Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian trên núi trôi qua cực kỳ nhanh, bất tri bất giác núi Tề Vân đã bước vào đầu hạ, cỏ cây tươi tốt, chim muông đua nhau hót.

Cũng đúng vào thời gian này, ba người học sinh tới quận thành Duệ Xương dự thi hồi đầu xuân đã trở lại, cả ba đều không được đề tên bảng vàng, kết quả này cũng là điều mà Lưu Học Uyên đã dự đoán được trước.

Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân nói chuyện với ba người suốt một ngày, có an ủi, có động viên, ba người vẫn chưa nhụt chí, dự định từ giờ tới sang năm tiếp tục cố gắng, năm nay là ân khoa tân đế mở, sang năm lại tới kỳ thi cố định.

Huống chi năm nay thư viện Vân Trung còn có thêm một Tống Nghi Quân mang học vị tiến sĩ, hoàn cảnh học tập cũng đã được cải thiện tốt hơn nhiều, ba người sẽ học riêng ở Đại Đạo Đường, được Tống Nghi Quân đích thân dạy dỗ.

Ba người học sinh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vã quỳ xuống bái lạy vị thầy giáo mới.

Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, Lưu Trạm như thường lệ rời giường đi tập thể dục.

Học sinh vừa đi làm vừa đi học ở thư viện Vân Trung bên cạnh cũng đang kéo nhau vác cuốc ra đồng, Lưu Trạm chạy một vòng, về ăn cơm sáng rồi mới đi làm ruộng.

Lúc hắn về đến nhà, ba anh em Lưu Học Uyên cũng đang chuẩn bị xong hết rồi. Ba người cởi bỏ đồ của thầy giáo, mặc áo vải thô của nông dân.

Trong đất của nhà họ Lưu còn có phần của Tống Phượng Lâm, những công việc nặng nhọc y không làm được nhưng hỗ trợ nhổ cỏ bắt sâu không thành vấn đề.

“Nếu nhị đệ của ta có được một nửa sự siêng năng của đệ thì tốt rồi.” Lưu Trạm ngồi xổm bên cạnh Tống Phượng Lâm, vừa nhổ cỏ vừa nói.

Tống Phượng Lâm không tiếp lời, động tác nhổ cỏ thoăn thoắt không dừng.

Lưu Trạm ghé sát lại gần hơn, nhỏ giọng nói: “Phượng Lâm, buổi chiều bọn ta lên núi bắt cá, đệ muốn đi cùng không? Trong nhà đã lâu không ăn cá, hôm qua bà nội nhắc hai câu, ta nghĩ mấy con cá ở khe núi kia chắc cũng béo rồi.”

“Lão thái thái muốn ăn cá à?” Tống Phượng Lâm hỏi.

Giá của cá ở núi Tề Vân cao hơn nhiều so với giá thịt, lý do là vì gần đây không có sông lớn, còn ở suối nhỏ trên khe núi chỉ có cá nhỏ, cá lớn bán ở chợ toàn là hàng hóa từ quận thành Thụy Xương đưa sang.

Lưu Trạm thuyết phục: “Đi không? Mùa hè nóng nực, ở suối mát lắm.”

“Mọi người bắt cá như thế nào?” Tống Phượng Lâm tò mò hỏi, y không thấy Lưu Trạm có lưới đánh bắt cá hay công cụ gì cả.

“Đệ cứ đi rồi biết, đảm bảo là phương pháp đệ chưa từng được nhìn bao giờ.” Lưu Trạm thần bí mỉm cười.

Từ lúc lên núi Tề Vân đến giờ Tống Phượng Lâm dần từ bỏ rồi, đã lâu y không chạm vào sách vở bút viết nữa, bây giờ Tống Nghi Quân cũng không cần con trai túc trực ở bên cạnh chăm sóc, mỗi ngày Tống Phượng Lâm cũng có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn.

Hơn nữa Tống Phượng Lâm cũng biết Lưu Trạm vất vả lăn lộn khắp nơi để kiếm đồ ăn cho cả nhà, nếu có thể đi theo góp chút sức, đương nhiên Tống Phượng Lâm rất nguyện ý, vì vậy y gật đầu.

