Cả năm nay, phải tới dịp lễ hội hoa đăng này A Ly mới gặp được Mục Thanh.
Đương nhiên không phải là tình cờ gặp gỡ.
Đại khái cơ hội Mục Thanh đến Giang Nam cả đời cũng chỉ có một lần này, mà cơ hội A Ly có thể quang minh chính đại ra khỏi nhà cũng không nhiều lắm.
Hẹn gặp sau khi hoàng hôn xuống, khi ánh trăng mọc trên ngọn liễu.
Phiền phức duy nhất là cơm chiều vừa xong, thằng nhãi Vệ Lang liền dẫn theo một đám người la cà đến nhà cô để tự làm đèn hoa đăng.
Thằng nhóc vừa có diện mạo đẹp lại nói năng ngọt ngào, muốn lấy lòng ai cũng đều dễ như trở bàn tay. Tính tình lại hợp sở thích của Lão Thái Thái. Lại còn có quan hệ thân thiết với tứ thúc A Ly, Lão Thái Thái từ sớm đã xếp cậu ngang hàng với Vương Diễm rồi.
Đúng lúc A Ly nói muốn xuất môn, Lão Thái Thái hơi lo lắng, lập tức Vệ Lang xung phong nhận nhiệm vụ, “Để ca ca mang muội xuất môn. Bà nội cứ giao cho cháu, bảo đảm sẽ không để ai chạm được một sợi tóc”.
Người với người không ai giống ai.
Năm đó, tuy Tạ Liên với Vương gia thân thiết đến mức chỉ còn thiếu một tờ hôn ước, nhưng mà cùng A Ly một mình xuất môn cũng không hợp lễ nghi, cậu ấy lại không nói gì. Đó chẳng qua vừa khéo đem cơ hội dâng trước mặt cậu, tất nhiên cậu sẽ nắm thật chặt.
Tạ Liên là người biết điều. Tiếp xúc với cậu như được tắm gió xuân, tuyệt đối sẽ không xảy ra các chuyện gay cấn, bùng nổ hay đau đớn. Nhưng một khi bỏ lỡ, thì cũng không đặc biệt để lại cho người ta hồi ức lớn lao nào. Trong lơ đãng, một ý nghĩ chợt lóe lên, bỗng nhiên phiền muộn như nước tràn ra, chua xót từ chỗ sâu nhất của đáy lòng dâng đầy, mãi nhớ tới kỷ niệm hôm nào, mới mơ hồ nhận ra chính mình đã suy nghĩ miên mang.
Nếu là Vệ Lang thì sao?
A Ly mang tâm trạng phức tạp ngẩng đầu nhìn cậu, mặt mày cậu tươi rói, sóng mắt lưu chuyển, lại quay về với vẻ tươi cười, ôn hòa, thân thiết động lòng người.
Hoa đăng rọi khắp mặt sông, hương rượu lan tỏa, ca hát du dương, cười đùa véo von — cái tên sát phôi ưa quậy phá này, đang quang minh chính đại sóng đôi cùng A Ly đi dọc bờ sông sông Tần Hoài ngắm lễ hoa đăng.
PS: vì có người lớn cho phép mang theo người giám hộ.
Người với người, đúng là không hề giống nhau mà.
A Ly đành phải nghĩ cách để cắt đuôi Vệ Lang.
“Muốn ăn kẹo hồ lô ghê”, “A, chỗ kia có bán hạt dẻ kìa”, “Hoa đăng trôi đầy sông nè”, “Hoa mai nở thật là đẹp”,…..
“A Giáp đi mua kẹo hồ lô đi”, “A Ất qua bên kia lấy một cân hạt dẻ rang”, “A Bính đi lấy hoa đăng ra đây”, “A Đinh đi bẻ hai nhánh hoa mai lại đây”,…. Vệ Lang tùy ý sai bảo, đâu vào đấy.
“… Ca ca không thấy muội phiền phức lắm sao?” A Ly có cảm giác cực kỳ bất lực.
“Thì so với mọi ngày nhiều hơn chút đỉnh”. Rồi cười tủm tỉm, “Nhưng mà ca ca thích lắm”.
