Hôm nay là đêm giao thừa, hơn nữa đây lại là khu biệt thự, Thôi Nịnh muốn bắt taxi ở đây đúng là chuyện còn khó hơn cả lên trời. Bình thường Khúc Úc Sơn hay bắt nạt Thôi Nịnh, song bây giờ cũng không thể trơ mắt nhìn Thôi Nịnh mới rạng sáng đã bỏ đi được, vậy nên hắn vừa nói chuyện điện thoại vừa chạy tới đuổi theo Thôi Nịnh.
“Anh Vọng Trác, em còn có chút chuyện phải làm, lát nữa em gọi lại anh nhé.” Còn chưa đợi Chu Vọng Trác trả lời, Khúc Úc Sơn đã cúp điện thoại.
Hắn đuổi kịp Thôi Nịnh, “Thôi Nịnh!”
Cậu thiếu niên xé gió lạnh lao đi cũng không hề ngoảnh lại, bực bội đi về phía trước. Ngọn đèn đường kéo dài bóng cậu, cái bóng cao gầy đeo balo trông thật tội nghiệp làm sao.
Khúc Úc Sơn đang mặc quần áo ngủ, chân thì đi dép lê, nhưng lúc này hắn cũng không rảnh để ý quá nhiều, vội chạy nhanh tới chỗ Thôi Nịnh rồi chặn cậu lại.
“Đêm khuya khoắt thế này định đi đâu? Tôi nói cho cậu biết nhé, đi đêm thế này là nhiều người xấu lắm đấy, lát nữa mà bị bắt thì có kêu trời kêu đất cũng không ai cứu đâu.”
Thôi Nịnh không thèm đếm xỉa gì tới Khúc Úc Sơn, cậu vòng qua Khúc Úc Sơn rồi tiếp tục đi về phía trước. Khúc Úc Sơn chỉ có thể vươn tay nắm lấy cánh tay Thôi Nịnh, nào ngờ tới vừa mới chạm, Thôi Nịnh đã hất mạnh tay hắn ra, ánh mắt nhìn hắn cứ như một con sói con đang nhìn kẻ thù của mình.
Có cả hận ý trong đó.
Khúc Úc Sơn đã rất lâu rồi không nhìn thấy hận ý trong mắt Thôi Nịnh, hoặc cũng có thể nói là hắn chưa bao giờ thấy hận ý nồng đậm như thế trong mắt Thôi Nịnh.
Hắn có phần nghẹn họng, câu nói ban nãy quả thực rất quá quắt, nhưng trước đây hắn còn làm nhiều chuyện càng quá quắt hơn mà Thôi Nịnh cũng đâu có vậy đâu.
Có điều, dù sao Khúc Úc Sơn cũng lớn hơn Thôi Nịnh đến bảy tuổi, hắn biết một khi tính trẻ con nổi lên thì quả thật rất khó đỡ. Vì vậy hắn bỏ qua hận ý trong mắt Thôi Nịnh, nắm lấy cánh tay Thôi Nịnh rồi kéo cậu về nhà.
“Được rồi, đừng giận nữa, hôm nay tôi sai rồi, xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu, cậu giận tôi thì cũng đừng tự làm khổ mình. Giờ bên ngoài lạnh như vậy, ngay cả một chiếc xe cũng không có, cậu muốn đi bộ đến sáng hay sao? Chúng ta về nhá, về rồi cậu muốn nổi giận sao cũng được hết á.”
Tuy là nít ranh chưa lớn, nhưng khi giãy giụa thì cũng có phần khó khống chế nổi. Khúc Úc Sơn không thể không ôm chặt Thôi Nịnh rồi nửa ôm nửa kéo cậu về.
Còn Thôi Nịnh bị Khúc Úc Sơn ôm chặt thì lập tức cứng đờ người, đến lúc vào đến cửa nhà rồi mới hoàn hồn, lại tiếp tục muốn chạy ra ngoài.
Khúc Úc Sơn lanh tay lẹ mắt đẩy người vào phòng, sau đó đóng cửa lại, đồng thời nói: “Ba tôi đang ngủ trên lầu ấy, cậu muốn đánh thức ổng hả?”
