Hoa Hạc ngẩn người đứng ở một góc, từ đầu tới cuối gã chỉ giữ một tư thế.
Hoa Hạc có cảm giác chuyện này sai ở chỗ nào đó nhưng gã tuyệt đối không thể nhận ra chỗ sai của nó. Quả thật gã không thể tìm ra.
Kế hoạch của gã vốn không như thế, không phức tạp như này. Gã chỉ muốn giẫm đạp một người, chỉ muốn một cô gái. Đối với gã mà nói, chơi hai người này rất dễ dàng. Đây không phải là lần đầu tiên gã làm những chuyện như này, gã chưa từng thất bại
Thế nhưng sao lần này lại đá vào miếng sắt vậy?
Dùng một câu nói cực kỳ khó chịu để hình dung là "hình như có kẻ đứng trong bóng tối an bài chuyện này" thế nhưng kẻ nào an bài thì Hoa Hạc tuyệt đối không thể nghĩ ra.
Điều càng khiến Hoa Hạc giật mình kinh hãi chính là mấy gã này lại có thể ra tay cực kỳ tàn độc. vừa ra tay đã đánh gãy luôn hai chân Du Phi Dương.
Khi Hoa Hạc nhìn thấy Du Nguy cõng Du Phi Dương chét ngất trên lưng đi xuống lầu. Ánh mắt ác độc của Tần Uyển Như với mình, gã thực sự sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi.
Vì xuất thân từ một gia đình quyền lực. Hoa Hạc chưa từng trải qua sự sợ hãi nhưng lần này gã thực sự cảm thấy sợ hãi
không phải sợ hãi Du Nguy và Du Phi Dương trả thù. Hai người này không có năng lực này. cũng không sợ ánh mắt của Tần Uyển Như. Điều này không tínhlà lực sát thương đối với gã. Điều Hoa Hạc sợ hãi chính là đốm người này đã không thèm đếm xia. coi gã như kẻ thù. Điều này nói lên bọn họ chắp nhận áp lực và nỗi Khả cực đã vượt xa sự dự đoán của gã, thậm chí còn gây sức ép ngược lại cho gã.
Đối thủ của gã có vẻ cực kỳ mạnh.
Hoa Hạc run run cho tay vào trong túi rút bao thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng rồi sau đó lại sờ vào túi quần tìm bật lửa.
Không có. Hoa Hạc nhớ ra: lúc nãy ở trên lầu, Du Phi Dương đã châm thuốc hộ gã.
Một thanh niên anh tuấn, phong thái, một gã vừa nhiệt tình vừa dối trá chỉ trong nháy mắt đã biến thành con chó chết, một con chó không thể giúp gã cắn người được nữa.
"Cho mượn bật lửa": Hoa Hạc quay người nói với người đã đứng quan sát gã từ lâu.
"không có lửa" Từ Bân lạnh lùng từ chối cho dù lúc này miệng Từ Bân cũng đang phì phèo một điếu thuốc. Cho dù chỉ cần Từ Bân nói một câu. rất nhiều thuộc hạ của gã sẽ lấy bật lửa ra. nhưng Từ Bân vẫn trả lời câu đó. Là kẻ nào mới rỗi còn đắc ý như vậy? Là kẻ nào muốn tiếp nhận hiện trương, đuổi người khác cút đi? Bây giờ thái độ cao ngạo, ngang ngược đâu rồi? Tại sao không ngang tàng hò hét nữa đi?
Miệng Hoa Hạc mấp máy như định nói gì nhưng cuối cùng vẫn không nói được.
Sự thật chính là điều tàn nhẫn. Khi anh đứng trên thế thượng phong, vô số người tranh nhau lấy lòng- Khi anh rơi vào thế hạ phong, tất cả mọi người đều dám tụt quần đi tiểu vào anh.
Khi Từ Bân nhìn thấy Trần Hữu Thiện từ trên lầu bước xuống, gã vội vàng chạy tới đón, cười hỏi: "Trần cục trưởng có gì căn dặn?"
"Bảo vệ cửa chính" Trần Hữu Thiện nói sau đó đi tới trước mặt Hoa Hạc. cười nói: "Mấy người trên lầu muốn gặp anh".
Hoa Hạc cau mày nói: "Cũng được nhưng tôi có mấy người bạn muốn vào đây".
Đương nhiên Hoa Hạc biết sự việc hôm nay cực khó khăn. Gã càng lo lắng những người này bụng dạ độc ác có ý đồ xấu với mình nên gã đã lại gọi điện thoại cứu viện.
