Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

chương 686

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Lúc Lục Huyền Lâm nhận được điện thoại của Lý Tang Du thì đang đàm phán với bên hợp tác.

Khi nhạc chuông cài riêng vừa vang lên thì anh lập tức dừng cuộc đàm phán, một mình đi ra ngoài.

Đây là tiếng nhạc chuông lần đầu tiên vang lên, anh vô cùng phấn khích, vừa nôn nóng lại vừa cẩn thận nghe cuộc gọi này.

Nhưng khi anh nghe thấy giọng của Lý Tang Du kèm tiếng nức nở, lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt cũng trở nên có hơi nghiêm trọng.

A Minh ở một bên thấy sự thay đổi trong sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Anh ta biết tiếng nhạc chuông này, là sau khi Lục Huyền Lâm nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại của Lý Tang Du, đặc biệt cài giống như vậy, nhạc chuông riêng của Lý Tang Du.

Ngay lập tức trong lòng nảy ra chuyện có khả năng nhất!

Lý Tang Du muốn rời khỏi rồi sao?

Nhưng vẻ mặt của tổng giám đốc lập tức trở nên lo lắng và tức giận, còn thúc giục.

“A Minh, lái xe đến bệnh viện!”

“Hả? Bệnh viện sao?”

“Đúng! Trong phút, tôi buộc phải đến!” Lục Huyền Lâm nhìn A Minh nói, trong mắt ẩn hiện một chút lạnh lẽo.

Cảm giác áp bức khiến A Minh không thể chống lại.

Bắt đầu từ năm trước thì A Minh chưa từng cảm nhận được loại hàn ý nguy hiểm này trên người Lục Huyền Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Điều này khiến anh ta quên một chuyện quan trọng hơn, trong năm phút chạy hết đoạn đường phút…

Đợi sau khi lên xe A Minh mới nghĩ ra, nhưng vẫn không có nói gì cả, anh ta đạp kịch ga, lao ra khỏi bãi đỗ xe của công ty.

Tổng giám đốc khẩn trương như vậy, anh ta chỉ có thể nghĩ đến một chuyện.

Lý Tang Du và hai đứa trẻ xảy ra chuyện rồi.

Lục Huyền Lâm ngồi ở trên xe, không kìm chế được mà siết chặt hai tay.

“Lục Huyền Lâm, con của chúng ta bị bắt nạt, anh có đến không?”

“Lục Huyền Lâm, tôi cần anh…”

Đây là lần đầu tiên Lý Tang Du nói lời như này với Lục Huyền Lâm, năm trước mặc kệ cô xảy ra chuyện gì, Lý Tang Du cũng sẽ không lời nào mà chịu đựng.

Cho dù cầu xin anh cứu nhà họ Lý, Lý Tang Du cũng chưa từng nói lời như vậy, trong xương tủy vẫn không thay đổi sự lạnh lùng…

Nếu năm trước cô nói câu này, bọn họ sẽ không có kết quả như này, nhưng anh biết cô mãi mãi cũng sẽ không nói.

Bởi vì cô cao ngạo giống như một con thiên nga trắng!

Nhưng bây giờ, Lý Tang Du lại nói rồi.

Cô còn khóc rồi nói!

Lục Huyền Lâm vốn nên vui mừng, nhưng anh tình nguyện không nghe được mấy từ này!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến thiên nga trắng cúi đầu?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio