Bàn tay dưới môi thật cóng, tựa một miếng thạch trái cây mát lạnh ngày hè, mút một cái là có thể chui tọt vào trong miệng. Thôi Nịnh dường như đang trở lại với cái nóng oi bức ngày hè, cái thuở mà cậu còn bé tí tẹo, những đợt nắng gắt ập vào người khiến cậu nóng đến mơ hồ.
Phía trước tủ lạnh trong nhà là nơi mà cậu thích ngồi nhất, nghe tiếng ve kêu bên ngoài, cậu bèn mở tủ lạnh và lấy thạch trái cây ra.
Đây là loại thạch đắt nhất mà mẹ cậu đã mua cho cậu.
Cậu không nỡ một miếng cạp hết nó.
“Ting —— ” Âm thanh vang lên, là tiếng thông báo của điện thoại trên giường.
Đôi mắt Thôi Nịnh chợt trở nên trong trẻo, sau khi cụp mắt và thấy bàn tay trước mặt, cậu nhanh chóng ngồi thẳng người dậy. Tầm mắt dừng lại trên người Khúc Úc Sơn một lúc lâu, bấy giờ cậu mới dám xác nhận là mình lại nằm mơ.
Giấc mơ lần này còn bết bát hơn cả lần trước, cậu không chỉ mơ thấy Khúc Úc Sơn, mà còn nhầm lẫn giấc mơ với hiện thực.
Cậu thực sự… thực sự đã hôn tay Khúc Úc Sơn.
Nhận ra điều này, mặt Thôi Nịnh cũng tái mét.
Lần này khác với nụ hôn trước kia, vì đó là do Khúc Úc Sơn yêu cầu.
Trong lúc Thôi Nịnh đang loạn như ma, Khúc Úc Sơn bên này bỗng lên tiếng.
“Cậu đây là mê ngủ tưởng tay tôi là móng giò nên gặm hở?” Hắn vừa nói vừa lấy chăn của Thôi Nịnh lau tay.
Thấy rõ động tác của Khúc Úc Sơn, vẻ mặt căng thẳng của Thôi Nịnh đã lộ ra vết nứt, nhưng cậu nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, im lặng một lúc rồi thì thào nói: “Xin lỗi Khúc tiên sinh, ban tối tôi ăn chưa no, nãy lại nằm mơ thấy…” Cậu tạm ngừng, rồi mới nói tiếp, “Mơ thấy đang ăn, rồi Khúc tiên sinh đột nhiên gọi tôi nên tôi không phản ứng kịp.”
“Đúng là trẻ con, cậu mơ thấy ăn gì thế?” Khúc Úc Sơn sa mạc lời.
Lần này Thôi Nịnh im lặng còn lâu hơn, lâu đến mức Khúc Úc Sơn cũng nghi không biết có phải cậu đã ngủ quên rồi không, cuối cùng cậu cũng mở miệng.
“Thạch trái cây, thạch mua ở trung tâm thương mại cao cấp.”
“Thạch trái cây?” Câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài sức tưởng tượng của Khúc Úc Sơn, “Thạch ăn ngon thế hở?”
Hắn giơ tay mình lên rồi chăm chú ngắm nghía.
Bàn tay của hắn có chút nào giống thạch đâu, mặc dù cũng không giống móng giò, nhưng chí ít thì cũng đều là móng vuốt.
Thôi Nịnh có đang bịp hắn không thế?
Hình như có xíu.
Cơ mà tại sao lại phải bịp hắn?
Này thì hắn chịu.
Nhưng theo bản năng, Khúc Úc Sơn vẫn cảm thấy không ổn lắm, vậy nên hắn bèn nhặt điện thoại lên rồi nói, “Cậu ngủ tiếp đi, không làm phiền cậu nữa. Nếu đói thì dưới bếp có đồ ăn đấy, tự xuống mà lấy.”
Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng Thôi Nịnh mà không hề dừng lại. Thôi Nịnh ngồi trên giường vẫn cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Khúc Úc Sơn, mãi cho đến khi tiếng đóng cửa phòng bên cạnh vang lên hồi lâu, cậu mới đi chân trần xuống giường khóa trái cửa.
Do đang ở trong nhà người khác nên cậu đều không khóa cửa, vì cậu nghĩ điều đó là không hay. Nhưng giờ cậu không thể không khóa cửa lại.