“Vậy sao ca ca không tự mình đi giúp muội một lần nào hết?!”
“Ca ca đã nhận lời Lão thái thái rồi, cần “bảo vệ bên cạnh”, tuyệt đối sẽ làm tròn bổn phận”. Rồi tiếp tục cười híp mắt.
“Rốt cuộc ca ca đã mang theo bao nhiêu người đến hả?”.
“Bốn thôi”.
“…. đột nhiên muội lại muốn ăn thêm kẹo mạch nha vo viên”. Để xem cậu còn sai ai được nữa.
“Cậu bé ơi, lại đây lại đây. Đi mua cho tỷ tỷ này một cân kẹo mạch nha vo viên, còn tiền thừa cứ giữ lại mà dùng”.
A Ly cáu.
“Thật ra muội chính là muốn ca ca đi kìa”. Cậu không thể phối hợp một chút sao?
“Ca ca biết chứ”. Nụ cười gã sát phôi càng trở nên ôn nhu nho nhã, “Ca ca cảm thấy muội sẽ giở một trò khéo léo hơn cơ. Ca ca đã coi trọng muội rồi”.
Mẹ nhà ngươi!
Trăng sáng lên cao, người đi du ngoạn cũng bắt đầu nhiều. Bóng đêm dần bao trùm, màu sắc ánh đèn càng sáng rõ. Cảnh tượng dần náo nhiệt hẳn lên.
Trên cầu có người biểu diễn tạp kỹ, thu hút đám đông tu tập. Người lớn thì cõng trẻ em trên vai, đến cả thuyền hoa trên sông cũng tấp nập ở đầu cầu, bên ngoài khoang thuyền các kỳ nữ cũng ngừng gảy đàn, đều nhìn qua.
Du khách khắp nơi, tất nhiên người bán hàng rong cũng sôi nổi rao hàng. Nhốn nha nhốn nháo.
A Ly kéo Vệ Lang đến trước quầy bán mặt nạ, dừng chân chọn lựa một chút. Tự mình mang một cái, quay lại đưa cho Vệ Lang một cái nữa.
Hai mặt nạ đầu heo quay mặt nhìn nhau, một lát sau cùng nhau bật cười.
“Muốn hả?” Không biết tại sao, giọng nói của Vệ Lang tựa như chân thành hơn. So với con người luôn cố tình gây sự trước đây không hề giống nhau.
A Ly là trưởng nữ, trải qua xuyên không, tiếc nuối lớn nhất là không có anh trai. Mà mấy năm nay qua lại gần gũi — nói thật, Vệ Lang không khác anh trai của cô là mấy.
Cậu là kiểu người mỗi phút mỗi giây đều muốn đè đầu cưỡi cổ bạn, bắt nạt bạn, làm bạn bực bội, nhưng mỗi khi bạn cảm thấy oan ức, lập tức cậu ấy sẽ che chở trước mặt bạn, sau đó sẽ dùng những phương pháp âm hiểm nhất, biến thành một anh trai ác độc ra tay giúp bạn.
Tuy rằng kết quả không giống như đỉnh thiên lập địa, nhưng những lúc cần thiết dựa dẫm, cậu tuyệt đối đáng tin cậy, hơn nữa vào lúc đối diện với chân tướng khuê mật, cậu lại càng thể hiện bản lĩnh, ít nhất có thể thỏa mãn thói hư vinh của bạn — mặt mũi sẽ sáng láng hẳn lên.
Rõ ràng thiếu niên mang phong phạm anh trai này, ai mà biết đột nhiên cậu ta bị đứt dây thần kinh nào, cứ phóng điện lung tung với cô. Khiến cho tất cả lông tóc của cô dựng ngược cả lên. Cứ như trước kia không phải tốt hơn sao?
Bèn gật gật đầu, lục lọi hà bao lấy bạc, “Đầu heo cho ca ca, muội muốn cái Kim Cang lực sĩ kia kìa!”.
Vệ Lang:… Dù có mang Kim Cang lực sĩ muội cũng không đánh lại ta được đâu!