Trần Hữu Thiện suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cần phải xin chỉ thị".
Nói xong Trần Hữu Thiện đi tới một góc gọi điện thoại.
Sau khi nói chuyện qua điện thoại mấy câu. Trần Hữu Thiện đi tới trước mặt Hoa Hạc nói: "Tần thiếu gia bảo tôi chuyển lời với anh- Nếu như anh không muốn mọi chuyện thêm phức tạp thì không nên tiêu tốn thời gian và sự kiên nhẫn của cậu ấy".
Hoa Hạc nhìn ra cửa. Lúc này cứu binh của gã vẫn chưa tới.
Hoa Hạc do dự một chút rồi gật đầu nói: "Tôi đi gặp bọn họ".
Trần Hữu Thiện mỉm cười, giơ tay mời nói: "Lầu hai".
Ông ta và Hoa Hạc không có oán thù cho nên đáng lẽ ông ta không cần phải đắc tội với gã một cách quá đáng.
Những người này làm việc thành công thì không thấy đâu nhưng thất bại có thừa. Nếu như bọn họ chủ định trị một người nào đó, cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn. Vào thời đại này, dưới mông ai đó mà chả có mấy kẻ biết chùi đít.
Khi đi tới cửa phòng, một lần nữa lông mày Hoa Hạc nhảy tưng.
Gã vốn tưởng rằng người mà hắn chủ ý giẫm đạp chỉ có mấy người bạn có quan hệ và thực lực không nhỏ nên mới chiếm được ưu thế nhưng bây giờ khi nhìn thấy người trong phòng chỉ có mình thằng đó ngồi còn những người khác đứng phân tán xung quanh. Hoa Hạc cảm thấy tình hình có khủng bố hơn nhiều so với suy nghĩ của gã. Xem lai lịch của người này hoàn toàn không đơn giản, thậm chí còn chiếm thế chủ đạo trước hai người bạn không hề đơn giản khác của mình.
Cuối cùng thì mình giẫm phải chó gì? không đâu tự nhiên trêu vào một thằng có lai lịch hàng khủng như này.
"Vào đi" Khi Tần Lạc nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của Hoa Hạc trước cửa, hắn thản nhiên
Nói
Hoa Hạc vào trong phòng, cảnh giác nhìn người bốn xung quanh, giống như bất kỳ lúc nào những người này cũng xông tới đấm đá gã vậy.
"Ngồi" Tần Lạc chỉ ghế sa lon ở đối diện.
Hoa Hạc ngoan ngoãn ngồi xuống, lúc này cần lấy lòng thì phải lấy lòng, gã giả bộ như một đứa cháu ngoan ngoãn vậy.
Tần Lạc cẩn thận quan sát Hoa Hạc. Mày rậm, đôi mắt nhỏ vì gã đang đeo kính nên đôi mắt tiểu nhân này không lộ ra ngoài gương mặt chữ "Quốc", môi mỏng, điều duy nhất coi được chính là cái mũi thẳng.
"không vừa mắt mình" Tần Lạc thầm kết luận.
"Hoa Hạc?"
"Hoa Hạc. Hạc trong Vũ Hạc": Hoa Hạc giải thích.
"Từ đâu tới?"
"Tây nam".
Tần Lạc quay người nhìn Hạ Dương. Hạ dương mỉm cười gật đầu sau đó hắn mời quay lại nhìn Hoa Hạc hỏi: "Chúng ta có oán thù với nhau không?""
"Không".
"Vở kịch vui hôm nay là nhằm vào tôi, đúng không?" Tần Lạc phá lên cười hỏi thái độ rất vui vẻ, giống như hắn đang nói một chuyện gì đó hoàn toàn không quan trọng.
Hoa Hạc cau mày, không vội vã trả lời câu hỏi của Tần Lạc.
Nói thật. Vấn đề này rất khó trả lời.
Bởi vì khi bọn họ mang Du Nguy và Du Phi Dương lên trên này, gã không có mặt ở nơi này nên không biết hai chú cháu Du Nguy, Du Phi Dương có bán đứng gã không, bán tới mức độ nào?
Nếu như nói láo, không phải bản thân mình không có thành ý sao?
