Mọi chuyện đã định, thư viện Vân Trung cũng bắt đầu khai hoang tạo ruộng, một tháng vừa qua thư viện tuyển được mười ba học sinh vừa đi học vừa làm ruộng, Lưu Học Uyên cố ý kiểm soát chất lượng học sinh, số lượng cũng chỉ tăng lên từ từ.
Bắt đầu từ đây, nhóm học sinh buổi sáng lao động buổi chiều đi học, sinh hoạt lặp đi lặp lại từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.
Lưu Trạm cũng tuân theo lịch cùng mọi người, cả nhóm Tào Tráng, Tào Minh, Trương Tiểu Mãn cũng theo hình thức học sinh vừa đi học vừa làm ruộng.
Khai hoang tạo ruộng không phải là chuyện dễ. Đầu tiên là xới đất, đất của núi Tề Vân nhiều đá vụn, mọi người phải vừa xới đất vừa nhặt đá.
Sau đó là làm ruộng bậc thang, ruộng ở núi Tề Vân cơ bản đều nằm ở sườn núi, đá được gom lại để tận dụng tạo hình cho ruộng.
Cuối cùng là làm đường dẫn nước, sau khi tạo ruộng xong cần phải ngâm nước, làm đất ngập nước, tùy thuộc vào thời tiết, có thể trồng thêm một ít lúa nước nữa.
Lưu Trạm khiêng cái cuốc đi đầu, mấy tên nhóc choai choai đi theo phía sau hắn.
Tào Tráng phấn chấn nói: “Thủ lĩnh, bộ quyền pháp lần trước huynh dạy đệ rất đỉnh, trước kia đệ chỉ có thể một mình cân hai người, bây giờ có thể cân cả mười người!”
“Thủ lĩnh! Hóa ra quyền pháp của Đại Tráng là huynh dạy à?!”
“Quyền pháp gì? Quyền pháp gì?”
“Thủ lĩnh! Đệ cũng muốn học!”
“Thủ lĩnh! Đệ cũng muốn!”
Lưu Trạm quay lại phất tay, ý bảo mọi người đừng nóng vội: “Bây giờ còn đang phải khai hoang mà, chờ qua vụ mùa ta sẽ dạy cho các đệ.”
“Nghe rõ chưa? Ngoan ngoãn cuốc đất cho ông, làm ruộng xong mới được học võ nhá!” Tào Tráng đắc ý nâng cằm.
Nhìn bộ dạng Tào Tráng đang tỏ vẻ cao thủ tuyệt thế, trong lòng Lưu Trạm buồn cười lắm nhưng trên mặt vẫn phải làm bộ cao thâm khó dò.
Trôi qua thêm nửa tháng làm ruộng, chỗ đất hoang này của nhà họ Lưu đã có hình thức ban đầu của ruộng bậc thang, ngày hôm qua Lưu Học Uyên và một số người đã làm đường dẫn nước, chờ ruộng ngâm nước xong là có thể trồng một ít loại thô lương.
Thu hoạch năm đầu tiên của đất hoang đương nhiên sẽ không tốt lắm, căn cứ theo quy định thì sản phẩm thu hoạch của năm đầu tiên toàn bộ đều thuộc về nông dân, sang năm thứ hai bắt đầu nộp thuế.
Đừng tưởng năm đầu tiên không cần nộp thuế là nông dân đang được lợi, thực tế thì khoảng thời gian này đã qua cày bừa vụ xuân, chỉ có thể trồng một ít cây thô lương có khả năng chịu lạnh.
Cải tạo đất hoang thành ruộng, thu hoạch được một phần ba đã đủ cảm ơn trời đất lắm rồi, sang vụ sau còn phải để dành lại thêm một ít hạt giống nữa, người nông dân phải tính toán vấn đề này thật kỹ.
Lưu Trạm bỗng ngạc nhiên.
Nhóm học sinh đang chia nhau xới đất ở các nơi, Lưu Trạm nhìn qua một lượt đã nhận ra người kia, khí chất cực kỳ khác biệt.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lưu Trạm bước tới trước mặt Tống Phượng Lâm, hỏi.