Thôi Nịnh áp lưng vào cửa rồi từ từ nắm tay thả xuống.
Lòng bàn tay đang nắm chặt, bỗng nhiên dùng sức.
Một tiếng rên rỉ đau đớn bị nuốt vào trong cổ họng, viền mắt Thôi Nịnh lặng lẽ đỏ bừng, song cậu vẫn không dừng lại mà cứ tiếp tục mãi cho đến khi cơn đau có thể làm tê liệt dây thần kinh còn lại trong cơ thể, đến khi không còn hơi nóng nào nữa, cậu mới trượt xuống ngồi trên mặt đất.
———-
Khúc Úc Sơn bên kia cũng chưa ngủ, hắn cảm thấy Thôi Nịnh có gì đó sai sai. Vốn dĩ Thôi Nịnh ghét hắn như quân thù cơ mà, như thế nào lại cảm thấy thái độ Thôi Nịnh đối với hắn gần đây càng ngày càng êm dịu đi thế?
Không chỉ là êm dịu đi, mà Thôi Nịnh còn chủ động hôn hắn, mới ban nãy lại hôn tay hắn.
Chả có nhẽ…
Khúc Úc Sơn nghĩ đến một khả năng, bỗng chốc lông tóc dựng đứng cả lên.
Chả có nhẽ Thôi Nịnh rung rinh với hắn rồi?!
Noooo, không thể nào, nhất định là do tối chưa ngủ nên giờ mới sinh ra mấy suy nghĩ dớ dẩn thế này.
Đi ngủ!
Sáng hôm sau, Khúc Úc Sơn dậy đánh răng rửa mặt xong xuống nhà thì đã thấy Thôi Nịnh đang ngồi trong bếp, hắn không khỏi dừng bước chân.
Hắn vẫn chưa quên những gì đã xảy ra tối qua, cùng với suy đoán đêm qua của hắn.
Đương lúc Khúc Úc Sơn xoắn quẩy có nên giữ khoảng cách với Thôi Nịnh và bảo người ta dọn về căn hộ trước hay không, hẵn chợt phát hiện ra thái độ của Thôi Nịnh đối với hắn đã trở lại sự thờ ơ ban đầu.
Chẳng những thờ ơ, mà còn tựa như không thèm để hắn vào mắt.
Thái độ này của Thôi Nịnh hoàn toàn trái ngược với thái độ khôn khéo ngoan ngoãn khi cậu đối mặt với ba Khúc.
Khúc Úc Sơn nhìn Thôi Nịnh chiều lòng ba Khúc vui vẻ như vầy, hắn cũng không nỡ bảo cậu về căn hộ trước. Có người làm cho ba Khúc vui vẻ cũng cực kỳ tốt, nhìn thái độ Thôi Nịnh như thế cũng không giống là đang thích hắn, chắc là do hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Vậy nên, Khúc Úc Sơn lại nhẹ nhõm trở lại, cơ mà cũng không hẳn là hoàn toàn không phiền não nữa. Thôi Nịnh thà ngồi trong phòng khách với ba Khúc xem phim truyền hình ba xu còn hơn là chơi game với hắn.
Không còn bắp đùi Thôi Nịnh để ôm, Khúc Úc Sơn đành phải lên mạng tìm người chơi cùng. Không biết có phải do nghiệp hay không mà người hắn tìm chơi cùng đều là dạng chém gió như chém chả, luôn mồm kêu hắn là anh giai nọ anh giai kia, hơn nữa kỹ thuật cũng phèn hơn Thôi Nịnh nhiều.
Loại trạng thái này vẫn luôn tiếp diễn cho đến tận đêm giao thừa.
Đêm giao thừa, ba Khúc nấu một bàn thức ăn, Thôi Nịnh là trợ thủ, còn Khúc Úc Sơn thì phụ trách rửa bát. Ăn xong, trong lúc nhất thời cả ba người đều không muốn nhúc nhích, tựa hết vào trên sofa xem Gala mừng Xuân.
Ba Khúc là người buồn ngủ đầu tiên, ông xua tay rồi đứng dậy khỏi sofa, “Ba đi ngủ trước đây, Tiểu Sơn, lát nữa nhớ rửa bát. À đúng rồi, ba mua pháo hoa đấy, hai đứa xem chán thì có thể ra ngoài đốt pháo nhớ.”
