CHƯƠNG
Ông cụ Lục nhìn trông đã già đi nhiều, sự trấn định trên mặt vẫn không thay đổi, những người khác của nhà họ Lục trừ Lục Hương Cầm ra cũng đều rất trấn định.
Chuyện này Lục Huyền Lâm e là đã nói với người của nhà họ Lục từ trước, đưa ra quyết định sẵn, nhưng cô lại không biết.
Hôm nay không nhìn thấy tin tức, sau đó thiết nghĩ cũng sẽ không nói cho cô.
Như vậy, Lục Huyền Lâm chính là tội nhân của nhà họ Lục.
“Ừm, đây là chuyện Lục Dĩ Mai phải chấp nhận.” Lục Huyền Lâm nói, chẳng sao cả: “Nếu không phải thu thập chứng cứ hơi lâu, thiết nghĩ cũng sẽ không đẩy tới bây giờ, còn để em nhìn thấy.”
Không muốn nói với cô suy nghĩ của chuyện này, người có thể nói thẳng thắn khí thế như này cũng chỉ có Lục Huyền Lâm.
Trong lòng Lý Tang Du lại có rất nhiều nghi vấn.
Người đối tốt với cô như vậy, vậy mà luôn ở trong tối hại anh?
Ở nhà họ Lục cũng chỉ có Lục Dĩ Mai và ông cụ Lục đối tốt với cô, sao qua năm mọi chuyện đều thay đổi rồi?
“Anh biết, em khả năng có hơi ngạc nhiên, nhưng những điều này là sự thật, hơn nữa còn có nhiều hơn, chỉ là chứng cứ không đủ mà thôi… Nhưng chuyện này có lẽ em có thể đi hỏi Vu Thiến.”
Vu Thiến… cái tên quen thuộc này.
Lục Huyền Lâm có chút do dự, anh không biết Lý Tang Du liệu có vì cái tên này mà đau lòng hay không.
“Ồ, đúng rồi, người lần trước làm khó tôi ở công ty hình như cũng tên là Vu Thiến, lúc đó nói sao lại quen mắt như vậy.” Lý Tang Du mỉm cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Dường như đã quên rồi.
Cảm xúc phức tạp trong mắt, Lục Huyền Lâm nhìn thấy rất rõ ràng nhưng anh im lặng.
Người bạn chơi từ bé đến lớn, sao có thể quên chứ?
Cô đối xử chân thành với cô ta, kết quả cuối cùng lại là sự phản bội, làm sao có thể quên?
Lý Tang Du không muốn tiếp tục truy cứu nữa, thời gian năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, để cô nhìn lại mười mấy năm là đủ rồi.
Hiểu rồi, cũng buông xuống rồi, chỉ là khi nghe thấy Lục Huyền Lâm nhắc đến cái tên này, trong lòng vẫn có hơi dao động.
Mộ, Tịch và các bạn nhỏ cùng nhau học một tiết, chúng rất vui vẻ, Tịch cũng nôn nóng muốn đi học.
Nhưng đã lên kế hoạch xong chuyện quan trọng, vẫn là ngày mai rồi tới đi.
“Mẹ, chúng ta đi bộ về đi.”
“Đi bộ về sao?”
Tịch bình thường ghét nhất tự mình đi bộ, sao hôm nay còn tự mình đề xuất?
“Dạ, Tịch và anh còn cả ba, đều muốn đi bộ về!”
Mộ nắm tay của Tịch, không nói chuyện, xem ra là đồng ý rồi, Lục Huyền Lâm đưa mắt nhìn sang bên cạnh, như này cũng chột dạ đồng ý rồi.
Xem thử ba người muốn làm gì!
“Có thể, nhưng không được từ bỏ giữa chừng.”
“Dạ dạ.” Vì ăn, quyết không từ bỏ.