Tống Phượng Lâm không nói gì, tiếp tục học theo người khác cuốc đất.
“Chẳng phải cha ta bảo ngươi hỗ trợ dạy bọn trẻ tập viết à?” Lưu Trạm nghiêng đầu muốn nhìn vào mắt đối phương.
Tống Phượng Lâm né tránh tầm mắt của hắn, hồi lâu sau mới nói: “Buổi sáng không có tiết, những người này đều tới hỗ trợ làm ruộng, ta không có lý do gì để ở lại thư viện, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Tống Phượng Lâm ngẩng mặt nhìn lướt qua Lưu Trạm rồi lại cúi đầu tiếp tục cuốc đất: “Cảm ơn ngươi đã làm xe lăn cho cha ta, bây giờ ông ấy không cần ai hầu hạ nữa.”
Lưu Trạm không chỉ thiết kế một cái xe lăn cho Tống Nghi Quân, hắn còn làm một cái ghế kiểu bồn cầu cho ông ấy.
Hai chân của Tống Nghi Quân đã phế rồi nhưng phần eo vẫn động đậy được, di chuyển từ xe lăn sang một cái ghế khác không thành vấn đề, bởi vậy mới không cần con trai canh giữ ở bên cạnh nữa, và quan trọng hơn là nhờ có xe lăn mà Tống Nghi Quân đã tự đi được tới nhiều nơi.
Trong lòng Tống Phượng Lâm vô cùng cảm kích nhưng lại không biết bày tỏ như thế nào.
“Ta chỉ làm một bản nháp, người làm ra thành phẩm cuối cùng là Trương đại thúc, đừng nhìn ông ấy râu ria lôi thôi, tay nghề làm mộc rất tinh tế, chất lượng cũng rất tốt.” Lưu Trạm cười nói.
Tống Phượng Lâm gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục xới đất.
Đột nhiên Lưu Trạm vươn tay nhẹ nhàng đoạt đi cái cuốc trong tay Tống Phượng Lâm, trao đổi ánh mắt với Lý Tiểu Liên cách đó không xa, đối phương lập tức đi tới cầm cuốc.
“Đây không phải là chuyện mà ngươi có thể làm được.” Lưu Trạm bình thản nói.
Hắn lật bàn tay của Tống Phượng Lâm lên mở ra xem, quả nhiên đầy bọt nước và vết xước, nhìn vào biết ngay rất rát mà người kia vẫn không nhăn mặt lấy một lần.
“Ngươi muốn phế đôi tay này đi à? Không muốn viết chữ nữa hả?” Lưu Trạm bất tri bất giác lên giọng.
Tống Phượng Lâm rút tay về, không đáp lại.
Lưu Trạm khẽ cong khóe môi, được lắm, đủ kiên cường.
“Đi cùng ta qua đây.”
Lưu Trạm quay lại phát hiện người đằng sau không nhúc nhích, nhíu mày nói: “Muốn ta sang bế ngươi à?”
Tống Phượng Lâm vẫn đang do dự nhưng lại sợ Lưu Trạm thật sự sẽ đi qua bế mình, mấy ngày nay y cũng đã được nghe được không ít “uy danh” của hắn, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
Hai người một trước một sau đi tới dòng suối nhỏ ở bìa rừng, nhóm người lớn đang ở trên thượng nguồn làm đường dẫn nước, đứng ở phía đằng hạ nguồn này cũng nghe thấy tiếng động.
Hai bên suối là rừng thông, dòng nước chảy róc rách qua khe đá, dưới lòng suối là những viên đá cuội trơn nhẵn, to nhỏ đủ cả. Mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp, Tống Phượng Lâm ngồi trên một tảng đá to thất thần, dáng vẻ như đang ngồi ở trong phủ An Quốc công và y vẫn là một công tử thế gia cao quý.
Lưu Trạm nhặt một bó cành cây, thuần thục đốt lửa, trong lúc Tống Phượng Lâm ngẩn ngơ, hắn đã dùng bùn đất trát quanh hai quả trứng gà, bỏ vào đống lửa nướng.