Lưu Trạm vui mừng ra mặt.

Ăn xong bữa trưa, bốn người Tào Tráng, Tào Minh, Trương Tiểu Mãn, Văn Thanh Sơn đã chờ sẵn ở cổng thôn, Lưu Trạm đi cùng Tống Phượng Lâm và Lý Tiểu Liên, mỗi người đều cõng trên vai một cái sọt.

“Thủ lĩnh!!”

“Thủ lĩnh!!!”

“Thủ lĩnh!!!!”

“Được rồi, đừng gào nữa.” Lưu Trạm phất tay.

Đoàn người cùng nhau lên núi.

Tào Minh nịnh nọt: “Thủ lĩnh, đợt cá lần trước đi bắt cùng huynh ăn rất ngon, nhà đệ nhớ mãi không quên, nhất là em gái đệ, nằm mơ cũng lẩm bẩm gọi cá.”

“Thủ lĩnh, đệ phụ trách xếp đá cho, bây giờ đệ có thể khiêng được tảng đá nặng trăm cân đó!” Tào Tráng khoe khoang.

Tống Phượng Lâm kinh ngạc nhìn Tào Tráng, không biết những lời cậu ta vừa nói là thật hay giả.

“Được, vậy việc xếp đá giao cho đệ.” Lưu Trạm càng mừng, việc nặng nhất đã có người xung phong nhận.

“Đệ đi nhặt cành cây!”

“Đệ phụ trách xây đập!”

“Đệ đuổi cá!”

Nhóm thiếu niên tinh lực dư thừa hưng phấn tự phân công nhiệm vụ trên đường đi.

Lưu Trạm từng nói chỗ khe núi kia ở sâu bên trong cánh rừng bụi gai, so với khe núi ở gần ruộng bậc thang ở thôn Thiên Thương còn nông hơn, chỗ sâu nhất cùng lắm chỉ tới bắp chân.

Tống Phượng Lâm nhìn khe suối thấy được cả đáy, ngoại trừ đá cuội, cành cây và lá rụng ra thì cá ở đâu chứ?

Nhóm Lưu Trạm đã bắt đầu bận bịu làm việc, Lưu Trạm cởi giày, dẫn Lý Tiểu Liên lội xuống suối, đứng vào vị trí.

Tào Tráng quả nhiên là đầu tàu gương mẫu chăm chỉ đi dọn đá. Cục đá to đùng nặng xấp xỉ trăm cân đúng là đã bị cậu ta nhẹ nhàng nâng lên, Tống Phượng Lâm há hốc miệng, cùng lúc đó, Tào Minh cũng mang tới một đống cành cây.

Tống Phượng Lâm càng xem càng tò mò, bắt chước cởi giày xắn quần lội xuống nước đi theo Lưu Trạm.

“Đại ca, chúng ta không chọn vị trí lần trước à?” Lý Tiểu Liên hỏi.

Lưu Trạm quay lại thấy Tống Phượng Lâm đang đi sang nên không trả lời ngay mà đợi đối phương, tầm mắt tập trung vào đôi chân trắng như ngọc của ai đó.

“Không tới chỗ kia nữa, đổi sang chỗ khác biết đâu bắt được cá to.” Lưu Trạm thất thần trả lời Lý Tiểu Liên, nhìn thấy Tống Phượng Lâm sắp tới nơi, hắn vươn tay ra muốn đỡ y.

“Đi từ từ, ta chờ đệ, cẩn thận đừng giẫm phải cành gỗ bị gãy, bị xước chân sẽ rất khó chịu.”

Khe núi này tương đối bằng phẳng, không quá dốc, bởi vậy dòng nước cũng êm đềm hơn, vì nước không sâu nên khắp nơi chỉ thấy toàn đá là đá, dù có cá cũng không dễ bắt.