Thôi Nịnh trợn mắt nhìn Khúc Úc Sơn, hồi lâu sau mới xoay người ra ngoài. Khúc Úc Sơn tưởng cậu đang định về phòng, ai ngờ vừa quay người đã thấy Thôi Nịnh đi cửa sau, hắn chỉ có thể lại đuổi theo.
Sợ đánh thức ba Khúc, hắn đành phải kéo Thôi Nịnh vào căn phòng gần cửa sau. Khúc Úc Sơn hiếm khi bước vào căn phòng này, cửa vừa đóng, hắn đã lần mò tìm công tắc, kết quả phát hiện ra đèn phòng này hỏng rồi.
Khúc Úc Sơn định đưa Thôi Nịnh ra ngoài đổi phòng khác để nói chuyện, cơ mà biểu hiện của Thôi Nịnh vẫn đang quá kích động, căn phòng lại tối om, cậu vẫn tiếp tục muốn đẩy cửa xông ra ngoài. Khúc Úc Sơn sợ động tĩnh của hai người họ sẽ đánh thức ba Khúc thật, vội vàng vừa dùng thân chặn cửa vừa ôm lấy người Thôi Nịnh.
Cậu thiếu niên vốn đang ồn ào thì bị hắn ôm chặt lấy, động tác lập tức trở nên yên tĩnh hơn, sau khi Khúc Úc Sơn nhận ra, hắn lại càng ôm cậu chặt nữa. Trong bóng tối, bọn họ dính sít sịt vào nhau trong một gian phòng nhỏ, hơi thở của cả hai cũng cách nhau rất gần.
“Đừng giận nữa mà, đúng là tôi không nên nói mấy lời đó, tôi thật sự xin lỗi cậu, xin lỗi cậu.” Khúc Úc Sơn thử thăm dò dỗ Thôi Nịnh, thấy Thôi Nịnh vẫn nín thinh thì lại nói tiếp, “Nếu cậu giận tôi thì có thể làm chuyện khác chứ đứng bỏ nhà đi được không, gì chứ ban đêm là nguy hiểm lắm đấy.”
Vừa dứt lời, Khúc Úc Sơn liền hít mạnh một hơi, không hiểu tại sao mà Thôi Nịnh lại cắn cổ hắn rồi.
Nhóc này ra tay ác quá, cắn mạnh đến mức Khúc Úc Sơn phải hít sâu và run người vì đau. Hắn muốn đẩy Thôi Nịnh ra, có điều hắn vừa mới động đậy, hàm răng Thôi Nịnh lại càng dùng sức hơn, cứ như muốn cắn đứt miếng thịt trên cổ hắn ấy. Khúc Úc Sơn sợ tới mức không dám đẩy nữa, đành mặc kệ cho cậu cắn.
Đang lúc Khúc Úc Sơn âm thầm chịu đựng cơn đau, hắn bỗng thấy cổ mình nong nóng, có một dòng nước ấm chảy xuống.
Thôi Nịnh khóc.
Hắn thế mà lại khiến Thôi Nịnh khóc!
Nhận thức này khiến Khúc Úc Sơn lại càng không biết phải làm sao, hắn không dám phá vỡ cục diện này, chỉ có thể tiếp tục làm người câm. Đại khái là qua khoảng mấy giây nữa, răng trên cổ hắn nhả ra, Thôi Nịnh cũng rời đi.
Thôi Nịnh cúi đầu, giọng nói khàn khàn, “Tránh ra.”
“Cậu…” Khúc Úc Sơn cứng họng.
“Tôi lên phòng.” Thôi Nịnh nói.
Khúc Úc Sơn dừng lại rồi lặng lẽ bước sang một bên, hắn mở cửa. Thôi Nịnh bước nhanh ra ngoài, bởi vì cúi đầu nên Khúc Úc Sơn chỉ thoáng nhìn được đôi mắt đỏ hoe của Thôi Nịnh dựa vào ánh đèn bên ngoài hắt vào.
Thôi Nịnh quả nhiên nói là làm, không còn làm ầm ĩ nữa, nhưng cậu cũng chẳng nói với Khúc Úc Sơn câu nào, mà chỉ im lặng lên lầu vào phòng đóng cửa, không ra ngoài nữa.
Khúc Úc Sơn ngó lom lom cánh cửa đang đóng chặt trên lầu, cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn muốn đi tắm trước cho bình tĩnh lại. Kết quả tắm xong, hắn không chỉ quên đống bát đũa chưa rửa trong bếp, mà còn quên mợ luôn cả việc gọi lại cho Chu Vọng Trác.