Lưu Trạm nhìn nửa khuôn mặt của đối phương, là người từng trải nên hắn biết Tống Phượng Lâm lại đang nhớ về quá khứ, muốn bao nhiêu bi thương có bấy nhiêu bi thương, người của nhà họ Lưu cũng đã từng đắm chìm trong cảm xúc đó, thậm chí Ninh thị còn không vượt qua được, nổi điên rồi mất mạng.
“Sang tháng sau sinh nhật là ta tròn mười sáu, ngươi bao nhiêu tuổi?” Lưu Trạm vừa khơi lửa vừa hỏi.
Tống Phượng Lâm chán nản đáp: “Ta mười lăm.”
“Sinh nhật của ngươi là ngày nào?”
“Mùa đông.”
“Đệ nhỏ hơn ta nửa năm, về sau gọi ta là Trạm ca đi.”
“……”
Tống Phượng Lâm chỉ nhìn nước suối, không nói gì.
Lưu Trạm cố gắng tìm đề tài: “Ta nghe cha nói lúc nhà đệ xảy ra chuyện, mẹ đệ đang dẫn em gái đệ về nhà ngoại nên thoát được một kiếp, phải không?”
Nhắc đến mẹ và em gái, trong mắt Tống Phượng Lâm lóe lên một tia dao động, mở miệng nói được một câu dài nhất từ lúc hai người quen nhau đến giờ: “Nhà ngoại của ta ở Tứ Dương, cách kinh thành mấy trăm dặm, sau khi xảy ra chuyện, ông bà ngoại đã kịp thời đưa mẹ và em gái ta giấu trong từ đường của gia tộc.”
“Quan binh ngại thế lực của đằng ngoại nhà ta, chính là gia tộc họ Lâm ở Tứ Dương lớn nên không dám mạnh mẽ xông vào bắt người, lại có nhiều trưởng lão trong tộc ra ngăn cản, giằng co suốt mấy ngày, cuối cùng quan binh biết khó mà lui, quay về kinh thành báo mẹ và em gái ta đã mất tích, không giải quyết được gì.”
Lưu Trạm không thể không cảm thán sức mạnh của những gia tộc lớn, đến rồng cũng không thể chèn ép được.
Lưu Trạm an ủi: “Ít nhất là cha mẹ ruột của đệ đều còn sống, bây giờ cũng đã có cuộc sống ổn định trên núi, chuyện quá khứ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, chi bằng tranh thủ cố gắng, sau này một nhà còn có thể đoàn tụ.”
Khóe mắt Tống Phượng Lâm đỏ hoe, nhìn biểu cảm không biết là đau lòng nhiều hơn hay thù hận nhiều hơn.
Một lát sau, Lưu Trạm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nói: “Ra suối rửa tay rồi qua đây ăn trứng gà này.”
Tống Phượng Lâm kinh ngạc: “Trứng gà?”
Lưu Trạm móc hai quả cầu đen thui ở trong đống lửa ra: “Hôm qua ta đào được một cái ổ gà rừng, để lại ba quả cho Tông Nhi và mẹ ta, lấy đi hai quả.”
Trứng gà rừng rất bổ, các hộ nông dân trên núi này cơ bản đều không ăn mà tích cóp rồi mang xuống núi đổi lấy lương thực, cũng chỉ có Lưu Trạm mới dám đào trứng gà lên ăn luôn thôi, trẻ con nhà khác nếu ăn trứng trong nhà kiểu gì cũng bị dạy dỗ một trận.
Lưu Trạm cẩn thận bóc vỏ của hai quả cầu đen kia, trứng bên trong màu trắng bóc, một mùi thơm nức mũi bay ra.
Tống Phượng Lâm vốn không muốn ăn nhưng lại bị mùi hương này làm cho đói bụng.
Lưu Trạm chăm chú nhìn đối phương, trên mặt viết rõ dòng chữ “muốn tự đi rửa tay hay để ta giúp đệ rửa”.
