"Tĩnh Hi, cậu muốn đi đâu?" Mạc Vũ Hàn nhất thời cảm thấy không giải thích được.
"Đi làm một chuyện thú vị!"Vũ Tĩnh Hi không quay đầu lại mà lạnh lùng bỏ lại những lời này, sãi bước đi về phía xe của anh.
Vừa khởi động xe xong, trong nháy mắt đã nhấn ga đến ngựa, thân xe nhanh chóng lui về phía sau!Kéo mạnh cần tay, giẫm chân ga hết cỡ, dồn sức đánh tay lái!Chiếc Ferrari màu đỏ kia cà trên đất để lại một đường vòng cung đẹp mắt!Rồi bất chợt hợt quẹo độ!Sau đó anh lại đạp mạnh chân ga, tốc độ nháy mắt tăng tới mức cao nhất!Sau khi được tân trang lại, chiếc Ferrari màu đỏ có được động cơ tân tiến nhất như một chiếc xe đua!Sau khi phát ra một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa, nó giống như u linh biến mất ở trong màn đêm!Mọi người nhìn thấy mà trợn mắt hốc mồm!Hồi lâu, Lạc Vị Hi đẩy Niếp Bách Khải ở bên cạnh một cái.
" Này, rốt cuộc cậu ta bị sao vậy?"Ba người đồng thời lắc đầu, một cổ dự cảm bất thường dần dần nổi lên trong lòng! Mà sau khi Vũ Tĩnh Hi lái xe trên đường lớn, anh lập tức nhận được một cuộc điện thoại.
"Dương Nhất Vũ sao? Chuyện làm tới đâu rồi?"Sau khi nghe được câu trả lời hài lòng, ánh đèn ven đường chiếu vào trên xe.
Trong kính chiếu hậu, gò má của anh cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Trong ánh mắt đen thẳm giống như là sói hoang tỏa sáng lấp lánh!Thẩm Lan Hiểu phải không?Tôi tương đối mong đợi chúng ta lại gặp nhau lần nữa!Ngày hôm sau, Thẩm Lan Hiểu tỉnh dậy trong tiếng chuông đồng hồ báo thức ồn ào.
Cô rửa mặt và thay quần áo xong thì lên đường.
Lúc đi xuống lầu dưới đứng ở trạm xe buýt đợi xe thì điện thoạt trong túi xách bỗng nhiên đổ chuông.
Thẩm Lan Hiểu cầm lên nhìn một cái, là Liễu Tử Hân.
"Lan Hiểu, ngày hôm qua tớ uống nhiều nên quên hỏi cậu—— Tiến sĩ Chu như thế nào?""Tiến sĩ Chu gì?" Thẩm Lan Hiểu đầu óc mơ hồ.
"Chính là người hôm qua đưa cậu về đó! Anh ta là sinh viên đại học Cambridge đó! Làm IT, con người vừa biết điều lại vừa đáng tin!".