Lúc này trong phòng, Thôi Nịnh cũng đã tắm xong đi ra, cậu thất thần bước đến bên giường, vừa lau tóc vừa dọn lại giường, lúc dọn đến gối thì bỗng thấy thứ gì đó màu đỏ bên dưới.
Bàn tay không khỏi dừng lại.
Thôi Nịnh lấy cái gối ra, phát hiện đó là hai bao lì xì.
Trên bao lì xì có ghi chữ, một cái ghi là “Mừng tuổi Tiểu Nịnh”, còn lại là “Mừng tuổi”, hai nét chữ khác nhau và không phải do cùng một người viết.
Thôi Nịnh nhìn chằm chằm hai cái bao lì xì một lúc lâu, rồi mới đè gối lên chúng một lần nữa.
———–
Vào ngày đầu tiên của năm mới, ba Khúc liền thấy “ú òa, bất ngờ chưa!” trong phòng bếp, nhưng mà ông cũng không mắng Khúc Úc Sơn. Hôm qua nằm trên lầu, ông cũng có nghe loáng thoáng thấy tiếng pháo nổ, ông nghĩ là chắc do Khúc Úc Sơn chơi mệt nên mới quên rửa bát.
Điều khiến ông quan tâm hơn cả là mối quan hệ giữa Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh, cách đây vài ngày ông đã thấy hai người này có vẻ không ổn rồi, vốn tưởng qua tất niên sẽ tốt hơn, ai ngờ mới đầu xuân năm mới, bầu không khí giữa hai người này lại còn càng kỳ quái hơn.
Ba Khúc muốn giảng hòa, cơ mà khi ông hỏi riêng từng người thì đứa nào đứa nấy đều bảo là không có chuyện gì, ông cũng chỉ đành bó tay.
Đảo mắt đã đến mùng sáu Tết, là ngày Thôi Nịnh bắt đầu đi học lại.
Vào ngày đi học, ba Khúc có việc riêng, ông và bạn cũ của mình đã hẹn nhau về quê câu cá nên không thể đưa Thôi Nịnh đến trường được, vậy nên chỉ có mỗi Khúc Úc Sơn đưa Thôi Nịnh đi nhập học.
Trường học lại này là trường cấp ba rất nổi tiếng của thành phố, nhưng không chỉ có mỗi lớp học lại, mà còn có cả khối lớp mười, lớp mười một và cả mười hai cuối cấp. Danh tiếng trường này khá tốt nên có rất nhiều người giàu sẽ tìm mọi cách để cho con theo học tại đây.
Nói cách khác, đây chính là trường cho con nhà giàu.
Thôi Nịnh ở tại ký túc của trường, chỉ có thể về nhà vào chiều thứ bảy và trở lại trường trước bảy giờ tối chủ nhật để học vào buổi tối.
Kể từ khi xảy ra chuyện vào đêm giao thừa đó, Khúc Úc Sơn vẫn không biết phải đối mặt với Thôi Nịnh thế nào. Lúc này vừa khéo đối phương phải nhập học, hắn cũng có phần thở phào nhẹ nhõm.
Đến trường học, Khúc Úc Sơn giúp Thôi Nịnh xách một cái vali, còn Thôi Nịnh tự mình xách một cái. Kí túc xá nơi Thôi Nịnh ở là một phòng bốn người, ký túc xá này vốn có cả phòng hai người, nhưng đã sớm hết chỗ rồi, Thôi Nịnh nhập học sau mà vẫn có thể được ở phòng bốn người cũng là nhờ tiếng tăm của Khúc Úc Sơn.
Hiện tại trong phòng chỉ có một cậu học sinh đeo kính, thấy Khúc Úc Sơn đi vào trước, Thôi Nịnh vào sau thì rất nhanh quét mắt một vòng, sau đó cười nói: “Chào hai người, em tên là Kha Tử Hàng, em vừa nghe quản lý ký túc nói là hôm nay sẽ có bạn mới vào ở đây ạ.”