Tống Phượng Lâm hết cách, đành nghe lời ra suối rửa tay, đôi bàn tay trắng nõn bây giờ thảm không nỡ nhìn, da thịt mềm mại kia vốn dĩ không thích hợp với những công việc nhà nông.
Lưu Trạm đau lòng khôn xiết, những vết rộp kia dính nước hẳn là rất rát nhưng chủ nhân của đôi tay vẫn vân đạm phong khinh như thường, hất nước lên miệng vết thương rửa ráy khiến hắn thầm thán phục.
Trứng gà nướng thơm lừng, không ăn được no căng nhưng vẫn đủ khả năng làm ấm bụng.
Vừa ăn Lưu Trạm vừa hỏi: “Đệ không thích ở lại thư viện à?”
Tống Phượng Lâm nói: “Có ba vị tiên sinh dạy học là đủ rồi, nhà họ Tống được quý phủ chăm sóc…”
Lưu Trạm ngắt lời y: “Đệ cảm thấy không nên chỉ ăn rồi ngồi một chỗ đúng không?”
Tống Phượng Lâm suýt nghẹn, không cần phải nói trắng ra như vậy chứ…
Lưu Trạm lại nói: “Đệ mới cuốc một khoảng nhỏ mà tay đã như vậy rồi, sợ là cuốc đến phế cả hai tay cũng không đuổi kịp tiến độ, còn không bằng làm những chuyện là sở trường của đệ, ta nghe cha nói đệ hiểu biết nhiều, chữ cũng đẹp, sao không ở lại thư viện hỗ trợ bọn họ?”
Tống Phượng Lâm cười tự giễu, nói: “Thân là tiện dân, học nhiều thì sao? Cuộc đời còn lại chẳng qua cũng chỉ bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà thôi.”
Lưu Trạm bật cười, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn đối phương, nói: “Ta không cho rằng cả cuộc đời còn lại ta sẽ sống trong núi này.”
Sự tự tin trong ánh mắt kia làm cho Tống Phượng Lâm sững sờ.
Lưu Trạm luôn tin vào câu “nhân định thắng thiên”, đời trước hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào máu và mồ hôi của bản thân để tiến lên. Đời trước hắn có thể, vậy thì đời này hắn cũng có thể, Lưu Trạm chưa bao giờ hoài nghi bản thân mình.
Những lời này Lưu Trạm chưa từng nói với bất kỳ ai: “Ta mới mười lăm, hoàng đế đã hơn ba mươi rồi, đệ nói xem trong lịch sử được mấy người thọ đến năm sáu mươi tuổi? Cứ coi như hoàng đế sống được thêm ba mươi năm nữa thì lúc đó ta cũng chưa già, chắc chắn sống được lâu hơn ông ta, đương nhiên sẽ có một ngày ta làm mọi cách để thoát ly khỏi nơi này.”
Tống Phượng Lâm như thể bị dọa rồi, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi! Sao ngươi dám nói về thiên tử như vậy!?”
“Sao lại không dám? Thiên tử quản được chỗ núi sâu rừng già này à?” Lưu Trạm nhàn nhạt nói tiếp, “Nếu may mắn có khi còn chẳng phải chờ đến ba mươi năm, thiên hạ năm mươi năm xảy ra biến lớn, khéo đủ được cho ba bốn đời.”
Tống Phượng Lâm kinh hãi đứng bật dậy: “Ngươi điên rồi!”
Lưu Trạm cười ha ha.
Tống Phượng Lâm nghiêm túc cảnh cáo: “Những lời này của ngươi không được nói với những người khác, không sợ bị truyền đi và có người thêm dầu vào lửa sao!”
Lưu Trạm vẫn cười to như cũ.
Tống Phượng Lâm tức giận, phất tay áo định bỏ đi nhưng lại bị Lưu Trạm nắm cổ tay giữ lại.
“Ta rất thích đệ.” Lưu Trạm muốn nói là nói, không có gì cố kỵ.
Mặt Tống Phượng Lâm đỏ bừng, cảm thấy Lưu Trạm đang dùng việc trêu đùa mình làm thú vui: “Nói, nói bậy cái gì vậy?!”
