Bấy giờ Chu Chí Viễn mới sựt nhớ đến giữa anh và Lâm Nhã Tịnh căn bản trước nay vẫn chưa có tấm ảnh nào chụp chung với nhau.
Đến cả hôm tổ chức lễ cưới cũng không hề chụp ảnh, trong buổi lễ cũng không có tấm nào vì lúc đó anh nào biết giữa cả hai sẽ nảy sinh tình cảm.
Khi đó anh chỉ nghĩ đơn giản rằng không nên có quá nhiều thứ liên quan tới nhau, và việc đứng chung một khung hình trong trang phục cô dâu, chú rể là điều anh không hề muốn cũng chỉ với cái lí do lúc đó Lâm Nhã Tịnh không phải là người anh yêu, và gắn bó cả đời.
Mãi đến khi đã yêu nhau rồi thì cả hai cũng chưa từng lưu lại những khoảnh khắc gần gũi bên nhau, nên giờ anh chẳng có thứ gì để chứng minh cho Linh Lan tin tưởng.
Nghĩ mãi một lúc đến khi anh vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô gái thì anh mới chợt nhớ ra một vài thứ có liên quan đến Lâm Nhã Tịnh nên liền lên tiếng:
"Tiểu Tịnh có một vết sẹo phía sau vai trái.
Còn có cả sợi dây chuyền trên cổ em cũng rất giống với kỷ vật mẹ anh để lại mà trước đó anh đã trao lại cho cô ấy."
Linh Lan chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình, cũng cúi xuống nhìn món đồ ấy, nhưng sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông, thản nhiên trả lời:
"Vật giống vật cũng là điều bình thường mà.
Với lại trên người tôi cũng không có vết sẹo nào hết á.
Cho nên tôi không phải người anh tìm đâu."
Chu Chí Viễn bất giác cau mày khi nghe Linh Lan nói trên người cô không có vết sẹo nào.
Chẳng lẽ anh thật sự nhận lầm người rồi sao? Cô gái này chỉ giống với Lâm Nhã Tịnh chứ thật sự không phải là cô?
Anh trầm mặc một lúc lâu, sâu trong đôi mắt phượng chợt trở nên đượm buồn, xen lẫn một chút thất vọng.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, thật lòng anh luôn cảm thấy người con gái ấy đích thật là cô gái mà anh đã chờ đợi bấy lâu nay.
Ở bên cô, anh luôn nhận thấy nhiều điều quen thuộc.
Cách nói chuyện lẫn ánh mắt của cô khiến anh không thể nào nghĩ rằng đó không phải là Lâm Nhã Tịnh.
Linh Lan nói rằng trên người không có vết sẹo nào, phải chăng là do cô đã quên mất? Dù sao vết sẹo ấy cũng nằm ở nơi khó có thể nhìn thấy nên cô vẫn chưa biết sau bả vai mình thật sự có một vết sẹo?
Không gian trong phòng khách cứ như vậy mà rơi vào yên tĩnh, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình và Linh Lan đã có ý định sẽ khéo léo nói lời tiễn khách để cô còn nghỉ ngơi thì lúc này lại thấy người đàn ông tỏ ra biểu cảm nhăn nhó trên khuôn mặt tiêu sái, anh còn đưa tay lên ôm đầu như thể đang rất khó chịu, khiến cô tạm thời quên đi chuyện đưa tiễn.
"Anh sao vậy?"
"Tự nhiên anh thấy choáng váng quá, cũng hơi đau đầu nữa."
"Sao tự dưng lại vậy? Hay vết thương có vấn đề gì rồi, tôi đưa anh vào bệnh viện nha?"
Nét mặt cô gái giờ đây đã trở nên căng thẳng.
Vì Chu Chí Viễn ra nông nổi này cũng là do một tay cô gây ra, còn chưa biết đối phương tốt hay xấu, có ý đồ gì hay không mà cô đã tự ý ra tay giải quyết trước.