“Chào cậu, anh là anh trai của Thôi Nịnh. Thôi Nịnh mới vừa nhập học thôi, còn phải làm phiền các cậu quan tâm nó nhiều.” Khúc Úc Sơn nói xong lại nhìn Thôi Nịnh đang đứng sau lưng, ám chỉ cậu lên tiếng chào hỏi người ta đi. Có điều Thôi Nịnh lại không tỏ ra quá thân thiện, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lạnh nhạt, cậu nói: “Tôi là Thôi Nịnh.”
Cũng may mà Kha Tử Hàng có vẻ không để ý lắm, cậu ta chỉ giường cho Thôi Nịnh, “Còn trống giường kia.”
Giường đó là giường nằm gần nhà vệ sinh nhất.
Khúc Úc Sơn thấy thế thì khẽ nhíu lông mày, song cũng không nói câu nào. Ai bảo Thôi Nịnh đến học nửa chừng chứ, giường ngon đương nhiên là bị người ta chọn hết rồi.
Sau khi biết giường của mình ở đâu, Thôi Nịnh liền bắt đầu ra sắp xếp đồ đạc. Trong lúc cậu sắp đồ, Khúc Úc Sơn không có việc gì làm, bèn nói chuyện phiếm với Kha Tử Hàng.
“Bạn học nhỏ này, cậu học lớp mười hai à?”
“Vâng anh.”
“Lớp mười hai cơ à, thế chắc là học hành căng thẳng lắm nhỉ?”
Kha Tử Hàng gật đầu, lại lắc đầu, ngượng ngùng cười nói: “Cũng bình thường ạ.”
Khúc Úc Sơn nhớ tới lúc ra khỏi nhà hình như hắn có vơ đại một nắm kẹo đút túi, hắn bèn lấy ra một nắm nhỏ rồi đưa cho Kha Tử Hàng, “Ăn kẹo không cu?”
Thôi Nịnh đang dọn giường bỗng nhiên quay mặt lại, cậu nhìn thấy Khúc Úc Sơn đang nhét nắm kẹo vào tay Kha Tử Hàng.
———
Sau khi lót đường cho Thôi Nịnh xong, Khúc Úc Sơn liền đi luôn, cho nên hắn cũng không gặp hai cậu bạn cùng phòng còn lại của Thôi Nịnh. Hai cậu bạn cùng phòng kia đến rất muộn, ký túc xác tắt đèn rồi họ mới vác xác đến.
Khi đó Thôi Ninh đã ngủ, đột nhiên bị tiếng đập cửa đánh thức, cậu chau mày khó chịu, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng điệu bợ đít của Kha Tử Hàng, “Ra liền, ra liền!”
Tiếng cửa mở vang lên, sau đó lại là giọng nói của Kha Tử Hàng.
“Hai cậu về rồi à, tớ chưa tắt nóng lạnh đâu, hai cậu có thể tắm được luôn rồi á.”
“Đệch, lắm mồm thế?” Một giọng vịt đực vang lên, trong giọng điệu đều là nóng nảy, “Tao nghe quản lý ký túc nói phòng này mới có người tới à, đâu rồi?”
Đèn flash của điện thoại chiếu tới.
Ánh sáng chói mắt khiến Thôi Nịnh không khỏi nhắm mắt lại.
“Ở đấy à.” Giọng vịt đực lại nói, lúc này Kha Tử Hàng thấp giọng bảo gì đó, giọng vịt đực hừ một tiếng, không nói gì nữa mà kéo vali vào phòng.
Sau này Thôi Nịnh mới biết về hai người bạn cùng phòng khác của mình, kẻ có giọng vịt đực tên là Triển Hạo, còn kẻ không nói gì hôm đó là Tất Anh Hoa. Nhà hai kẻ này rất khá giả, Kha Tử Hàng rất bợ đít hai kẻ này, thậm chí còn sẽ mua bữa khuya cho chúng sau khi học buổi tối xong.
Thôi Nịnh đã lăn lộn ngoài xã hội hơn một năm, cũng đã gặp không ít kiểu người ngoài xã hội. Mới đầu cậu cũng không để ý hai kẻ cùng phòng con nhà giàu này, bởi đây là lần thứ hai cậu trở lại trường học nên cậu gần như đã dành tất cả thời gian cho việc học, không thèm nghĩ đến bất cứ chuyện gì và bất cứ ai khác, chẳng hạn như Khúc Úc Sơn.