Pháo hoa mà ba Khúc nói là loại cho trẻ con chơi, cũng không biết ông mua ở đâu mà chiều qua tự nhiên vác cả một cái hộp to về.
Khúc Úc Sơn xem Gala Xuân thấy chán, cộng thêm lười rửa bát nên nghĩ muốn ra sân hóng gió, liền vác hộp pháo kia đi ra ngoài.
Đã rất lâu rồi không chơi pháo hoa, vậy nên thấy loại nào cũng lạ hoắc không biết dùng, hắn lấy cái nào ra cũng phải nghiên cứu xem dùng như nào. Lúc nghiên cứu đến loại thứ ba thì sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng bước chân.
Là Thôi Nịnh.
Thấy Thôi Nịnh đi ra, Khúc Úc Sơn rất tự nhiên đưa pháo hoa trong tay cho Thôi Nịnh, “Cậu xem xem chơi thế nào.”
Thôi Nịnh cũng đã lâu không đụng tới loại trò chơi trẻ con này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu.
Tiếp theo, hai người im thin thít chơi hết gần nửa hộp pháo hoa, nhất thời trong khu biệt thự vắng lặng chỉ có tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.
Chơi đến gần sáng, điện thoại di động Khúc Úc Sơn bỗng đổ chuông.
Đêm nay có rất nhiều người gọi đến chúc mừng năm mới Khúc Úc Sơn, vậy nên sau khi gửi tin chúc mừng năm mới theo mẫu cho hàng loạt xong thì hắn đã tắt di động làm việc của mình.
Đây là tiếng chuông điện thoại cá nhân của hắn.
Người có thể biết số này của hắn không nhiều, trong đó Sở Lâm đã tính là một, cơ mà hơn tám giờ Sở Lâm đã gọi điện chúc Tết hắn rồi.
Khúc Úc Sơn lấy di động ra xem, thì ra là điện thoại của Chu Vọng Trác.
À, hình như năm nay hắn quên gọi điện cho Vọng Trác để chúc mừng năm mới rồi!
Tại nguyên văn không bắt nên hắn rất dễ quên.
Khúc Úc Sơn vội vàng nghe điện thoại, gắng duy trì thiết lập “chó liếm” của mình, “Alo, chúc mừng năm mới anh Vọng Trác.”
“Chúc mừng năm mới Tiểu Úc.” Giọng nói của Chu Vọng Trác từ bên kia đại dương truyền tới, bình thường giọng anh vẫn luôn rất nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng nay nghe lại thấy hơi là lạ, “Em đang xem TV à?”
“Không anh, ba em mua pháo hoa cho trẻ con chơi, em chán quá nên ra đốt nghịch nghịch tí thôi.” Khúc Úc Sơn đáp.
“Vui không?” Chu Vọng Trác lại hỏi.
“Cũng được.” Khúc Úc Sơn thấy pháo hoa hết rồi thì ra hiệu cho Thôi Nịnh đốt tiếp, nhưng Thôi Nịnh lại không đi, cứ đứng đực bên cạnh nhìn hắn như thể không hiểu ý của hắn.
Thấy vậy, Khúc Úc Sơn đành phải tự thân vận động. Hắn chọn qua chọn lại trong hộp, cuối cùng lấy ra loại mà chưa từng đốt trước đó, lúc này giọng nói của Chu Vọng Trác lại vang lên.
“Tiểu Úc, em có thể bay đến Pháp ngay lập tức được không?”
“Hả?” Khúc Úc Sơn nghi mình nghe nhầm rồi.
“Anh rất muốn gặp em, Tiểu Úc, đến gặp anh được không?”
Giọng nói của Chu Vọng Trác như là tiếng hát của nàng tiên cá dụ dỗ ngư dân, Khúc Úc Sơn chính là con mồi mà anh đã để mắt tới, nhưng bên cạnh con mồi lại đang có một “dây tơ hồng” quấn quanh.
“Khúc tiên sinh!” Thôi Nịnh đột nhiên cao giọng gọi, đợi Khúc Úc Sơn quay đầu, cậu mới lại nói tiếp, “Anh muốn đi tắm trước không?”
Ánh trăng đêm nay không tỏ, đều phải dựa vào ánh đèn sân chiếu rọi. Khuôn mặt cậu thiếu niên tuấn tú tinh xảo, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Khúc Úc Sơn.
