CHƯƠNG
Điểm này cũng là điều Trịnh Mễ Á nghi hoặc, Lý Thụy Tường rõ ràng là một người trọng tình trọng nghĩa, lại làm ra chuyện như này
Lục Huyền Lâm lại rất rõ, lúc đó mất đi mẹ, Lý Tang Du luôn không vui, Tiêu Hà động tay chân ở những người xung quanh, khiến Lý Thụy Tường cảm thấy bà ta là một người mẹ tốt.
Nhiều thêm một em gái cũng có thể khiến Lý Tang Du vui lên.
Dù sao bộ mặt giả tạo của Tiêu Hà đã lừa tất cả mọi người, ngoài Lý Tang Du, lúc đó ngay cả ông ta cũng cảm thấy Lý Tang Du được chiều mà hư, cố ý làm khó.
Nghĩ tới những chuyện này thì Lục Huyền Lâm cảm thấy có hơi buồn, dòng suy nghĩ cũng càng bay càng xa.
Anh vào lúc cô đau lòng nhất, không cho cô sự quan tâm, mà là sự chỉ trích.
Có điều lúc đó, vì không để Lý Tang Du đau lòng, ba Lý cho dù biết Trịnh Uyển Khanh là con gái của mình, nhưng xưng hô đối xử vẫn rất xa cách.
Chỉ là không ngờ cuối cùng Lý Tang Du vẫn biết thân phận thật của Tiêu Hà, người thứ ba phá hoại gia đình của bọn họ thì bệnh nặng một trận.
Chuyện này xem ra cũng có điều kỳ quặc, còn về sau thì Lục Huyền Lâm đều biết.
“Người đàn ông như Lý Thụy Tường không nhiều, nhưng bị Tiêu Hà hại, thật sự là người tốt không nhận được kết quả tốt, Lý Tang Du cũng là hiếu thuận, vì ba mà luôn nhẫn nhịn hai mẹ con đó, chậc chậc, kết cục này thật là…” Thảm không nỡ nhìn.
Trịnh Mễ Á ý thức được mình đã nói tới điều cấm kỵ của Lục Huyền Lâm, lập tức dừng lại, lén liếc nhìn anh, thấy anh không tức giận mới khẽ thở phào.
Chuyện tiếp theo cô ta là cần đại phật gia này.
Mẹ nào con nấy, câu nói này áp dụng hoàn hảo trên người Tiêu Hà và Trịnh Uyển Khanh.
Lục Huyền Lâm lạnh nhạt uống ngụm hoa quả, trong lòng không có động tĩnh quá lớn, chuyện xưa đều đã qua đi, anh không muốn tiếp tục truy cứu gì nữa.
Chuyện này anh lại muốn điều tra rõ, Lý Tang Du nên biết người ba cô yêu thương không có phản bội cô và mẹ của cô.
“Vậy thì tiếp theo, cô Trịnh muốn làm gì?”
“Tôi không muốn nhà họ Trịnh trở thành nhà họ Lý thứ hai, tôi hy vọng cậu Lục có thể giúp tôi tống cổ Tiêu Hà và Trịnh Uyển Khanh ra ngoài.”
“Chuyện này… tôi không làm được.”
Trịnh Mễ Á nhíu chặt mày, là nể mặt tình cũ sao? Cô ta cảm thấy mình nhìn nhầm người rồi, thật sự tưởng rằng Lục Huyền Lâm này sẽ giúp cô ta!
“Cô Trịnh không cần nóng vội, tôi có một chuyện có thể giúp cô một tay.”
Gương mặt giận dữ của Trịnh Mễ Á không hề che đậy, loại tính cách này làm sao đối phó được Trịnh Uyển Khanh? Ngay cả anh và Lý Tang Du cũng bị xoay vòng.
“Ổ? Chuyện gì?”
“Chuyện này liên quan tới Trịnh Khôi, nếu nhà họ Trịnh không muốn trở thành nhà họ Lý, tôi cảm thấy cô Trịnh cần thiết dạy dỗ Trịnh Khôi, cũng nên bảo mẹ của cô buông bỏ Trịnh Khôi, dù sao ông ta vào bên ngoài ong bướm không chỉ một người, chuyện này tôi tin cô Trịnh biết!”
Biết, cô ta sao có thể không biết chứ? Bắt đầu từ khi Tiêu Hà xuất hiện, gia đình giả vờ yêu thương nhau của ba và mẹ đã nứt toang ở trước mặt cô ta rồi, hình tượng vĩ đại của Trịnh Khôi cũng sụp đổ.