Đàm Trung Lâm do dự một phen, nói với Lý Huy:
- Viện trưởng Lý, tình huống của người bệnh tôi đại khái đã hiểu, nhưng mà... Phương thức trị liệu tốt nhất của người bệnh không ở chỗ chúng tôi.
- Tôi đề nghị chuyển viện đến Tính Nhị Viện cấp cứu, ở nơi đó người bệnh có thể đạt được trị liệu hữu hiệu.
Lý Huy lập tức sững sờ:
- Vì sao?
Hà Sảnh càng là nhíu mày nhìn chằm chằm Đàm Trung Lâm:
- Đàm chủ nhiệm là có ý gì?
Đàm Trung Lâm nhìn hai người, giải thích nói:
- Là như vậy, tình huống người bệnh tại chỗ chúng ta rất khó cam đoan trị liệu hiệu quả, Tỉnh Nhị Viện có bác sĩ Trần, cậu ấy có phương án trị liệu tốt hơn, tôi đề nghị đưa đến đó.
Hà Sảnh nghe xong, cho rằng Đàm Trung Lâm muốn từ chối trách nhiệm, lập tức sắc mặt có chút tức giận, trầm giọng nói ra:
- Chủ nhiệm Đàm, sao ông không có trách nhiệm vậy? Đồng chí Tiểu Quách là anh hùng nhân dân của An Dương chúng ta, ngoại khoa tay các ông ở bệnh viện nhân dân tỉnh đã rất nối tiếng, lúc này ông cho chuyển viện, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Nói chúng ta đối đãi anh hùng bạc tình bạc nghĩa?
Lý Huy thấy thế, vội vàng lôi kéo Đàm Trung Lâm đi tới một bên:
- Lão Đàm, lúc này rồi mà ông còn muốn làm gì? Hà Sảnh là phó bộ giáo dục, chuyện này ông còn không có nhìn ra được sao? Nhiệm vụ chính trị, ông nhất định phải làm tốt!
- Ông cũng không thể khinh suất!
- Còn có, ông muốn xin người, trực tiếp gọi điện thoại xin, ở bệnh viện chúng ta làm, cũng là vinh dự bệnh viện chúng ta, ông chuyển khác bệnh viện làm gì?
- Hiện tại trước mắt, người nhất định phải cứu, hơn nữa tốt nhất là cứu tại bệnh viện chúng ta, ông cần ai giúp đỡ làm việc, ông chỉ cần nói, lãnh đạo bệnh viện sẽ không giúp ông sao?
Nghe thấy Lý Huy nói vậy, Đàm Trung Lâm cũng thật là có nỗi khổ khó nói được!
Lãnh đạo một câu, cấp dưới chạy gãy chân!
Hiện tại, Đàm Trung Lâm cũng đã thấm sâu trong người!
Đúng!
Làm phẫu thuật ở bệnh viện Nhân Dân Tỉnh, đây là vinh dự của Nhân Dân Tỉnh, là vinh dự của ngoại khoa tay, càng là vinh dự của Lý Huy.
Để lên tới cấp viện trưởng của bệnh viện tam giáp tình, cũng chính là xử cấp, có thể điều chức vụ qua lại.
Đã không phải là câu nệ tại một đơn vị sự nghiệp đơn giản như vậy, Vệ Kiện ủy gì đó, bệnh viện, trường học các nơi đều có thế có.
Bởi vì cái gọi là bệnh viện làm bằng sắt, nước chảy viện trưởng,
Anh ba năm, tôi ba năm, ngơ ngơ ngác ngác cũng ba năm.
Viện trưởng thay phiên làm, cương vị của bá sĩ vẫn như vậy.
Vì lẽ đó, trong lúc còn đang nhiệm chức.
Ai không muốn làm ra chút thành tích?
Như vậy cũng có thể đổi một đơn vị tốt hơn.
Lần trước giải quyết ổn thỏa chuyện của Hình Vũ, Lý Huy đã được cấp trên khen ngợi không hết.
Mắt thấy ngoại khoa tay bệnh viện nhân dân tỉnh “Bồng bột phát triển", Lý Huy đã sớm cười như nở hoa.
Nếu như chuyện này lại được giải quyết hoàn hảo, khắng định phòng giáo dục sẽ phải đổi với hành động vinh quang của Quách Chí Dũng tiến hành khen ngợi mà Lý Huy ông có thể vinh dự lây?
Đến lúc đó như thêm đầu vào lửa, đối với Lý Huy ông mà nói, là một chuyện tốt!
Vì lẽ đó, nghe thấy lời của Đàm Trung Lâm, phản ứng đầu tiên của Lý Huy chính là cự tuyệt!
"Thiếu người tìm người!
"Thiếu đồ vật thì tìm đồ!
Lý Huy nhìn Đảm Trung Lâm, nghiêm túc nói:
- Lão Đàm, chỉ cần ở Nhân Dân Tỉnh, đây cũng là vinh dự của anh, bây giờ anh thiếu cái gì, chúng tôi cấp cho anh! Căn ai, gọi điện thoại là được!
Đàm Trung Lâm ngẩng đầu thật sâu nhìn thoáng qua Lý Huy, nghiêm túc nói:
- Nếu như thiếu bác sĩ mổ chính thì sao?
Một câu làm cho Lý Huy sửng sốt!