CHƯƠNG
Thấy Lý Tang Du không nói gì, vẫn nhận lời xin lỗi này, sau đó còn không biết đủ, nhìn về phía chiếc điện thoại, đưa tay ra: “Tang Du, chúng ta xóa đoạn ghi âm đi.”
Lý Tang Du cũng không muốn làm to chuyện, thấy bậc thềm thì đi xuống đi, nhưng vẫn không xóa đoạn ghi âm đi, thấy Từ Bảo Ngọc muốn chạm vào điện thoại, lập tức cầm điện thoại lên, để Tiểu Lâm có thể nhìn thấy nó đã được lưu lại.
“Phải xem đã.”
Vốn dĩ muốn cho Từ Bảo Ngọc chút mặt mũi, nhưng không ngờ người này lại được voi đòi tiên!
Mối quan hệ gặp dịp thì chơi này, cô không cho cơ hội này!
Nghe thấy lời này, Tiểu Lâm vốn cho là không sao nữa, thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Ừ…cũng đúng, nhưng tôi tin Tiểu Lâm sẽ không không biết hối cải.”
Thấy Lý Tang Du không cho mình mặt mũi, Từ Bảo Ngọc lập tức rút tay về, tự biên tự diễn một lúc, nhìn thấy mọi người vùi đầu vào làm việc, cười mấy tiếng rồi quay lại vị trí của mình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chết tiệt, vậy là lại không cho cô ta mặt mũi! May là không có ai nhìn thấy!
Bên cạnh cuối cùng đã sạch sẽ, Lý Tang Du yên tâm thu dọn đồ đạc.
Sau đó, cũng lấy chiếc vòng mà cô đã để trong tủ bảo hiểm của công ty ra.
Mặc dù Lý Tang Du nói với mọi người là hàng giả, nhưng trong lòng cô biết rất rõ.
Vì cảm thấy quá quý giá, tai vách mạch rừng, để trong nhà không an toàn, tủ bảo hiểm của công ty cũng để trống, còn có camera, nên để ở đây cũng không lo lắng.
Chỉ là cô không ngờ, động tác lấy chiếc vòng ra rồi bỏ vào túi có mấy giây đã bị người khác nhìn thấy.
Lý Tang Du không có thứ gì, vài giây đã thu dọn xong, sau đó xin chỉ thị của giám đốc Trương, rồi chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!”
Nhưng ở cửa lại bị bảo vệ ngăn lại, Lý Tang Du vẫn chưa phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì, phía sau đã truyền đến một giọng nói.
“Lấy trộm vòng của tôi mà cô còn muốn đi! Đúng là nằm mơ đi!”
Nhìn người phụ nữ xồng xộc xông tới, Lý Tang Du nhướn mày.
Dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng trên mặt lại vô cùng thản nhiên.
Bây giờ cô bị chặn ở cửa văn phòng, đám người không kịp hóng hớt vừa rồi đều bỏ việc trong tay chạy tới, đặc biệt là cô nàng Tiểu Lâm kia, đứng ngay đầu, mặt vui vẻ khi người gặp họa.
“Chị Nhược, đã xảy ra chuyện gì?” Từ Bảo Ngọc hỏi, lúc này lại không đi tới trước mặt Lý Tang Du như lúc đó, ngược lại giữ chút khoảng cách.
Như muốn vạch rõ quan hệ với cô.
Đối với tình hình này, Lý Tang Du cũng chẳng trách.
“Lắc tay Tiffany phiên bản giới hạn mấy hôm trước tôi vừa mua không thấy đâu cả!” Cái người được cô nàng Từ Bảo Ngọc gọi chị Thiến cắn răng nghiến lợi nói.
Chị Thiến là một quản lý của công ty, dù cô ta nói mình mua đồ vật quý giá như vậy, cũng không mấy ai cảm thấy kinh ngạc.
Ngay cả quần áo cô ta mặc cũng đều là nhãn hiệu khá nổi tiếng ở nước ngoài.
Nhưng chỉ số thông minh này, Lý Tang Du cảm thấy không cao lắm.
“Cô này, cô mất đồ liên quan gì tới tôi?” Lý Tang Du không cảm thấy trên mặt mình có viết mấy chữ ‘nơi tiếp nhận đồ bị mất’.
“Cô giả ngu gì chứ? Vừa rồi tôi đã xem camera giám sát! Chính cô cầm lắc tay trong tủ bảo hiểm của tôi!”