Cuối cùng, Lưu Trạm chọn một chỗ đất trũng bằng phẳng nhất, chờ Tào Tráng biểu diễn nốt màn dọn đá, cậu ta chuyển mấy tảng đá lớn chặn ở phần hạ lưu, Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn ba chân bốn cẳng dùng cành cây, đá vụn và lá rụng lấp kín khe hở giữa những cục đá.

Cuối cùng Tống Phượng Lâm cũng nhìn ra được một chút bí quyết, bọn họ đang dựng lên một con đập tạm thời!

Dòng suối dưới chân dùng mắt thường cũng nhìn ra đang dần tích tụ lại, Lưu Trạm cảm thấy cũng xêm xêm rồi, hắn đi ra giữa con đập, lấy đá chèn mấy cái sọt cố định xuống nước.

“Được rồi, đuổi cá đi!”

Nhóm thiếu niên hoan hô vui vẻ. Đá dưới lòng suối đã bị dọn đi hết rồi nên dòng suối trong veo bị khuấy đục ngầu lên, lúc này Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn cầm hai cây gỗ dài, chạy từ thượng lưu xua xuống.

Dòng suối vốn chẳng thấy mống cá nào, bây giờ đủ loại cá xuất hiện, có cá nhỏ mà cũng có cá to như lòng bàn tay, tiếng reo hò nổi lên bốn phía, mọi người sôi nổi túm sọt vớt lên.

Lưu Trạm cầm một cây gậy gỗ vót nhọn đầu, chuẩn xác xiên vào mấy con cá to, rất nhanh đã có không ít cá nằm nổi bụng trắng.

“Phượng Lâm, ta xiên, đệ nhặt đi.”

Lúc này Tống Phượng Lâm mới phục hồi từ kinh ngạc, vội vàng bắt kịp tiết tấu của Lưu Trạm, nhặt liên tục mười mấy con. Y nhìn sọt cá dần đầy, trong lòng không thể tin được, một cái khe núi lấy đâu ra nhiều cá thế?

Lưu Trạm cười to, “Nhìn không ra đúng không? Ở chỗ suối nông trông như vũng nước đọng như thế này thực ra đều có cá trong những khe đá, cành cây chết và lá rụng rơi vào trong nước, phân hủy dần dần, cá sẽ ăn những cái này, cộng thêm chỗ này ít khi có người lui tới nên cá mới được nuôi béo như vậy.”

Tống Phượng Lâm gật gù thụ giáo, trong ánh mắt có tia sáng lóe lên.

Nhóm thiếu niên khí thế ngất trời bắt cá, bọn Tào Tráng để trần trụi thân trên hết rồi.

Áo ném lung tung lên bờ, cá cũng ném lên bờ, chốc lát đã dồn thành một đống, cá to bằng bàn tay được mấy chục con, cá nhỏ bằng hai ngón tay thì nhiều không kể xiết.

Từ từ Tống Phượng Lâm cũng buông bỏ ngại ngùng, hòa vào nhóm người nhiệt tình bắt cá, quần áo ướt mem, lộ ra một khoảng ngực trắng bóc.

Lưu Trạm tát bép vào mặt Tào Tráng một cái, ấn đầu cậu ta quay sang hướng khác.

“???” Vẻ mặt Tào Tráng hoang mang.

“Đệ qua bên kia đi.” Lưu Trạm đen mặt chống nạnh đuổi người.

“???” Tào Tráng vẫn ngơ ngác như cũ, cậu ta chỉ muốn tới hỗ trợ thôi mà?

“Lưu Trạm! Bên kia có con to!” Tống Phượng Lâm hô lên.

“Ở đâu?” Lưu Trạm vội đi theo, còn không quên quay đầu lại dùng ánh mắt bảo Tào Tráng lượn ra chỗ khác.

Tào Tráng: “……”

Thành quả cả một buổi chiều của nhóm thiếu niên rất tuyệt vời, lúc chia cá mỗi người được mười mấy con to bằng bàn tay, cá nhỏ thì bốc từng nắm chia đại khái, chiến tích này còn tốt hơn cả lần trước, ai cũng phấn khởi cười toe toét.

