, ngồi ngay ngắn lại. Cổ cũng cứng đờ không thể nhìn ngang liếc dọc, chỉ có nước mắt là đang tràn lan trên hốc mắt.
Người đó cách cô gần đến thế.
Chỉ qua một mành xe là có thể trông thấy rồi.
Nhưng mà nhìn thấy thì có thể làm được gì. Cùng lắm lại xảy ra một lần, gặp lại cố nhân nhưng như là người xa lạ.
Quả thật Tư Mã Dục cũng không kiên nhẫn. Thôi Sâm bỏ chạy, Vệ Lang thì đuổi theo. Chỉ có mình cậu là không thể truy đuổi — trước mặt xuất hiện cả đám người như thế này, cậu cũng đã biết rõ đối phương chính là người của Thanh Hà Thôi gia, sứ giả từ Bắc Yến đến còn dám mơ truy đuổi, nên không dám làm. Cha cậu mà không mắng chết cậu mới là lạ.
Cậu cũng không giỏi trong việc giải quyết hậu quả, hỏi han qua loa xong xuôi, liền một người một ngựa đi đến chỗ quang cảnh kiêu hùng kia. Dù sao thì vẫn còn Tạ Liên ở đây.
Nhắc tới Tạ Liên lại thầm oán giận trong lòng — quả là hết sức không có nghĩa khí!
Cậu ruổi ngựa thật xa đứng bên cạnh đống đá cỏ hoa lá, cảm thấy vô cùng buồn bực.
Lơ đãng nhìn sang chiếc xe bò kia, nhìn đi nhìn lại cứ thấy quen quen. Nhưng cũng lười so đo.
Mãi đến khi lục thúc A Ly cảm tạ, xe bò chậm rãi đi xa, trí óc cậu mới bừng sáng đem hết thảy mọi thứ xâu chuỗi lại. Trong đầu tự nhiên xẹt qua hình ảnh xe bò chạy trên đường phố, cô gái trên xe có giọng nói thanh thúy như tiếng nước chảy, chớp mắt đã đảo lộn tâm trí cậu.
Nhưng cậu vẫn chỉ đứng nhìn.
Hình như có cái gì đó vướng vào chân cậu. Khiến cho cậu chỉ có thể nhìn.
Thậm chí ngay cả nhìn cũng không cho phép. Nhưng lại có một khao khát, đó thuộc về bản năng cậu không thể nào áp chế được.
Cứ như vậy hai người đã hai lần vô tình lướt qua nhau.
Có lẽ sẽ được gặp thoáng qua nhiều lần hơn nữa, nên cả khát khao ngóng nhìn cũng biến mất không còn tăm tích.
Thời gian đó, nghiệt duyên dây dưa dai dẳng, cũng bị cắt ngang.
Mùa Đông thấm thoát qua mau, một ngày mồng một tết nữa lại tái diễn.
Ngày - âm lịch trời trong xanh, Hoàng Thượng mở yến tiệc ở Hoa Lâm uyển để thiết đãi tân khách.
Hoàng Thượng đã biết được chuyện giữa Tư Mã Dục và Thôi Sâm — hoặc là chuyện đơn phương của Tư Mã Dục đối với Thôi Sâm — lục đục, lo sợ cậu làm loạn, phá hỏng yến tiệc, nên không cho cậu tham gia.
Tư Mã Dục làm sao chịu được? Cùng Vệ Lang lập kế, hai người giả nữ lén lẻn vào yến tiệc.
Vốn dĩ mọi thứ đều thuận lơi, mặc dù Hoàng Thượng khi nhìn thấy thằng con trai giả thành con gái, trong lòng âm thầm phun ra một ngụm máu to đùng, nhưng khi nghe cậu dùng những lời nói sắc bén để phản biện lại sứ giả phương Bắc, hết sức phi thường, mới cảm thấy an ủi được chút đỉnh.
Ai ngờ trong số sứ đoàn bỗng nhiên có một thiếu niên không sợ trời đất, bước ra kéo tay Tư Mã Dục rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng, thỉnh cầu thưởng cho mỹ nhân này.
Xém chút nữa Hoàng Thượng phun luôn cả ruột gan ra ngoài. Còn mặt Tư Mã Dục thì chảy đầy vạch đen.