Giao tình của hai người không cần phải tranh trả tiền. Vệ Lang cầm lấy vô cùng tự nhiên.
Tiểu thương đi theo tâng bốc, “Cô nương có ánh mắt tốt thật, hai loại này bán đắt nhất đó”.
A Ly:… Cô chẳng qua chỉ mua đại thôi mà.
Trả tiền xong, mang mặt nạ lên, quay sang đối diện nhìn nhìn. Giơ một ngón tay chỉ, “Ơ, đó không phải là A Hồ sao? Như thế nào lại đi cùng với Thôi Sâm vậy nhỉ?”.
Vệ Lang quay đầu nhìn. A Ly lập tức lủi vào trong đám người định chuồn.
Nhưng bị túm mũ kéo lại.
— Thằng nhãi Vệ Lang mắt thì tìm kiếm Tạ Liên, đến vị trí của A Ly cũng không thèm xác nhận. Chỉ khẽ vươn tay liền chuẩn xác kéo cô trở lại.
Còn thuận miệng mỉa mai: “Đừng phí sức vô ích, ca ca có nhắm hai mắt lại cũng có thể bắt được muội đó”.
Mẹ nhà ngươi! Tưởng mình là con mèo sao!
Thế cơ mà Vệ Lang lại nhìn thấy Tạ Liên thật, hơn nữa giờ phút này Thôi Sâm cũng đang đứng đối diện Tạ Liên. Hai người đối diện nhìn nhau chằm chằm một lúc. Tạ Liên mặc y phục màu xanh thẫm, như khóm trúc thẳng tắp đẹp đẽ nhưng ngạo nghễ, mắt đen như hồ sâu tĩnh mịch, không một gợn sóng. Thôi Sâm thì tay trái cầm kẹo hồ lô, tay phải cầm chú khỉ bọc đường, trên đầu thì đội sẵn một cái mặt nạ đầu heo. Nhưng khuôn mặt lại u u ám ám, ánh mắt màu xám tro sắc nhọn, ẩn đầy sát khí.
Gió từ hướng Bắc thổi tới, thổi bay vài chiếc lá khô.
Không khí giữa hai người căng thẳng, phảng phất như cung đã lên dây, chỉ đợi thời cơ đến là bắn.
Vệ Lang: đánh nhau mà không gọi mình!
Lập tức kéo cổ tay A Ly, “Ca ca đưa muội về”.
Đi về thật nhanh, may ra còn kịp.
Tất nhiên A Ly cũng nhìn thấy Tạ Liên và Thôi Sâm. Cô vừa nói chơi thôi mà… thật là cái mồm quạ đen!
Dù sao thì chuyện này cũng không có gì quá quái lạ, kiếp trước không phải thiếu chút nữa Thôi Sâm và Tạ Liên giáp mặt nhau đó sao?
Nghĩ đến chuyện khi nãy tốn công phí sức để Vệ Lang rời khỏi, liền cảm thấy khuây khỏa. Ngược lại không nóng nảy nữa, “Muội vẫn chưa muốn về”. Rồi mỉm cười nhìn Vệ Lang, “Không phải ca ca cần ‘Bảo vệ bên người’ muội sao? Cứ dứt khoát đi cùng muội qua đó chào hỏi đi”.
A Ly thấy rằng, việc đi đánh tên xấu xa kia, hay là bảo vệ em gái, đối với tên sát phôi vô cùng nghĩa khí kia mà nói, đó là hai vấn đề quan trọng khó lựa chọn nhất.
Nhưng cô vẫn chưa hiểu hết về Vệ Lang.
— Vệ Lang rất phấn khởi.
Thậm chí bạn còn có thể nhìn rõ đôi mắt của cậu đang ngày một phát sáng, chói lọi như sao.
“Muội không sợ chứ?”. Ngay cả giọng nói của cậu cũng nhiệt tình như ánh nắng.
Vốn dĩ A Ly không sợ — nhưng phản ứng này của Vệ Lang cứ làm cho cô cảm thấy hết sức không ổn, giống như trong vô thức cô đã mở phải một cánh cửa nào đó. Trái lại câu trả lời thiếu khí thế hẳn, “Có gì mà phải sợ?”.
