CHƯƠNG
“A Minh, nhanh lên nữa!”
Vừa nghĩ đến đây, Lục Huyền Lâm không nhịn được mà đấm vào ghế, trong giọng nói tràn ngập hận ý đè nén.
A Minh có chút bất lực, anh ta đã lái rất nhanh rồi, nhưng con đường này dù sao không phải nhà mình, quá nhiều xe…
Anh ta không dám nói gì nhiều, sợ Lục Huyền Lâm thật sự mua luôn con đường này mất…
Nếu không phải ông cụ Lục ra lệnh cấm Lục Huyền Lâm lái xe thì anh bây giờ chắc chắn đã ném A Minh từ trên xe xuống!
Anh không muốn giống như anh không đến kịp vào năm trước, bây giờ vẫn sẽ vậy!
Vậy anh sẽ tự trách đến chết!
“Này! Cho dù cô tìm người cũng vô dụng! Cô có biết chúng tôi là ai?”
Lý Tang Du vừa gọi điện xong, cô của Lý Tiểu Đồng không nhịn được mà mỉa mai, liếc nhìn sang cô: “Mẹ Tiểu Đồng, chị nhìn, không biết đồ đĩ ở đâu chui ra! Vậy mà còn biết cách gọi cứu binh!”
“Ha ha, vậy sao?”
Đồ đĩ? Thật sự là cách gọi rất cao!
Lý Tang Du đã năm chưa từng nghe thấy từ ‘đĩ” này, sống bình yên ở thành phố C quá lâu rồi, cô đã quên mất trên thế giới này còn có loại người này!
Nếu không phải là đằng sau còn hai cục cưng cần bảo vệ, cô hận không thể lao lên tát cho hai người đó ngay bây giờ!
Nhưng Lý Tang Du không thể, ở trước mặt con, cô vẫn không thể thô lỗ như vậy!
Dù sao cô đã lấy ra quân bài lớn nhất của cô rồi!
Nếu Lục Huyền Lâm không đến! Vậy thì bọn họ hoàn toàn cắt đứt!
Lục Huyền Lâm đến! Thì phải làm tròn trách nhiệm của người ba!
Lý Tang Du để mặc cô của Lý Tiểu Đồng nói gì thì nói, không có quan tâm, cô khuỵu xuống, ôm hai đứa trẻ vào trong lòng.
Giọng nói không kìm chế được mà có chút run rẩy: “Cục cưng, đau ở đâu nói cho mẹ…”
Luôn nói mình không thể khóc, nhưng Lý Tang Du không nhịn được.
Tục ngữ nói, người làm mẹ thường sẽ mạnh mẽ, nhưng con cái cũng trở thành điểm yếu lớn nhất của mẹ!
“Mẹ, không khóc… không đau…”
Đặc biệt là con của cô còn hiểu chuyện như vậy, sao có thể không khóc chứ.
Nếu là Mộ, Tịch ở trong lòng mà khóc nháo, cô nói không chừng còn dễ chịu một chút.
Mộ lúc này có thể chạm vào mặt của Lý Tang Du, cậu bé rất nghiêm túc lau nước mắt cho Lý Tang Du.
Cậu bé không muốn mẹ khóc, mẹ khóc không hề đẹp, mỗi lúc như này thì Mộ hy vọng mình mau mau trưởng thành để bảo vệ cho mẹ và Tịch.
Nhưng bây giờ cậu bé không vội như vậy, bởi vì cậu bé muốn có ba rồi.
Cậu bé nghe thấy mẹ mình vừa rồi là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tịch không biết, nhưng cậu bé đều luôn rất rõ, Lục Huyền Lâm là ba ruột của cậu bé.
Mẹ gọi điện cho chú Lục Huyền Lâm, điều này có nghĩa là thừa nhận quan hệ của bọn họ rồi!
Vậy cậu bé sau này có thể quan minh chính đại nói với người khác ba của cậu bé là ai rồi!