Suy cho cùng cô vẫn là người có lỗi nhiều hơn nên cảm thấy áy náy là điều khó lòng tránh khỏi.
"Chắc do mất máu nên choáng thôi.
Giờ cũng khuya rồi, một mình em đưa anh đi bệnh viện cũng không tiện đâu, hay em cho anh ngủ tạm ở đây một đêm được không?"
Giọng nói của người đàn ông tuyệt nhiên vang lên trong sự khó chịu, cùng với biểu cảm như đau thật của anh đã khiến Linh Lan tin tưởng.
Cô đắn đo suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý cho người đàn ông ở lại qua đêm.
"Thôi vậy anh cứ ở lại đây đi rồi sáng mai tới bệnh viện sau.
Giờ anh ngồi chờ tôi một chút, để tôi vào phòng thay chăn với drap giường mới cái đã rồi anh hãy vào nằm nghỉ."
Điềm đạm nói xong, Linh Lan đã manh theo ba lô đi thẳng vào phòng ngủ.
Chỉ còn một mình Chu Chí Viễn ở lại phòng khách, lúc này sắc thái trên mặt anh đã trở về nét bình thường.
Thật ra là do anh cố tình giả vờ đau để được ở lại đây chứ chút vết thương nhỏ nhặt kia căn bản chẳng là gì cả.
Anh nhìn một lượt khắp mọi nơi trong nhà, tuy không gian chật hẹp nhưng vẫn rất gọn gàng, ngăn nắp.
Đợi đến khi Linh Lan quay trở ra thì trên người cô đã là một bộ đồ ngủ kín đáo.
"Xong rồi đó, anh vào trong nghỉ ngơi đi.
Còn tôi sẽ ngủ ngoài này."
Nhìn chiếc áo ngủ kimono Linh Lan đang mặc trên người mà ánh mắt của người đàn ông lại hiện lên những tia phức tạp vô cùng, như thể cô mặc thế thì sao anh làm được chuyện gì vậy.
"Này, tôi vừa nói gì anh có nghe không vậy?"
"Ờ có! Em kêu anh vào phòng nghỉ ngơi, còn em ngủ ở đây, nhưng mà ngoài này lạnh lắm, hay em vào phòng ngủ chung với anh đi."
Chu Chí Viễn vô cùng thản nhiên đưa ra đề nghị khiến Linh Lan chỉ biết trưng ra bộ mặt hết sức kinh ngạc mà nhìn anh.
Có ai đời lại thẳng thừng đề nghị một cô gái ngủ chung phòng với đàn ông như anh không chứ? Vậy có khác gì anh đang quá xem thường cô đâu, càng nghĩ cô càng cảm thấy không thể nào tin tưởng người đàn ông này được.
"Anh đừng mơ lợi dụng được tôi thêm lần thứ hai ha! Mau vào phòng nằm nghỉ đi để tôi ăn tối rồi còn đi ngủ nữa."
Nghe Linh Lan nói vậy mà Chu Chí Viễn dở khóc dở cười, anh đang tự hỏi chính mình rằng bộ trông anh giống kẻ biến thái lắm hay sao mà lúc nào cô cũng nghĩ anh muốn lợi dụng cô như thế.
"Anh chỉ sợ em cảm lạnh thôi chứ nào có ý xấu đâu!"
"Tôi khỏe lắm, anh không cần phải lo đâu.
Mau vào phòng đi, tôi phải đi ăn tối đã."
Không day dưa lâu thêm, nói xong Linh Lan đã đi thẳng vào bếp.
Cô cứ tưởng nói vậy là Chu Chí Viễn đã vào phòng, nhưng đến khi cô quay lại phía sau thì đã thấy anh ta đứng ngay sau lưng, dọa cô một phen giật mình.
"Sao anh lại đi theo tôi nữa rồi?"
Chu Chí Viễn chỉ biết cười, sau đó nịnh nọt cất lời:
"Anh cũng muốn ăn!".