CHƯƠNG
Bác sĩ vội vàng đỡ cô rồi thở phào một hơi; “Có người đã thêm Amoxicillin vào ống truyền dịch của bà ấy, lại còn là loại được chiết xuất từ nhiều loại thuốc khác nhau. Sau khi các loại thuốc này đã được thêm vào này đi vào trong cơ thể bệnh nhân sẽ dẫn đến một số rối loạn, một số bộ phận cơ thể sẽ mất đi khả năng hoạt động, cũng may là ở bệnh viện nên hiện giờ đã không có vấn đề gì.”
Nghe bác sĩ nói vậy, tim Lục Nghiên Tịch lên xuống liên hồi, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, tảng đá trong lòng cô cũng được rơi xuống. Sau đó mới chợt sực nhớ tới điều gì, trợn trừng mắt nhìn: “Ý bác sĩ là có người cố tình thêm kháng sinh amoxicillin vào ống truyền dịch ngay trước mặt tôi sao?”
“Đúng vậy, cho nên cô vẫn nên trông chừng thật chặt tình hình hiện tại của mình rồi báo cảnh sát đi, đừng để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Bác sĩ từ tốn nói xong, vẫn còn đang thở hổn hển.
“Vâng, cám ơn bác sĩ, mọi người đã vất vả rồi.” Lục Nghiên Tịch cúi đầu cảm ơn rồi mới quay lại nhìn Hoắc Vũ Khải. Thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm liền dìu anh ta đến phòng bệnh, để y tá truyền dịch dinh dưỡng.
Anh ta đã phải truyền quá nhiều máu.
“Xem ra là có người cố ý muốn giết bác gái.” Hoắc Vũ Khải dần khỏe lại, anh ta nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn về phía Lý Tang Du mang theo sự xót xa.
Hoắc Vũ Khải mắng chửi mấy lần người hại bà, Lý Tang Du đã thành người thực vật rồi mà kẻ đó vẫn không buông tha.
“Em cũng đoán được là ai rồi.” Lục Nghiên Tịch nói, cô đứng lên: “Anh trông mẹ cẩn thận giúp em, em ra ngoài một lát.”
Cô nói xong, vào nhà vệ sinh lấy nước vỗ qua mặt, chỉnh lại đầu tóc rồi ra ngoài hỏi y tá, biết được Ngụy Như Mai đang nằm ở phòng nào xong, cô đi thẳng tới đó.
Ngụy Như Mai vẫn còn đang hôn mê, Tư Bác Văn ở bên cạnh trông. Lúc Lục Nghiên Tịch bước vào, Tư Bác Văn vẫn đang nắm tay Ngụy Như Mai, dáng vẻ trông rất hạnh phúc.
“Tư Bác Văn, rốt cuộc anh muốn gì? Anh muốn tôi chết chứ gì? Vậy thì tôi sẽ chết, nhưng anh làm ơn đừng động đến mẹ tôi.” Lục Nghiên Tịch nói, trong đầu đã liên kết được hết mọi chuyện với nhau.
Đến nhà họ Tư ăn tối chỉ là cái cớ để dụ cô đi, sau đó giả vờ để vệ sĩ vào bệnh viện, tất cả cũng chỉ để dễ dàng ra tay!
“Cô đang nói linh tinh cái gì vậy?” Tư Bác Văn cau mày, nhìn thấy Lục Nghiên Tịch tự nhiên như vậy, trong mắt không giấu được vẻ chán ghét.
“Linh tinh? Tư Bác Văn, nếu anh dám động vào tôi mẹ tôi lần nữa thì tôi sẽ không tha cho anh đâu, có chết cũng không tha.” Lục Nghiên Tịch nói xong, quay thẳng người bỏ ra khỏi phòng bệnh.
Khi cô trở lại phòng bệnh của Lý Tang Du đã có một số cảnh sát đứng ngoài cửa, nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đi vào, người cảnh sát dẫn đầu đi tới.
Anh ta hỏi danh tính của cô trước rồi lại hỏi xem cô có đắc tội với ai không, sau khi hỏi xong một số câu hỏi, một cảnh sát đeo kính bước vào, trên tay cầm máy tính: “Đội trưởng Lưu, đã tìm được rồi.”
Nói rồi, anh ta đặt máy tính xuống, bấm mở một đoạn video giám sát.
Khoảng giờ rưỡi đêm hôm qua, phòng bệnh của Lý Tang Du tự nhiên bị mở ra, hai vệ sĩ vội vàng đi ra, vừa bước vào thang máy thì ở một góc quanh tự nhiên xuất hiện một người phụ nữ đeo kính râm và quấn khăn kaki quanh đầu, hành động rất lén lút, lẻn trong phòng bệnh của Lý Tang Du.
Lúc cô đi ra đã là một phút sau, không biết cô ta đang giấu cái gì mà vội vàng lấy tay che bụng, nhìn trái nhìn phải rồi rời khỏi khung hình của camera giám sát.
Ba phút sau lại có vệ sĩ đi vào, chỉ xem qua một chút rồi lại đứng canh ở ngoài cửa, cứ như thế cho đến khi Lục Nghiên Tịch quay về, bảo anh ta đi.