“Quả nhiên, ánh mắt của thủ lĩnh lúc nào cũng tốt nhất, chọn phát nào chuẩn phát nấy!” Văn Thanh Sơn bội phục.

“Đương nhiên rồi, tốt xấu gì cũng là thủ lĩnh của thôn Thiên Thương chúng ta!” Tào Tráng vui vẻ bốc cá vào sọt của mình.

“Cá nhiều thế này đủ cho nhà đệ ăn đến mùa đông, tay nghề phơi cá của mẹ đệ cực tốt, giữ qua mùa đông cũng được.” Nghĩ đến việc vào đông vẫn có cá để ăn, Trương Tiểu Mãn vô cùng hạnh phúc.

Tào Minh hỏi Lưu Trạm: “Thủ lĩnh, chúng ta có nên đi bắt vài lần nữa không?”

Cá được nuôi dưỡng một thời gian, nếu bắt liên tục thì sợ là không còn con nào béo nữa.

Lưu Trạm ân cần chỉ bảo: “Khe núi này nhiều lắm là bắt được ba lần nữa, con đập chúng ta tạo không cần phá đi, cứ để đó cho nó cản nước nuôi cá, để chắc ăn thì sang năm chúng ta cũng đến đây vào thời gian này, đảm bảo cá sẽ to và béo hơn nữa.”

Nhóm thiếu niên hưng phấn vô cùng.

“Nơi này không có người nào khác tới sao?” Tống Phượng Lâm hoang mang.

Lưu Trạm cười đáp: “Cánh rừng này có lợn rừng thường lui tới nên thôn dân không dám đi vào, thực ra lợn rừng cũng sợ người, chỉ cần không gặp phải lợn con đi kiếm ăn cùng lợn mẹ là không sao.”

Trải qua ba năm thăm dò, Lưu Trạm đã sớm nắm rõ mảnh rừng bụi gai trong lòng bàn tay. Chỗ này chỉ có cỏ dại và bụi gai, lợn rừng không thích ăn nên ít khi lui tới, bởi vậy đảm bảo an toàn.

Đêm nay nhà họ Lưu được ăn tiệc cá. Cá nhỏ được rán vàng giòn với mỡ heo, nhai được cả xương, lão thái thái chọn mấy con to nhất kho lên, chọn thêm mấy con béo nhất để nấu canh.

Còn hơn nửa sọt, Triệu thị nghe theo kiến nghị của Lý thị, tất cả mổ bụng rửa sạch phơi nắng làm cá khô.

Bữa cơm này Tống Phượng Lâm ăn cực kỳ ngon miệng, ngày trước ở phủ An Quốc công làm gì có sơn hào hải vị nào mà y chưa từng ăn qua?

Nhưng chính y cũng cảm thấy sơn hào hải vị thua kém mấy món cá này. Bất giác, Tống Phượng Lâm đã dần dung nhập bản thân mình vào cuộc sống nông thôn mà không phát hiện ra.

Hạ đi thu tới, lại đến một vụ mùa thu hoạch mới.

“Tấn công phía dưới! Ra quyền mau lên!”

“Cẩn thận đằng sau!”

“Ê chậm thôi!”

Một đám thiếu niên choai choai tụ tập luận võ ở sân phơi lúa, Tào Tráng đã thắng liên tục năm ván, nhóm thiếu niên xung quanh không phục, Lý Tiểu Liên đỏ mắt thở dốc, lột hết áo ra muốn liều mạng với Tào Tráng.

“Cha tao là người đã từng giết địch trên chiến trường!”

“Được thôi! Tráng ca rất thích khí thế này của mày, tới đây, làm ván nữa!”

“Tiểu Liên cố lên! Xông lên! Không được làm thôn Thượng Kiều của chúng ta mất mặt!”

“Đại Tráng cố lên! Đánh thắng sáu ván liên tiếp đê!”

Nhóm thiếu niên hò hét, khí thế bốc lên ngất trời.

