Lý Huy khụ khụ một tiếng, cười nói:
- Anh nói đùa cái gì vậy, ai không biết chủ nhiệm. Đàm tham dự hỗ trợ phẫu thuật thành công cho Hình Vũ. Ngoài anh ra thì ai có thể làm bác sĩ mổ chính?
Đàm Trung Lâm nghiêm túc nhìn Lý Huy, mỗi chữ mỗi câu nghiêm túc nói:
~ Viện trưởng Lý, chúng ta cũng quen biết đã nhiều năm như vậy, anh cũng biết cách làm người của tôi, có thể khiến tôi sẽ không từ chối, không thể khiến tôi cũng không biết lái trò đùa. Tôi nói đều là thật, ca phẫu thuật này, tôi không có cam đoan, hiện tại điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới chính là bác sĩ Trần của Tỉnh Nhị Viện, vì lẽ đó, chuyển viện là chuyện nhất định phải làm.
Đàm Trung Lâm nói ra lời này là đã lấy hết dũng khí, một chủ nhiệm thừa nhận bản thân không bãng người khác, đây là phải đấu tranh nội tâm rất ác liệt.
Lý Huy lập tức ngây ngẩn cả người, vẫn muốn kiên trì một chút
- Cái này... Nếu không cứ thử xem?
Đàm Trung Lâm lắc đầu:
- Người ta bây giờ cần phải phẫu thuật, chờ khi phẫu thuật xong chạy tới sẽ lãng phí thời gian, bỏ qua thời cơ phẫu thuật tốt nhất, cái này không cần thiết, chúng ta hiện tại đi qua thông báo để Tỉnh Nhị Viện người ta chuẩn bị phẫu thuật mới là phương án tốt nhất!
- Vừa có thể bảo đảm phương án trị liệu tốt nhất, cũng không làm chậm trể thời gian trị liệu hoàn hảo! Vì lẽ đó, đây là biện pháp tốt nhất, đương nhiên, tôi cũng sẽ đi theo qua bên đó hỗ trợ phẫu thuật.
Nói đến đây, Đàm Trung Lâm nghiêm túc nói:
- Viện trưởng Lý, tôi biết anh nghĩ như thế nào, nhưng lúc này, tính mạng và sức khỏe của bệnh nhân mới là quan trọng nhất! Chúng ta là bác sĩ, không phải ai khác...
Lý Huy sửng sốt vài giây, thở dài nói:
- Anh đi an bài đi, phía bên Hà Sảnh tôi sẽ giải thích
Đàm Trung Lâm gật đầu, gọi điện thoại cho cấp cứu, an bài 120, kịp thời chuyển viện cho bệnh nhân.
Kỳ thật, Đàm Trung Lâm có thể làm được tình trạng này đã rất không dễ dàng.
Giao cho có chút có dụng ý xấu viện trưởng cùng chủ nhiệm.
Nếu như nói là vì vinh dự của bản thân, hoàn toàn có thể tự mình trị liệu, mà không đi cân nhắc cho người bệnh một cái phương án trị liệu tốt nhất.
Bởi vì, cho dù là Đàm Trung Lâm tự mình làm, làm không tốt, sau khi phẫu thuật kết thúc, vinh dự khẳng định là thuộc về chính ông.
Một câu tình huống bệnh nhân mười phần nguy cấp, tổn thương nghiêm trọng, chúng tôi đã toàn lực ứng phó.
Đây chính là tin tức chính diện!
Mà Đàm Trung Lâm gặp phải chuyện này, người đầu tiên cân nhắc đến cũng không phải là bản thân, mà là như thế nào để chữa trị cho người bệnh.
Loại phẩm chất này mới là khó có nhất.
Cho dù là phải ở trước mặt viện trưởng thừa nhận bản thân chưa đủ năng lực, thừa nhận bản thân không bằng đối phương, cũng phải cho người bệnh một phương án trị liệu tốt nhất.
Thiên hạ rộn ràng đều là lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều là lợi đi.
Ai không phải vì một cái danh lợi nhất thời mà đi một lần?
Đây chính là Đàm Trung Lâm, một người trình độ có hạn, thế nhưng là một chủ nhiệm ngoại khoa tay vô cùng có trách nhiệm, nội tâm và suy nghĩ đều rất chân thật.
Ông có sĩ diện không?
Đương nhiên sĩ diện, bằng không cũng sẽ không ngượng ngùng khi nói với Trần Thương rắng mình muốn học kỹ thuật
Thế nhưng ông cũng có thể vì người bệnh, bỏ cái gọi là mặt mũi, vứt bỏ cái gọi là vinh dự.
Phải trái rõ ràng trước mặt, ông vẫn biết mình là một bác sĩ.
Đây mới là một vị chủ nhiệm, một vị bác sĩ hắn là có được vốn liếng tố dưỡng.
“Y là nhân từ nhất định phải có nhân tâm!
Muốn làm nghề y trước phải chính đức!”
(DG: Nguyên văn:
Y nãi nhân thuật tất cụ nhân tâm
Dục hành y giả tất tiên chính đức)