Lưu Trạm vẫn nắm tay Tống Phượng Lâm, nói: “Không muốn ở thư viện thì theo ta lên núi cũng được, chẳng phải đệ vẫn luôn tò mò bọn ta săn thú như thế nào sao? Ta có thể dạy đệ.”
Cuối cùng Tống Phượng Lâm cũng hiểu Lưu Trạm muốn gì, tức giận rút tay về: “Để nói sau đi.”
Nhìn theo bóng lưng người kia rời đi, Lưu Trạm mỉm cười, nghĩ thầm không cần nóng vội, hắn còn rất nhiều thời gian.
“Thủ lĩnh!” Tống Phượng Lâm vừa đi thì Tào Tráng đến, “Thủ lĩnh! Đệ vừa hay tin, nhà Quách Đông Hổ xảy ra chuyện rồi! Cha cậu ta chết rồi!”
Lưu Trạm nhướng mày: “Vì sao?”
“Nghe nói là chết trận, bị kỵ binh của nước Yến giết!”
“Nước Yến xâm phạm lãnh thổ?”
Tào Tráng hưng phấn nói liên tục: “Cha của Quách Đông Hổ phụng mệnh nghênh chiến binh lính nước Yến, kết quả toàn quân bị diệt, vì việc này mà Nhan tướng quân tước bỏ quyền thừa kế chức bách hộ của nhà họ Quách, người chết rồi mà không được một xu trợ cấp!”
Làng trên xóm dưới trong thôn Đông Lưu không có nhà nào không chán ghét nhà họ Quách. Ngày thường độc đoán ngang ngược, tác oai tác quái khiến người dân thôn Đông Lưu hận thấu xương, bây giờ nhà bọn họ gặp chuyện xui xẻo ai cũng vỗ tay vui mừng.
Tào Tráng hớn hở nói tiếp: “Hôm nay nhà Quách bách hộ phát tang, không có thi thể, chỉ lấy ít quần áo cũ hạ táng, nghe nói chẳng được mấy người tới đưa tang.”
Điều Lưu Trạm quan tâm lúc này không phải là chuyện nhà họ Quách, bình nguyên Thương Hà là bình nguyên duy nhất ở vùng biên giới phía Bắc của Đại Sở, xưa nay rất hay bị dùng làm vùng đất giao tranh.
Đại Sở chiếm cứ bình nguyên Thương Hà phì nhiêu màu mỡ, thành lập ba cửa quan trấn thủ cực lớn và hùng mạnh là Phượng Tường Quan, Lịch Dương Quan và Phạm Dương Quan. Phượng Tường Quan gần núi Tề Vân nhất, Lịch Dương Quan ở giữa, Phạm Dương Quan gần biển Hoa Đông (thường gọi là Đông Hải), ba cửa quan sừng sững tồn tại, không ít lần làm binh lính nước Yến khiếp sợ.
Nhưng hôm nay lại toàn quân bị diệt?
Có lẽ quân số hi sinh cũng không nhiều, nếu không thì không thể chỉ xử lý một tướng nhỏ là xong việc được.
“Ta đi về trước.” Lưu Trạm càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, quyết định về nhà hỏi Lưu Học Uyên.
Khi Lưu Trạm về đến nhà, ba anh em Lưu Học Uyên và cha con nhà họ Tống đang bày bàn trà nói chuyện phiếm ở sân sau, cũng đang nói về chủ đề quân Yến xâm phạm biên giới.
Chuyện kỵ binh nước Yến xâm phạm lãnh thổ và toàn quân Đại Sở bị diệt rất nhanh đã truyền khắp sáu huyện ở núi Tề Vân, từ sáng đã có một thương nhân đi ngang qua thôn Thiên Thương, nói tin tức này cho thư viện Vân Trung biết.
Lưu Trạm dọn ghế ngồi bên cạnh bàng thính, Tống Phượng Lâm phụ trách pha trà rót trà, nhìn thấy Lưu Trạm tới cũng rót cho hắn một chén.