Học trường này, học sinh cũng có thể chọn không về nhà vào cuối tuần.
Trong tháng đầu tiên, Thôi Nịnh không về nhà, Khúc Úc Sơn cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho cậu, trái lại là ba Khúc và Sở Lâm đều gửi tin nhắn tới.
Đến tháng thứ hai, mạch nước ngầm vốn đang tràn ngập trong phòng ký túc cuối cùng cũng có biến hóa. Đầu tiên là Thôi Nịnh phát hiện ra tủ của mình bị động vào, tuy không bị thiếu thứ gì nhưng cả tủ đã bị lật tung lên. Thôi Nịnh lập tức đi mua khóa.
Sau đó, Thôi Nịnh vừa tắm xong đi ra liền phát hiện bài tập cậu để trên bàn học đã không thấy tăm hơi, đó là bài tập kiểm tra tiếng Anh phải nộp ngày mai. Cậu nhìn ba người còn lại đang nằm trên giường, bình tĩnh hỏi: “Có ai thấy tập bài kiểm tra trên bàn của tôi đâu không?”
“Bài kiểm tra?” Kha Tử Hàng từ trên giường ngẩng đầu lên, “Bài kiểm tra gì thế cậu? Tớ không thấy.”
Hai người còn lại không thèm đếm xỉa gì đến câu hỏi của Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh biết thế này cũng chẳng hỏi ra được gì, đành phải tự nhận mình xui, lần sau khi đi đâu cậu đều sẽ cất bài tập vào tủ rồi khóa lại.
Nhưng chuyện xảy ra vào đêm đó đã khiến Thôi Nịnh tức nước vỡ bờ.
Vừa bước vào ký túc xá, cậu đã thấy tủ của mình bị cạy tung, đồ đạc bên trong bị lật lung tung lộn xộn, mà cái áo phao đỏ giống với Khúc Úc Sơn của cậu đã bị Triển Hạo mặc lên người.
Triển Hạo cười cợt rồi nói với Tất Anh Hoa: “Mày nhìn xem tao điệu chưa này? Điệu không?”
Kha Tử Hàng cũng ngồi trên giường cười, nhác thấy Thôi Nịnh đang đứng ở cửa, cậu ta lập tức kêu Triển Hạo, “Anh Hạo!”
“Gọi cái đéo gì? Bây giờ tao đéo phải anh Hạo, mà là chị Hạo nhé, ha ha ha. Chúng mày nhìn bộ dáng xinh đẹp của thằng Thôi Nịnh mà xem, nghe nói nhiều em khóa dưới thầm thương trộm nhớ nó lắm đấy, nhìn cái dạng đấy tao biết ngay nhất định là bóng giả trai…. A! đt mẹ Thôi Nịnh, mày dám đánh tao!”
Triển Hạo bị ăn một đấm lệch cả người, sau khi hoàn hồn lập tức lao về phía Thôi Nịnh, hai người gần như là ngay lập tức lao vào choảng nhau. Kha Tử Hàng cùng Tất Anh Hoa nhìn thấy thì vội chạy tới tách hai người ra.
Tất Anh Hoa kéo Thôi Nịnh, dù sao nó cũng là anh em tốt với Triển Hạo nên đã âm thầm thiên vị, nhân lúc Triển Hạo đấm tới, nó đã cố tình ôm lấy tay Thôi Nịnh để cho Triển Hạo đấm, nó nghĩ cho Triển Hạo đấm xong cú này thì sẽ vơi bớt giận, đợi một chút thì chuyện này có thể sẽ qua.
Thôi Nịnh nhìn thấy cú đấm đang tới, trong khoảnh khắc ấy đã có vô số thứ lướt qua đầu cậu. Thật ra cậu có thể một cước đá văng đối phương ra, nhưng cậu lại nhớ tới Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn đã không liên lạc với cậu một tháng liền.
Vì vậy, cậu đã không đánh trả, cũng không trốn tránh, thậm chí còn cố ý để nắm đấm của đối phương xẹt qua mắt mình.
Một đấm vung tới, Triển Hạo vốn vẫn đầy mặt căm giận, nhưng dần dần, vẻ mặt nó bỗng thay đổi và trở nên kinh hãi. Kha Tử Hàng hét lên chói tai, “Mắt! Mắt nó!”
———