Là tổng giáo đầu của nhóm thiếu niên, Lưu Trạm đang cắn cọng rơm nằm hóng mát dưới tàng cây.

Uy danh của hắn đã lan tới thôn Thượng Kiều và Hạ Kiều, hai thôn có không ít thiếu niên mò tới tìm hắn luận võ, dần dần nghiễm nhiên hắn trở thành lão đại của cả hai thôn này.

Nhiều người như vậy, rảnh đâu mà mỗi ngày đi đánh nhau, để bớt việc, Lưu Trạm quyết định cứ bảy ngày lại mở luận võ trên lôi đài, trực tiếp truyền thụ hết những gì đã học được của môn Tán Đả.

(Tán Đả: một trong ba trường phái của môn Tán Thủ, thường được dùng để phòng thân và chiến đấu)

Còn đặt ra một chức thủ lĩnh tạm thời, ai là người bất bại cuối cùng trên lôi đài này sẽ được làm thủ lĩnh trong bảy ngày, đủ oai phong và tự hào.

Đương nhiên, Lưu Trạm không cho phép đám thiếu niên kia đánh đến chảy máu toác đầu, đánh ra vết thương nhỏ để rèn luyện cơ thể, ai dám làm quá mức sẽ bị hắn tẩn một trận, cuối cùng cũng quản được một đám ngoan ngoãn nghe lời.

Ban đầu mấy trận đánh ở sân phơi lúa của thôn Thiên Thương đã hù dọa không ít người lớn trong nhà, nhưng nhờ có Tống Nghi Quân nhắc nhở bọn họ, tất cả đều là quân hộ, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ phải nhập ngũ phục vụ quân đội, những đứa trẻ không thích học hành có ép cũng vô dụng, chẳng bằng để bọn chúng đi học ít công phu quyền cước phòng thân.

Lưu Học Uyên mấy lần dò hỏi Lưu Trạm một thân công phu kia từ đâu mà có, hắn một mực trả lời rằng do bẩm sinh đã thích đánh nhau, mấy cái kia chỉ là đánh lung tung một thời gian rồi thành mà thôi!

Chuyện học hành Lưu Học Uyên còn hiểu biết chút ít, công phu quyền cước hoàn toàn không nhìn ra được gì, dần dần cũng lười để ý.

Lưu Trạm đang nằm thảnh thơi nhìn bọn trẻ tỉ thí, Tào Tráng đã thắng thêm một ván nữa, có lẽ là do đánh đến đầu óc chập mạch, cậu ta quay sang khiêu chiến Lưu Trạm.

Thằng nhãi này ngứa đòn mà! Lưu Trạm bẻ khớp ngón tay, nhìn bộ dạng của hắn không quá to con nhưng trên người toàn là cơ bắp, kết quả của mỗi ngày chăm chỉ dậy sớm chạy bộ tập thể dục đó!

Bởi vì Lưu Trạm đồng ý lên sàn luận võ nên đám thiếu niên gần như bốc cháy!

Lúc Tống Phượng Lâm tới, nhìn thấy Lưu Trạm đang đánh Tào Tráng to gấp hai lần hắn nằm sấp, không còn sức phản kháng, kết thúc bằng một cú ngã quăng qua vai hoàn mỹ.

Nhóm thiếu niên xung quanh yên lặng được hai giây rồi bùng nổ, hò reo như sấm.

“Thủ lĩnh không hổ là thủ lĩnh, đệ nhận thua!” Tào Tráng tuy thua nhưng khuôn mặt đầy ý cười.

Lưu Trạm vươn tay kéo Tào Tráng dậy, “Sức mạnh của đệ khá đấy, nhưng chưa đủ linh hoạt, về sau phải rèn thêm phần này.”

Tào Tráng tâm phục khẩu phục.

“Mọi người tiếp tục đi.” Lưu Trạm phất tay, quay sang nhìn Tống Phượng Lâm, cười hỏi: “Muốn học không?”

Tống Phượng Lâm lạnh nhạt không đáp.

Lưu Trạm: “Chơi rất vui, ta có thể dạy đệ.”