Vệ Lang liền cười tươi rói. Nhanh chóng cởi áo choàng trên người ra, đưa cho A Ly — cả ngày nay thằng nhãi này đã mặc trên người bộ quần áo màu đỏ khoác lên tấm áo choàng may bằng lông chồn màu trắng bạc, càng nổi bật đôi mắt hồ thu, khuôn mặt như hoa đào của cậu. Sở dĩ bà nội A Ly cảm thấy hôm nay A Ly cùng Vệ Lang có thể đi chung, thật ra là bởi vì bọn họ đang mặc đồ tình nhân. Tất nhiên, chính là Vệ Lang cố tình — nhưng với tính cách của cậu sẽ không thích hợp với kiểu đồ thanh thoát xinh đẹp như này. Mà giờ phút này cởi tấm áo choàng ra, chớp mắt khí chất ôn nhu nho nhã đã biến thành hiếu động linh lợi, cứ như là mới nhảy từ trong bức họa mà ra.
Vẻ đẹp sinh động hôm đó không bình thường, giống như Tu La, tươi đẹp đến kinh người.
“Vậy thì cùng nhau đến chào hỏi đi”. Cậu nói.
A Ly ngơ.
Sao đột nhiên cứ có cảm giác như mình biến thành vợ con mẹ nó luôn rồi!
Vệ Lang hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang đi qua sông Tần Hoài.
Còn A Ly thì thừa dịp sự chú ý của cậu đang tập trung trên người Tạ Liên và Thôi Sâm, thả lỏng cảnh giác với cô, quyết đoán ôm theo áo choàng của cậu rồi chuồn mất.
Vệ Lang hưng trí bừng bừng qua cầu, bỗng nhiên quay đầu lại phát hiện A Ly bỏ chạy, thật sự muốn trói cô lại bên người rồi tha hồ đánh cho gãy nát hai chân cô.
Dám cả gan lừa cậu đến đây!!
Nhưng đã đến đây rồi, lại còn phải quay đầu đuổi theo A Ly, thực đày đọa cậu mà.
Vội vàng gọi vài gã sai vặt tới, dặn dò, “Đi theo coi ngó. Có chuyện gì bất thường lập tức tới tìm ta”.
— thật ra điều này là dư thừa. Sông Tần Hoài thuộc tài sản nhà A Ly, thực ra nếu có nguy hiểm gì, đó cũng chả phải chuyện Vệ Lang có thể quản được.
A Ly chạy cũng không xa — nếu thực sự chạy xa, đến nơi mà Vệ Lang không thể tìm thấy, khác nào làm khó cậu.
Vẫn như dạo trước, đứng dưới gốc cây liễu bên cầu Chu Tước.
Trăng mọc trên đầu ngọn liễu, cô cảm thấy A Ba nhất định biết nơi này.
Quả Nhiên, vừa đợi chưa đủ thời gian uống một chén trà, liền nghe thấy có người ở sau lưng kêu một tiếng, “A Ly?”.
A Ly im lặng một lúc — âm thanh này vô cùng trong trẻo, giống như âm thanh quân cờ chạm nhau, không giống tiếng của chàng trai cũng chả phải cô gái. Trong tiếng nói này có hơi hướm là giọng nam, theo lời đồn thì có hơi miễn cưỡng.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô nàng nhỏ nhắn. Đầu tiên là thở phù nhẹ nhõm một hơi, rồi mới cẩn thận đánh giá — quả là trang tuyệt sắc như trong lời đồn, nhưng kiểu xinh đẹp này không giống với Vệ Lang, vẻ đẹp tuyệt sắc này vô cùng đoan trang, chính là hoa mai trắng nở bừng trong lớp tuyết. Lạnh lẽo nhưng diễm lệ, A Ly đối diện với đôi mắt của cô, trong lòng như có cú nổ lớn.
Đợi đã…. hình như có chỗ nào không đúng lắm, sao cô lại đem người này so sánh với Vệ Lang chứ! Hơn nữa loại cảm giác mặt đỏ, tai hồng, tim đập mạnh như thế này là chuyện gì đang xảy ra!
