Chu Chí Viễn lặng lẽ đuổi theo người con gái, đuổi đến khi rẽ vào một con hẻm nhỏ, anh còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng người ấy đã chạy tới đâu thì có một vật thể gì đó rất cứng đã đập thẳng vào đầu, khiến anh choáng váng.
Lộp cộp.
Cô gái ném vội thanh gỗ trên tay xuống đất, nét mặt lúc này tuyệt nhiên lộ rõ biểu cảm lo sợ.
Cô đứng ngây ra đó, nhãn quan bất động tại một điểm nhìn là người đàn ông đối diện.
Còn riêng anh sau khi bị tấn công, ngoài cảm giác choáng váng ập đến thì sau đó anh lại cảm thấy dường như có thứ gì âm ấm đang chảy từ trên đỉnh đầu chảy xuống vầng trán rồi lăn dài qua thái dương.
Anh đưa tay lên vệt qua thứ nước ấy, đến khi nhìn lại bàn tay thì đã nhuốm đầy máu đỏ.
Trong con hẻm nhỏ, chỉ le lói chút ánh sáng mờ nhạt từ vầng trăng trên đỉnh đầu rọi xuống, khắc họa lên hình bóng của một cô gái đang vô cùng sợ hãi khi vừa rồi cô đã ra tay đánh người, nhìn thấy máu xuất hiện trên mặt người đàn ông, hai tay cô đã vô thức run lên, sau vài giây chết lặng cô đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Khi hiện tại Chu Chí Viễn đã phải đứng tựa lưng vào vách tường thì mới có thể trụ vững, mất máu khiến đầu anh choáng váng.
Anh đâu ngờ rằng chỉ muốn lén đi theo để biết nhà cô ở đâu thôi mà lại ra cớ sự thế này.
Đã bị đánh đến sức đầu mẻ trán, đã vậy lại còn bị bỏ rơi không chút thương tiếc.
Giờ thì chỉ còn một mình anh, không nhờ được người khác nên chỉ còn cách tự nhờ lấy chính mình.
Khi chiếc điện thoại trong túi sắp được lấy ra ngoài thì anh lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới mỗi lúc một gần.
Theo phản xạ, anh ngước mắt lên nhìn thì đã thấy người con gái ấy quay lại.
Cô không nói bất cứ một lời nào mà trực tiếp đi đến bắt lấy cánh tay của người đàn ông quàng qua vai mình, sau đó dìu anh về nhà.
Mà Chu Chí Viễn lúc này đã bị cô đưa đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, nhưng anh vẫn lẳng lặng đi theo cô.
Trong khi cô đang vô cùng lo lắng, và không biết bản thân làm thế này là đúng hay sai thì trên đôi môi gợi cảm của người đàn ông lại đang cong lên.
Cũng may từ đầu hẻm đi đến nhà không có bao xa nên rất nhanh sau đó Chu Chí Viễn đã được vào nhà của cô gái.
Linh Lan dìu người đàn ông đến ghế ngồi trước rồi cô mới đi đến hộc tủ lấy ra một số dụng cụ sơ cứu vết thương mang tới, từ đầu tới cuối cô vẫn không thốt ra nửa chữ mà chỉ có gương mặt tuyệt nhiên khẩn trương cao độ, hai hàng lông mày thanh mảnh cứ gắt gao nhíu chặt.
Cô không vội tháo khẩu trang trên mặt người đàn ông xuống mà tập trung xem qua vết thương trên đầu anh.
Khi thấy chỉ là một vết thương nhỏ, không quá sâu và máu cũng đã ngừng chảy thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Suốt quá trình băng bó cho người đàn ông, cả hai đều không ai nói với ai lời nào, chính điều đó cũng khiến cô gái cảm thấy lạ lùng nên sau khi vừa băng bó xong thì cô đã nghiêm mặt cất lên câu hỏi:
"Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại lén lút đi theo tôi?"
Chu Chí Viễn không vội nói lên điều gì, anh đưa tay tháo khẩu trang trên mặt xuống, rồi mới trầm giọng trả lời:
"Là anh!"
"Lại là anh?"
Linh Lan không thể nào giấu đi biểu cảm kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện.
Nếu cô nhớ không lầm thì đây chính là người đàn ông đã chiếm tiện nghi cô vào đêm hôm trước.
Chu Chí Viễn lần này hay rồi.
Lần đầu gặp mặt đã để lại một ấn tượng xấu trong lòng cô gái, đến lần thứ hai thì khỏi hỏi cũng thừa biết chắc chắn là đã khiến cô hiểu lầm anh là kẻ xấu đi theo cô với ý đồ mờ ám.
Hai lần cộng lại, dù anh có tám cái miệng cũng không thể giải hết oan tình.
"Anh có mưu đồ gì thì khai mau? Tại sao lại theo dõi tôi hả?"
"Anh chỉ muốn biết em có phải là tiểu Tịnh của anh hay không thôi."
Tuyến giọng của người đàn ông trầm ấm vang lên, còn có cả ánh mắt dịu dàng mang theo nhiều tia mong chờ đang nhìn về phía cô gái, khiến Linh Lan thoáng chốc dao động.
Cô cũng nhìn nam nhân ấy rất lâu, rất kỹ, nhưng có nghĩ thế nào cũng không hề cảm thấy có một chút ấn tượng nào về anh.
"Anh liên tục gọi tôi là tiểu Tịnh, vậy cô gái đó là gì của anh? Cô ấy quan trọng lắm sao?"
"Cô ấy là vợ của anh nên đương nhiên rất quan trọng với anh!"
Chu Chí Viễn ôn nhu trả lời, ánh mắt nhìn cô cũng chưa từng thay đổi.
Điều đó đã khiến tâm tư Linh Lan thêm phần lay động.
"Tôi xin lỗi, nhưng mà cô ấy đã gặp phải chuyện gì không may hay sao?"
Nhắc đến chuyện này dĩ nhiên sẽ làm tâm trạng của người đàn ông không vui, thậm chí anh còn sẽ nổi giận, nhưng lúc này đối với cô, anh lại ôn hòa đối đáp:
"Hơn bốn tháng trước cô ấy đã bị kẻ xấu đẩy xuống biển sâu, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Cho đến khi anh gặp được em, em thật sự rất giống với vợ của anh, nên anh mới kích động mà hành xử như thế."
Cuối cùng thì Chu Chí Viễn cũng nói ra được nỗi lòng của mình, anh vẫn luôn quan sát biểu cảm của Linh Lan.
"Thật ra thì mấy tháng trước tôi cũng bị tai nạn, lúc được người ta cứu sống là ở một làng chài trên một hòn đảo nhỏ rồi.
Nhưng tôi lại không nhớ gì cả, mãi đến nửa tháng trước tôi mới quyết định rời khỏi nơi ấy để đến đây tìm lại người thân và ký ức."
Sau đó cô gái đã chọn cách nói ra hoàn cảnh của mình, nhưng thật ra cô vẫn chưa hoàn toàn tin vào những gì người đàn ông đã nói nên liền tiếp lời:
"Nhưng mà làm sao tôi biết được anh nói thật hay không? Biết đâu anh vẽ chuyện để tôi tin tưởng rồi anh lợi dụng tôi thì sao? Anh có gì để chứng minh tôi là cô gái của anh không?".