Miệng của Lưu Học Dật đúng là không nể nang ai, Lưu Trạm vừa ngồi xuống đã nghe ông ta nói: “Mệnh cách của Tuyên Đế này đúng là không tốt, từ lúc đăng cơ đến giờ thiên hạ không có lúc nào bình yên, phía tây mới đàm phán lại tới phía bắc xảy ra chuyện.”
Lưu Học Uyên trừng mắt nhắc nhở nhưng Lưu Học Dật thờ ơ chẳng thèm để ý.
Lưu Học Lễ nói: “Chưa kể chúng ta đều là quân hộ, nếu phía bắc xảy ra chiến tranh, cần chiêu binh thì chẳng phải chúng ta bị lôi đi phục dịch sao?”
Tống Nghi Quân bình tĩnh nói: “Theo chế độ thì nếu quan trên chiêu binh, mỗi quân hộ phải đưa ra một nam đinh, tuy nhiên, thôn Thiên Thương thuộc quân doanh của huyện Võ Nguyên, thuộc quân địa phương (sương quân), mà bên phía họ Nhan có phiên quân của riêng mình, không cần dùng tới quân địa phương.”
“Phiên quân?” Lưu Trạm bắt được hai từ mấu chốt, hắn có rất nhiều thứ chưa biết về thế giới này.
Tống Nghi Quân kiên nhẫn giải thích: “Bảo vệ kinh thành là cấm quân, quân đóng ở địa phương là sương quân, quân do triều đình tuyển chọn và canh giữ ở một vị trí nhất định, chủ yếu là biên giới thì là phiên quân, phiên quân có gia đình và ruộng riêng, tụ tập ở một vùng, gọi là phiên trấn.”
Lưu Trạm kinh ngạc nói: “Tướng quân còn có phiên trấn riêng của mình? Vậy chẳng phải thế lực sẽ rất lớn sao?”
Nhất thời mọi người đều bị biểu cảm ngạc nhiên của Lưu Trạm chọc cười. Lưu Học Uyên, Lưu Học Dật và Lưu Học Lễ cười ha ha, Tống Phượng Lâm cũng không nhịn được hơi cong khóe môi.
Lưu Học Dật cười nói: “Không sai, con không biết toàn bộ bình nguyên Thương Hà đều là phiên trấn của họ Nhan sao? Là một vùng đất đai màu mỡ bạt ngàn đó!”
Lưu Trạm chỉ cảm thấy đời trước mình học lịch sử vô ích rồi, tiếp tục hỏi: “Triều đình sao lại cho phép một tướng quân có thế lực lớn như vậy tồn tại được nhỉ?”
Lưu Học Uyên nói: “Đại Sở lập quốc bằng việc cả thiên hạ cùng khởi nghĩa, vì mục đích mau chóng thống nhất thiên hạ, họ Nhan lấy bình nguyên Thương Hà làm nơi chiêu mộ binh lính, từ đó trở thành phiên trấn cho con cháu kế thừa.”
Mỗi người một câu, Lưu Trạm mới biết bình nguyên Thương Hà có quận thành Tấn Dương, cùng với ba cửa quan và bốn huyện thành đều thuộc quyền quản lý của Định Quốc tướng quân, Định Quốc tướng quân chính là con cháu thừa kế nhà họ Nhan.
Định Quốc tướng quân không chỉ giữ chức đốc quân mà còn kiêm chức thái thú Tấn Dương, nắm quyền kiểm soát toàn bộ bình nguyên Thương Hà trong tay, quân số chỉ tăng chứ không giảm, là gia tộc có quyền thế, danh xứng với thực nhất ở đất Bắc Cương, đến cả hoàng đế cũng không thể động vào.
Để kìm hãm thế lực của họ Nhan ở Bắc Cương, các đời hoàng đế cố gắng hết sức đẩy dân cư về phía núi Tề Vân này, từ ba huyện mở rộng tới bây giờ là được sáu huyện, tuy nhiên, chất lượng cuộc sống ở vùng núi Tề Vân hoang vu này cơ bản vẫn dậm chân tại chỗ.