Hoa Hạc quyết định trước tiên phải thăm dò một chút, gã nói: "Du Phi Dương muốn tán cô gái của anh. muốn sắp đặt vài trò nhỏ. Anh ta vốn nghĩ anh không thể nào vượt qua cuộc kiềm tra này nhưng không ngờ lại đá vào sắt... Du Phi Dương là bạn của tôi, chuyện của anh ta, đương nhiên tôi phải ra tay giúp đỡ'".
Tần Lạc chỉ quan sát sắc mặt Hoa Hạc, không nói câu nào.
Nói thật Tần Lạc cực hận Du Phi Dương.
Con mẹ nó chứ, mẹ kiếp. Bản thân mình là một người xấu, một nhân vật phản diện thế mà mày còn nói cái gì là trung thành. Khí phách vậy?
Có người muốn làm người xấu như vậy sao? Có người không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp sao?
Trên ti vi thường chiếu khi một người xấu gặp phải cảnh cực hình thì phải khuất phục, bị tiền bạc, mỹ nữ mua chuộc. Hai chân của mày bị đánh gãy mà mày vẫn không muốn bán chủ nhân của mình.
Bởi vì Du Phi Dương không hợp tác nên Tần Lạc đối với Hoa Hạc giống hệt như con chuột không có cách nào hạ thủ con rùa.
Bởi vì Du Phi Dương không xác nhận nên Tần Lạc không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh Hoa Hạc là chủ mưu của vụ việc này.
Hơn nữa lai lịch của gã Hoa Hạc này không nhỏ, hình như còn có chút quan hệ họ hàng với Hạ Dương. Dù gì đi nữa tây nam cũng thuộc phạm vi thế lực của ông Hạ Dương. Tần Lạc
Thế nhưng Tần Lạc quả quyết thằng này nhất định có liên quan tới chuyện này. hơn nữa gã chính là kẻ chủ mưu.
Trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất không phài là nơi chân trờị là nơi góc biển mà là hung thủ đang đứng trước mặt mình mà bản thân mình không thể nào đánh hắn được.
Loại cảm giác uất nghẹn này khiến con tim người ta cực kỳ bức bối, khiến sắc mặt Tần Lạc càng lúc càng khó coi, giống như hắn đang cố nín nhịn mà vẫn chưa tìm thấy wc.
"Mày thật sự là người đáng hận" Tần Lạc nhếch miệng cười.
"Như nhau thôi" từ giọng nói của Tần Lạc. Hoa Hạc nhận ra Du Phi Dương không bán đứng mình nếu không những người này sẽ không Khách sáo với gã một cách bất đắc dĩ- Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề quan trọng này. cách nói chuyện của Hoa Hạc cũng thay đổi nhiều. Text được lấy tại
"Mày tưởng rằng không có chứng cứ thì chúng tao không làm gì được mày sao?" Tần Lạc cười hỏi
Hoa Hạc rít một điếu thuốc tư trong người, dùng cái bật lửa không hiểu ai đó để trên bàn trà, châm lửa, ung dung hít một hơi, thở ra một vòng tròn nhỏ, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, khoe gương mặt xấu xa, kiêu ngạo nói: "Tất cả mọi người trong vòng tròn đêu biết, chúng ta dù chơi đùa cũng phải tuân thủ quy tắc quan trọng. Ai vượt qua điểm quan trọng này chính là phạm quy. Mặc kệ mày nghĩ thế nào. mày không có bất kỳ chứng cớ nào. cho nên mày không để đụng vào tao. Ra tay với tao. mày đã phạm quy. vượt qua điểm then chốt'.
"Vòng tròn nào?": Tần Lạc hỏi
Hoa Hạc cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc nên gã trả lời vẻ cực kỳ khinh bỉ sau đó gã lại rít một hơi thuốc, thở ra một vòng tròn khói, từng vòng tròn nhỏ vờn xung quanh vòng tròn kia. trông rất đẹp mắt.
Loảng xoảng...
Tần Lạc ngửa người ra sau, tung chân đá vào mặt Hoa Hạc.
Hoa Hạc đang ngậm điếu thuốc trên môi, bị đạp dí vào miệng, bỏng tới mức nhảy dựng người lên.
"Tao không phải là người trong cái vòng tròn nào đó cho nên tao không cần tuân thủ quy tắc của bọn mày" Tần Lạc nhìn Hoa Hạc đang như con tôm nhảy trong chảo nóng, lạnh lùng nói: "Còn nữa, tao cũng có điểm mấu chốt của mình'.
"Điểm mấu chốt của tao chính là không có điểm mấu chốt".