“Bạn…. bạn là?” A Ly khẩn trương đến giọng nói run rẩy.
Giọng nói của mỹ nhân đối diện vẫn bình thản như trước, “Mình là A Ba nè”.
Tuyệt quá, A Ly cứ thế nhào lên —- người một nhà cơ mà, cứ sàm sỡ tùy thích.
Chớp mắt A Ba giơ tay lên, lui từng bước về đằng sau, “Nam nữ thụ thụ bất thân đó!”.
A Ly ngơ.
So với dự đoán của A Ly, tình cảnh A Ba càng bi thảm hơn.
Cô không phải xuyên thành công chúa Thanh Hà, mà là em trai của cô nàng công chúa Thanh Hà, là Mộ Dung Tiểu Phượng Hoàng.
A Ly nhịn cười đến nội thương.
Nghĩ thầm, nhờ cô ấy giúp nói với giáo sư ra đề vài lời hay ho. Cô ấy không biết nhân phẩm của bà ta có vấn đề sao? Là hẹp hòi đó, lại còn già mồm nữa. Rõ ràng là nguy hiểm muốn chết, lại làm ra vẻ không thèm quan tâm.
Hiện giờ đã biết mình xui chưa.
“Xuyên ào một phát, khi nhìn rõ ràng thể xác của mình, dò la rõ được tên Hoàng đế Bắc Tần, lúc đó mình sụp đổ hoàn toàn luôn —- nữ biến thành nam, lại là nam độc sủng. Sấm đánh chết mình luôn cho rồi”. Nhớ lại câu chuyện đẫm máu của mình, A Ba đã không thể giữ nổi bình tĩnh.
A ly: sờ mó……
“Mình chỉ mới mười hai à, mười hai thôi đó, vậy mà lão tặc kia không thèm màng đến thanh danh, làm sao mà lão ta có thể xuống tay được chứ nhỉ?”.
A Ly: “Ừm… bạn nghĩ xem, có khả năng Tiểu Phượng Hoàng cũng không vô tội?”. Nói thế nào đây nhỉ, đối với cả hai chị em này, căn bản chính là để chọn ra một người dâng tặng cho Phù Kiên. Cuộc giao dịch này có thể đổi lại bao nhiêu lợi ích, chỉ e bản thân Tiểu Phượng Hoàng cũng rất mưu mô. Mặc dù cậu ta mới mười hai thôi, nhưng dù sao cũng đã tiếp cận được quan Đại Tư Mã của Yến quốc, chưa chắc tâm tư có được mấy phần ngây thơ. Mà Phù Kiên lại là loại người quá mức sĩ diện.
“Ơ này… Hiện tại mình đang là Tiểu Phượng Hoàng đó!”
A Ly:…. gãi gãi. Đều là lỗi của “lão tặc” kia, chắc chắn luôn!
“Oa, dám độc chiếm mình, hãy xem mình bạo cúc hoa của lão như thế nào. Đều là phái nam, ai áp đảo ai còn chưa biết đâu à nha!”.
A Ly cũng không biết nên khâm phục khí phách của học viên loại ưu này, hay là nên nhắc nhở cô ấy đang bắt đầu điên loạn rồi.
Nói tới đây cũng thực là hết mở miệng cười nổi. A Ly bắt đầu lo lắng cho A Ba, “Ở lại đất Nam luôn đi, đừng trở về nữa. Giờ mình cũng đã có chút nhân lực, có thể giúp đỡ bạn mà”.
— cho dù đây chỉ là kỳ xuyên không khơi khơi, nhưng phải trải qua kiếp sống như vậy cũng quá khắc nghiệt rồi.
“Bạn đừng lo”. Vậy mà A Ba lại khôi phục được tâm tư, “Tốt xấu gì mình cũng là học viên loại ưu, chuyện của mình thì mình có thể xử lý. Lần này chỉ là đến chào hỏi bạn một tẹo. Cứ nghĩ là sẽ được xuyên thành con gái, mặc kệ là làm nha hoàn cho bạn hay là khuê nữ, ít nhiều gì cũng có thể tận dụng cơ hội để chỉ bạn vài câu. Kết quả bạn thấy rồi đấy…”
Lòng A Ly tràn đầy ưu tư.