Hoàng Thượng cảm thấy, tên thiếu niên kia rõ là cố ý —– mọi người xem đi cậu ta mắt ngọc mày ngài, đuôi mày khóe mắt đều thể hiện ra ngày sau là tuyệt đại phong tình, mặc y phục nữ vào chỉ sợ còn xinh đẹp hơn con trai của ông gấp nhiều lần, làm sao mà có cái chuyện nhất kiến chung tình được chứ?
Thôi đúng rồi — Thình lình Hoàng Thượng phát hiện, thiếu niên này hình như chính là người mà cả thành Kiến Nghiệp ồn ào truyền tụng gần đây, hình như gọi là Mục Thanh thì phải?
Hoàng Thượng lại nhìn khuôn mặt có đến ba phần tương tự Mộ Dung Quyết. Mới chắc mẩm, cái gì mà Mục Thanh? Chỉ sợ chính là Mộ Dung Thanh Hà thì có.
Đoán là sứ giả này là nữ giả nam trang —– tuy rằng nhìn thế nào cũng là một thiếu niên hàng thật giá thật — tâm trạng của Hoàng Thượng mới có chút chuyển biến tốt đẹp. Dù sao thì cũng cùng một loại người với thằng con của ông >đáng giận
Lúc này mới ôn hòa nói: “Triều đại ta chỉ có nam nhân được lấy nữ Hồ, chứ nữ nhân thì không được phép gả. Việc này không nên nói nữa”.
Công chúa không gả cho người Hồ, quy định này do chính Hiếu Trinh Hoàng hậu khi xưa đã lập ra. Gả con gái để mưu cầu hòa bình, thì không còn là con cháu tổ tông nữa, đây chính là vấn đề mang tính nguyên tắc. Khỏi cần phải nói đến việc nó lại là con trai =__=, dù cho có yêu thích một cung nữ thứ thiệt, Hoàng Thượng cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.
Mục Thanh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Mộ Dung Quyết đã bước lên ngắt lời, đem việc này bãi bỏ.
Vương Thản ngồi phía dưới uống rượu. Tư tưởng không hề đặt vào những việc đang diễn ra mà cứ xoay mãi quanh chuyện cái thằng nhãi đang giả gái chui vào quốc yến này, sau này ông còn phải phụng dưỡng tên quân chủ đó, bất giác thần kinh não co rút đau đớn.
A Ly đổ bệnh. Quốc yến chỗ Hoàng hậu cô cũng không tham gia.
Người tính không bằng trời tính.
A Ly ốm yếu nằm trên giường, rướng người ngồi dậy, cầm kéo cẩn thận cắt tờ giấy màu đỏ thành những hình nhỏ xinh, thay người thân phòng tránh điềm không may.
Những việc khác đối với cô thì tàm tạm, chỉ riêng thủ công là khéo léo nhất.
Cây kéo kia uyển chuyển cắt xé, từng mảnh giấy nhỏ rơi xuống, không bao lâu sau đã hé ra những hình ảnh giống người y như đúc.
Người thứ nhất xuất hiện là bà nội, trường mệnh trăm tuổi, không đau không bệnh.
Người thứ hai là cha, khỏe mạnh dài lâu, thuận buồm xuôi gió.
Người thứ ba là mẹ, phúc thọ song toàn, vợ chồng mỹ mãn.
Kế tiếp là A Diễm, A La…
A Ly dán những thiếp hình đó lên bức bình phong.
Trên bình phong thêu đóa hồng mai, tuyết trắng đổ xuống, như ngọn lửa ngày Đông.
Cô dán hai tấm cuối cùng lên, đầu ngón tay đau nhói. Đó chính là cô và Tư Mã Dục.
Bỗng dưng cô nhớ đến dịp lễ hoa đăng năm ấy, mây đen che khuất ánh trăng, gió thổi tuyết bay đầy trời, Tư Mã Dục ôm chặt hai con hổ bằng bùn ngồi chờ trước cổng nhà cô. Hoa anh thảo nở rộ sắc vàng. Tuyết bám đầy chuyển thành màu trắng.
Cô mấp máy môi vài lần, cuối cùng thốt ra một câu, “một cái là của chàng, một cái là của ta”.
Trăng sẽ khuyết rồi lại tròn, hạnh phúc có thể chăng.