Giờ phút này, Thẩm Lan Hiểu mặc váy dây màu xanh, bên ngoài khoác thêm áo sơ mi.
Thẩm Lan Hiểu trước mắt, cùng người phụ nữ mặc áo sơ mi quần dài tối hôm qua anh thấy hoàn toàn không giống nhau.
Tóc bù xù, mấy sợi tóc con bay lượn trong bầu trời đêm.
Váy hai dây màu xanh dán chặt lên người cô, tà váy bồng bềnh uốn lượn theo bước chân của cô.
Có thể loáng thoáng nhìn thấy vòng một ngạo nghễ của cô, vòng eo thon thả, còn có bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn lộ dưới tà váy.
Đầu vai mượt mà, cánh tay trắng nõn thon dài ——Chẳng qua là, cổ tay nhỏ bé và mềm mại như dây leo kia tựa hồ là bị một người đàn ông người cầm ở trong tay?Rồi sau đó, Vũ Tĩnh Hi rõ ràng nhìn thấy, đám người các cô tách ra.
Người đàn ông vừa mới nắm cổ tay cô kia mở cửa xe ra, Thẩm Lan Hiểu ngồi vào bên trong.
Xe hơi nổ ầm lên, chỉ chốc lát sau thì biến mất ở phương xa!"Tĩnh Hi, cậu nhìn cô gái đẹp kia phải không?"Mạc Vũ Hàn nhìn bốn phía, bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt như thể sắp giết người tới nơi của Vũ Tĩnh Hi!Người phụ nữ khốn kiếp! Thì ra anh bị lừa!Khó trách cô có thể nhanh chóng ký một triệu như vậy!Thì ra cô là người bị bao nuôi!Nhìn cô ăn mặc rõ mát mẻ như vậy, cười thoải mái như vậy kia mà!Lộ ra nửa khuôn ngực, cánh tay và bắp chân, cho ai nhìn?Cả ngày ở nơi đàn ông đi qua đi lại, tìm mục tiêu cao nhất!Vậy tối hôm qua, hoặc giả là cô và khách hàng không chuyện không được cho nên mới chạy ra, đúng lúc gặp mình?Ha! Không nghĩ tới, Vũ Tĩnh Hi anh đường đường là chủ tịch tập đoàn Hoàn Vũ!Lại bị một người phụ nữ bán nụ cười, bán thịt, bán linh hồn đùa bỡn hết lần này đến lần khác!Tròng mắt anh tuấn của Vũ Tĩnh Hi hơi nheo lại.
Môi mỏng nhàn nhạt cong lên một độ cong đầy khinh người.
Sắc mặt mặc dù u tối như mực, nhưng mà con ngươi lại sáng ngời một cách dị thường, ánh mắt sắc bén giống như đao vậy!Người quen anh đều biết rằng, Vũ Tĩnh Hi, đang nổi giận!Kết quả sau đó có thể là trời long đất lỡ!Anh bỗng nhiên xoay người, bước chân thon dài, bóng người to lớn đi tới chiếc xe thể theo Ferrari của mình.
.