Anh vứt cây bút máy trong tay xuống, ngồi dựa vào ghế xoay, khoanh tay trước ngực.
Xoay chiếc ghế một cách nhịp nhàng, trên gương mặt anh tuấn, một nụ cười xấu xa hiện lên.
“Vì ở phòng kinh doanh cô làm không tốt, vậy ở lại đây, làm thư ký cho tôi đi.
”Vừa dứt lời, Thẩm Lan Hiểu giật bắn mình.
Cô, thư ký tổng giám đốc.
Cúi đầu, mắt nhìn xuống, một lúc lâu cô mới hỏi:“Vì sao lại chọn tôi?”“Tôi mới đến, đối với nơi này cũng không quen thuộc, tôi cần phải hiểu rõ môi trường ở đây, nên tôi cần một người mà tôi quen biết.
”Anh nói, với một nụ cười xấu xa, nhìn vào mắt anh cứ ngỡ như anh đang tán tỉnh một ai vậy.
“Mà toàn bộ người trên dưới công ty, tôi cùng cô là quen thuộc nhất.
Toàn thân của cô có chỗ nào là tôi chưa từng thấy, chưa hôn hay chưa chạm qua sao?”Thẩm Lan Hiểu giật mình, lại nhịn không được hét lên.
“Tổng giám đốc, anh sẽ không cho rằng năm nữ đã từng ở trên giường với nhau có thể yên ổn làm cấp trên và cấp dưới chứ?”“Có gì không thể?”Vũ Tĩnh Hi mở ra tay, nhún nhún vai, tỏ vẻ khá tự tin.
“Không phải là do thư ký chuẩn bị cho tổng giám đốc sao.
”“Anh!!!”Mặt Thẩm Lan Hiểu lập tức đỏ bừng, lùi về sau ba bước, sợ anh đột nhiên hóa thành dã thú.
Mặc dù anh dáng dấp không tệ, dáng người cũng tốt, xét về diện mạo của anh coi như không phải là tổng giám đốc tập doàn Hoàn Vũ, cũng có thể được nhiều người mê mẩn.
Nếu như là tại nơi khác gặp gỡ, cô không chừng thực sẽ bị anh mê hoặc.
Tiếc là! Vũ Tĩnh Hi thấy được cô tức đỏ cả mặt thì thích thú cười rất vui.
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, căng bóng, màu sắc mới mẻ, rất rõ ràng là không có trang điểm.
Anh bỗng nhiên nói: “Thật ra cô muốn trả tiền cho tôi càng sớm càng tốt không phải là điều không thể.
”“Anh có cách gì?”Nghe nói có thể mau chóng thoát khỏi cánh cửa này, đôi mắt Thẩm Lan Hiểu lập tức sáng lấp lánh.
Vũ Tĩnh Hi thấy được cô đôi mắt lập lòe tỏa sáng, trên mặt tràn ngập mong chờ.
Không biết vì sao, anh chợt nhớ tới đêm hôm đó, đôi mắt cô quyến rũ xinh đẹp như tờ ôm lấy cổ cầu xin anh “cho cô”.
.