Ở Bắc Cương truyền đến tin tức quân Yến xâm phạm lãnh thổ, chuyện này trở thành đề tài tán gẫu của các quân hộ ở núi Tề Vân.
Định Quốc tướng quân họ Nhan kia nắm quyền kiểm soát toàn bộ bình nguyên Thương Hà, ruộng lúa và ruộng muối nhiều vô số kể, giàu có một phương, quân họ Nhan có khoảng ba mươi vạn người, có tài lực có nhân lực, trận chiến này căn bản không thể trì hoãn quá lâu.
Tống Nghi Quân trầm ngâm nói: “Ta và Định Quốc tướng quân đương nhiệm cũng có duyên vài lần gặp mặt, người này tướng mạo oai hùng, khí chất bất phàm, có điều tính cách hơi tự cao tự đại, gặp chuyện gì cũng chỉ khăng khăng làm theo ý mình, nếu quân Yến đánh trận nhỏ thì không đáng sợ, nếu quân Yến quyết tâm dây dưa với quân Nhan thì kết cục không thể nói trước được.”
“Chẳng nhẽ họ Nhan sẽ hàng Yến?” Mạch não của Lưu Học Dật không biết đang chạy đến đâu, nói một câu hù dọa tất cả mọi người.
Lưu Trạm bật cười: “Nhị thúc, đây đâu phải chuyện giỡn chơi, sao có thể nói hàng là hàng được?”
Lưu Học Dật phản bác: “Con không hiểu, quân họ Nhan đã thất bại liên tục bốn trận rồi, huyết mạch đời này của nhà bọn họ căn bản không còn tài cầm quân nữa.”
Lưu Trạm vẫn không cho rằng quân Nhan sẽ dễ dàng hàng Yến, cái này là trực giác phán đoán của hắn, muốn giải thích cụ thể ra cũng không được.
Lúc này, Tống Phượng Lâm lại nói ra được trực giác không rõ kia của Lưu Trạm.
“Xưa nay họ Nhan chỉ chịu cúi đầu trước thiên tử, là người đứng đầu cả thiên hạ, nước Yến tuy mạnh nhưng thực lực vẫn chưa đủ để thay thế Đại Sở, nếu họ Nhan hàng Yến, gia tộc của bọn họ sẽ phải đối mặt với toàn quân của Đại Sở, vậy thì tất cả vinh hoa phú quý hiện tại của bọn họ sẽ tan thành mây khói.”
Đây cũng là bí quyết giúp họ Nhan chiếm cứ được bình nguyên Thương Hà, nói trắng ra là biết nhìn thời thế, hiểu được nên cứng hay nên hàng.
Đại Sở đã có hai đời hoàng đế là minh quân gian khổ xây dựng đất nước, bây giờ là lúc quốc gia cường thịnh nhất. Phía Tây Hạ vớt được món ngon rồi rút lui, không phải vua Tây Hạ ngốc mà là vua Tây Hạ biết mình chưa đủ sức nuốt được con quái vật Đại Sở khổng lồ này.
Cùng lý do đó, nước Yến cũng chưa đủ thực lực tiến vào làm chủ Trung Nguyên thay Đại Sở, nhưng vớt được bình nguyên Thương Hà thì vẫn dư dả ấm no.
Tống Phượng Lâm nói ra được lập trường nguyên nhân vì sao quân Nhan nhất định sẽ không hàng Yến, đủ thấy được sự thông minh cơ trí của y.
Lưu Trạm nhìn Tống Phượng Lâm, trong ánh mắt là sự yêu thích và thưởng thức không hề che giấu, mà không chỉ Lưu Trạm, Lưu Học Uyên cũng rất tán thưởng đứa nhỏ này.
Trong ánh mắt của Lưu Học Uyên còn có sự tiếc nuối, nếu nhà họ Tống không gặp biến cố thì có con cháu tài năng như Tống Phượng Lâm đời này, gia tộc ắt sẽ càng phát triển hơn nữa trong tương lai.
[Hết chương ]