Vào nhà hang, Vạn Dạ theo khẩu vị của Tô Thiển mà gọi toàn món cay Tứ Xuyên. Xem cô ăn vui vẻ liền cảm thấy vui vẻ theo.
Nhiễm Mạn nói, người đàn ông nào yêu phải Tô Thiển thật vất vả, anh ta một chút cũng không cảm thấy, anh nguyện ý vì cô mà trả giá.
"Này?"
"Ăn cơn không?". An Thần ngồi ở ghế, tay xoay xoay chiếc bút, khóe miệng lộ ra nụ cười mê người.
Y Na vì An Thần thêm một chút cà phê, quái dị liếc nhìn lão đại của mình rồi vèo một cái phóng ra ngoài văn phòng cùng mọi người bát quái.
"Thấy không, thấy không, lão đại của chúng ta hôm nay cười như hoa nở, tôi dám khẳng định tối qua chị dâu phải khóc đêm."
Y Na lắc đầu, đáy lòng vì chị dâu mà bi ai.
"Lão đại hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi." Bân Tử bắt chéo chân, nhìn bộ dáng cà lơ phất lơ.
"Xem bộ dáng kia của lão đại, tâm lí khinh bỉ, cả đời này tôi sẽ không hao tốn tâm tư vì con gái, không có tiền đồ." Thánh Kiệt là người theo chủ nghĩa độc thân, phụ nữ và đàn ông trong mắt hắn không có gì khác nhau.
Vũ Đình khinh bỉ nhìn Thánh Kiệt: "Người thì biết cái gì, con gái là bảo bối, bất quá nói trở lại, chả có cô nào thíc ngươi, người vô tâm vô phế."
"Ta không hiếm lạ!!!"
"...."
"Đang ăn...." Tô Thiển lại uống thêm ngụm canh.
"Nhớ tôi không?"
Tô Thiển bị hỏi há miệng thở dốc, không biết trả lời như thế nào: "Anh thực rãnh rỗi sao?"
"Tôi nhớ em."
Cũng không quản phản ứng của Tô Thiển, An Thần trực típ tắt máy, khóe miệng càng nhếch lên.
Tô Thiển nhìn điện thoại, nhất thời ngây người, không khỏi giật giật khoé miệng, đây là An Thần mà cô biết sao?
"Tiểu Thiển, làm sao thế?"
"À, không có gì?" Bỏ điện thoại vào túi, mặt Tô Thiển có chút mất tự nhiên.
Vạn Dạ không nói lời nào, đem tôm hùm bóc bỏ bào bát cô: "Vạn đại gia như tri kỉ vậy, không biết ai có phúc khi lấy được nha?"
Sắc mặt Vạn Dạ cứng đờ, cười gượng: "Không biết tiểu Thiển có hứng thú này hay không?"
Tô Thiển nâng mi, lỗ mãng câu: "Vạn tổng, đùa giỡn phụ nữ có chồng là hành vi đáng xấu hổ."