Dây tơ hồng cố thủ trên thân cây chủ, và những dây leo mềm mại và mỏng manh sẽ từng chút từng chút bao quanh cây chủ.
Cái câu “Ai đi tắm trước” này thực ra thì vẫn thường xuyên xảy ra giữa Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh. Nếu người nào đi tắm trước trong khi bát chưa rửa, thì công việc rửa bát sẽ đổ hết lên đầu người tắm sau.
Khúc Úc Sơn nhanh chóng nhớ lại đêm nay có bao nhiêu bát, vừa định trả lời là “Tắm”, trong đầu bất chợt hiện lên một đoạn nguyên văn.
[Nguyên văn:
Lần đầu tiên Khúc Úc Sơn nghe được Chu Vọng Trác nói chuyện với mình như vậy, trái tim hắn như bị thứ gì đó chọc vào, và rồi nhanh chóng tê dại. Mối tình đơn phương kéo dài mười năm của hắn tưởng chừng đã được đơm hoa kết trái, nếu hắn bay sang Pháp, có khả năng Chu Vọng Trác sẽ chấp nhận hắn, thậm chí còn có thể chủ động đưa ra vấn đề ở bên nhau.
Hết thảy những điều này, dù chỉ mới suy nghĩ chút thôi mà đã thật hạnh phúc.
Nhưng sự tồn tại của một người lại đang nhắc nhở Khúc Úc Sơn rằng mối quan hệ này vẫn chưa thể đến hồi tốt đẹp được ——
Chính là sự tồn tại của Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh chính là thế thân mà hắn tìm tới, nếu chính chủ nguyện ý ở bên hắn, vậy thì hắn còn cần thế thân làm đếch gì nữa?
Con chuột nhỏ bẩn thỉu này sẽ không bao giờ làm hài lòng chủ nhân, nếu không phải có khuôn mặt giống Chu Vọng Trác, thì hắn đã sớm đá bay Thôi Nịnh rồi. Bây giờ, hắn càng không thể để Chu Vọng Trác biết về sự tồn tại của Thôi Nịnh được.
Vậy nên, Khúc Úc Sơn chỉ có thể nói: “Lát nữa tôi sẽ tắm, không cần chuẩn bị nước tắm cho tôi đâu, mà sao cậu vẫn còn ở đây? Đợi qua năm đi, lúc đó tôi sẽ thanh toán nốt phí dọn vệ sinh cho cậu.”
Hắn sợ Thôi Nịnh nói “lộ hàng”, cho nên trước khi nói điều này, hắn đã bịt kín mồm Thôi Nịnh…]
Khúc Úc Sơn im lặng hít một hơi thật sâu, tác giả lợi cmn hại thật.
Đây có phải là “Ngược vợ một chút thì vui, ngược vợ nhiều chút thì cua lại sml” trong truyền thuyết không?
Không đúng, đây là vợ của người khác nó mới vê lù chứ, hắn còn đếch đủ cả tư cách cua lại vợ.
Khúc Úc Sơn nắm điện thoại và bước từng bước về phía Thôi Nịnh. Đúng như mô tả trong nguyên văn, hắn giơ tay bịt mồm Thôi Nịnh, sau đó phun câu nói cực kỳ tổn thương kia ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, Khúc Úc Sơn dường như đã nghe thấy một tiếng cười rất khẽ.
“Tiểu Úc, đừng hung dữ vậy em. Đầu xuân năm mới mà người ta đã tới dọn vệ sinh cho em như này đúng là rất vất vả rồi.” Chu Vọng Trác nhẹ nhàng khuyên nhủ Khúc Úc Sơn.
Bởi đêm nay quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức mà Thôi Nịnh cũng có thể nghe được rõ những lời của Chu Vọng Trác. Sắc mặt Thôi Nịnh vốn đã thay đổi bởi câu kia của Khúc Úc Sơn, giờ đây đã biến đổi hoàn toàn.
Một khuôn mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt đen nhánh lại sáng đến lạ thường. Cậu gạt phăng tay Khúc Úc Sơn rồi quay người bước nhanh vào nhà. Đèn trong phòng trên lầu hai nhanh chóng bật sáng, ngay sau đó, lại có tiếng bước chân đi xuống lầu.
Thôi Nịnh đeo balo, lạnh lùng đi ra ngoài.