“Nhưng mà tốt xấu gì cũng sống cùng bạn trong một không gian không phải sao?”. A Ba còn nói.
A Ly hơi hơi cảm động. Cái khác không nói, thế mà A Ba vẫn cứ nhớ rõ phải nam giả nữ — được rồi, dùng từ này thật tình cũng không được tự nhiên cho lắm — gắng đến đây để gặp cô, có thể thấy cô ấy vì cô mà lo lắng cẩn trọng đến mức nào.
“Bạn phải cố gắng hết sức nha, mặc kệ cuối cùng phải gả cho ai, cũng đừng mất hết hy vọng”. Từng trải qua sự kiện biến nam rồi biến nữ, học viên loại ưu A Ba cũng tin tưởng có một số việc nhờ người không bằng nhờ bản thân mình, “Nói không chừng ngày nào đó mình sẽ xuất hiện bất ngờ, tặng cho bạn một phần đại lễ, giúp bạn biến BE trở thành HE thì sao?”.
A Ly bật cười lần nữa.
A Ba thì vỗ vai cô, “Dù sao thì bi kịch nhất trong bi kịch, chẳng phải mình bị biến thành một thằng đàn ông sao?”.
A Ly:…..
“Minh không thể bi thảm đến hồ đồ được!”.
Lần này ngay cả A Ba cũng bật cười, “Ai mà biết, chỉ số thông minh của bạn chỉ có thế”.
Không biết tự lúc nào gió đã nổi lên, mây đen dần kéo tới dày đặt, che khuất ánh trăng. Du khách bắt đầu giải tán.
Trong lặng lẽ êm đềm, hoa tuyết bắt đầu rơi xuống.
Sau đó rơi ngày một nhiều.
A Ly lẳng lặng chờ dưới tàng cây, hơi thở hóa khói.
Bếp sưởi trong tay áo đã bắt đầu lạnh dần, cô bèn luồn tay vào dưới tấm áo choàng của Vệ Lang.
Bên kia Vệ Lang cũng đã đánh xong, vội vã chạy tới. Trên người cậu còn chảy đầy mồ hôi, thấy A Ly chịu lạnh đứng dậm chân, cái mũi nhỏ trên gương mặt cũng đỏ ửng, vốn dĩ có ý muốn nhéo tai cô cũng cứ thế mà tiêu tán.
“Muội định ngốc tới mức nào vậy hả!”. Vội giơ tay đội thêm mũ cho cô, mượn cớ giúp đỡ rồi lấy tay vỗ vào ót của cô.
A Ly ngẩng đầu trừng cậu.
Bỗng nhiên Vệ Lang cảm thấy trong lòng thật dễ chịu — cậu đánh đấm trở về, có một cô gái tinh ranh như là thỏ con, lại ngu ngốc dám dùng đôi mắt bất mãn kiểu này để nhìn cậu, lại còn cố chấp đứng dưới tàng cây liễu để chờ cậu nữa. Loại trải nghiệm này đối với cậu hãy còn rất xa lạ.
Cậu không hề biết, trong kiếp sống của một con người bình thường, loại cảm giác nhẹ nhàng này rất bình thường. Nó thường xuất hiện trên những người thân thuộc truyền đến bản thân mình. Còn được gọi là ấm áp.
Cậu lại nghĩ, thực sự nhìn kỹ lại, diện mạo A Ly nhìn cũng thích mắt. Ngũ quan kết hợp vừa đủ, thêm một chút thì thừa, ít một chút lại thiếu.
“Lấy áo choàng đi chứ”. A Ly không biết được Vệ Lang đang thầm khen ngợi mình, giọng nói không mấy thân thiện.
“Giữ lấy đi”. Tâm trạng Vệ Lang đang tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, giọng nói cũng mang theo ấm áp và hòa nhã, “coi muội rét lạnh rồi kìa”.
A Ly: Nặng lắm đó cậu có biết hay không hả >gừ