Một lúc sau Tống Phượng Lâm mới nói: “Rất bất nhã.”

Lưu Trạm kinh ngạc, sau đó cười ha ha.

Lúc này có một thiếu niên vội vã chạy đến, thở hổn hển nói: “Thủ lĩnh! Có người của thôn Song Thạch tới! Hơn mười mấy người!”

Từ khi Lưu Trạm mở lôi đài luận võ, đám thiếu niên trung nhị ở khắp làng trên xóm dưới núi Tề Vân đều dần hay tin và hứng thú, thỉnh thoảng xảy ra tình huống có nhóm thiếu niên tổ chức thành đoàn tìm tới.

Lưu Trạm cất cao giọng hô: “Đến đúng lúc lắm, Đại Tráng, đệ đang là thủ lĩnh, dẫn người đi nghênh chiến đi!”

Tào Tráng vui mừng: “Thủ lĩnh, đệ muốn tự chọn người!”

Lưu Trạm sảng khoái đồng ý.

Lúc này đám thiếu niên trung nhị của thôn Song Thạch cũng vừa tới, một nhóm choai choai vây quanh một thiếu niên mặc y phục xa hoa hơn những nông dân bình thường.

Thiếu niên kia khoanh tay đứng nhìn, cằm hếch lên trời, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn.

“Tao là Lục Kim Bảo, hậu duệ đời thứ ba của Lục Gia Quyền! Ông nội tao là thiên hộ, cha tao là bách hộ, bọn mày ai là Lưu Trạm, dám tự xưng là vô địch ở núi Tề Vân này, không để quyền thuật gia truyền của nhà họ Lục vào mắt à?!”

Hóa ra là đời thứ ba của quân hộ, ban đầu nghe Lục Gia Quyền Lưu Trạm còn tưởng là đệ tử của môn phái nào đó truyền được đến đời thứ ba… Cái trình độ này đúng là… không đáng được thủ lĩnh của thôn Thiên Thương để vào mắt thật.

Lưu Trạm móc tay gọi Trương Tiểu Mãn đam mê hóng hớt khắp nơi tới, nhỏ giọng hỏi: “Lai lịch của thằng này thế nào?”

Trương Tiểu Mãn trả lời: “Ông nội nó chết cách đây mười mấy năm rồi, năm đó ông nội nó được quan trên ban thưởng, cha nó được làm bách hộ trưởng của thôn Song Thạch.”

Nghe chức quan bách hộ trưởng kể ra cũng oai đấy nhưng thực ra ở trong núi này chỉ là một trưởng thôn mà thôi, đã thế lại còn là một trưởng thôn chưa từng ra chiến trường lần nào.

“Tao là Lưu Trạm.” Lưu Trạm chậm rì rì bước ra.

“Mày là đứa vũ nhục Lục Gia Quyền đúng không?” Bộ dạng của Lục Kim Bảo có vẻ đang rất tức giận.

Lưu Trạm đảo mắt.

Lục Kim Bảo chỉ tay vào Lưu Trạm, nói: “Mày xuống đây đánh một trận, nếu mày thắng tao sẽ bỏ qua hết chuyện cũ!”

Nhưng mà vị thủ lĩnh của thôn Thiên Thương không hề có ý định bước ra ứng chiến, Lưu Trạm lười biếng nói: “Căn cứ vào quy củ của lôi đài, người tới khiêu chiến phải thắng được thủ lĩnh tạm thời thì mới đủ tư cách đánh với tao.”

Tào Tráng ưỡn ngực đứng ra: “Tao chính là thủ lĩnh tạm thời, muốn đánh với thủ lĩnh của bọn tao thì phải thắng tao trước đã!”

“Hay lắm! Thủ lĩnh uy vũ!” Các thiếu niên ở xung quanh ồn ào.

Tào Tráng còn tận tâm giải thích: “Lôi đài của bọn tao có hai cách đánh, mày là thủ lĩnh thì trực tiếp lên đánh với tao, còn nếu mày cử đàn em thì tao cũng chọn đàn em lên đánh với mày.”

Tống Phượng Lâm vẫn đứng ở một bên quan sát, nghe Tào Tráng nói xong, y không nhịn được hỏi Lưu Trạm: “Đây đều là những gì ngươi dạy à?”

“Sao? Không tồi đúng không? Làm tướng quân tiên phong phải thế.” Lưu Trạm đắc ý nhướng mày.

“Ngươi tưởng mình đang ra chiến trường à?” Tống Phượng Lâm không ngần ngại phỉ nhổ.

Lưu Trạm cười nói: “Chơi thôi mà, có gì không thể làm chứ?”

Lúc này, ở bên kia, Lục Kim Bảo đã xù lông lên rồi, cậu ta lớn từng này mà chưa từng bị vũ nhục như vậy bao giờ, lập tức triển khai tư thế tấn công Tào Tráng.

“Khoa chân múa tay.” Lưu Trạm liếc một cái rồi bình luận.

“Sao ngươi nhìn ra được?” Tống Phượng Lâm tò mò.

Lưu Trạm khoanh tay giải thích: “Chân đứng tấn không vững, chiêu thức tuy ra hình ra dáng nhưng không có căn cơ vững chắc.”

Giống mấy ông bà cụ già tập Thái Cực quyền ở công viên thôi.

Ban đầu Tào Tráng còn khiêm tốn ứng chiến, phòng thủ là chính, dần dần mấy chiêu sau phát hiện đối phương có quá nhiều sơ hở, cậu ta không còn e dè gì, tấn công liên tục, tới đòn thứ mười thì Lục Kim Bảo không trụ được nữa.

“Thủ lĩnh uy vũ! Thủ lĩnh uy vũ!”

Đám người của thôn Song Thạch mặt mày xám xịt rời đi.

Lưu Trạm vỗ tay, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại, nói: “Mấy ngày nữa bước vào vụ mùa thu hoạch, chuyện ruộng vườn là quan trọng nhất, lôi đài tạm nghỉ cho đến khi xong vụ thu hoạch, hôm nay dừng ở đây thôi, mọi người giải tán đi.”

Cả đám giải tán ai về nhà nấy, Lưu Trạm đi cùng Tống Phượng Lâm về hướng nhà họ Lưu, Tống Phượng Lâm đi trước, Lưu Trạm đi sau.

Tầm mắt của hắn dán chặt vào phần sau gáy trắng nõn của ai đó.

Nông dân ít khi chú ý đến đầu tóc của mình, toàn lấy dây vải thô buộc lại. Búi tóc của Tống Phượng Lâm cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng Lưu Trạm lại cảm thấy rất đẹp, có cảm giác gọn gàng và chỉnh tề hơn người khác một chút.

Tống Phượng Lâm bỗng cảm thấy sau cổ mình ngưa ngứa, quay lại thì thấy Lưu Trạm đang dùng cọng rơm chọc chọc.

“Trẻ trâu!”

“Trẻ trâu vậy đó.” Lưu Trạm mặt dày đáp.

“Nhạt nhẽo!”

Lưu Trạm cười hì hì: “Nhạt nhẽo vậy đó.”

Tống Phượng Lâm tức giận, dứt khoát không để ý tới hắn nữa.

Lưu Trạm bỗng nhớ ra gì đó, nói: “Lúa ngoài ruộng chín hết rồi, dạo này lợn rừng trong núi ra phá hoa màu rất nhiều, ngày mai ta dẫn người lên núi đặt bẫy, đệ đi không?”

Tống Phượng Lâm gần như không cần cân nhắc, lập tức gật đầu đồng ý.

Ba tháng qua Lưu Trạm đi đâu cũng dẫn theo Tống Phượng Lâm, bất kể là bắt cá hay săn thú hái quả dại, Tống Phượng Lâm nhiều lúc chỉ cần đi theo chứ không cần tự mình động thủ, chỉ cần y đồng ý đi theo là Lưu Trạm đã vui vẻ rồi.

[Hết chương ]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio