Là ai đang hát bài ca của chúng ta, là ai đang đàn dây đàn của chúng ta?
Bất kỳ người nào từ trong bản tính của mình ít nhiều đều có thói hư tật xấu. Ví dụ như Hoa Hạc là một ví dụ điển hình.
Vốn Tần Lạc không nghĩ sẽ ra tay với Hoa Hạc. Dù gì đi nữa hắn không có chứng cứ.
không thể gán cho Hoa Hạc tội danh đánh gãy ba chân của người khác mà.
Nếu như vậy hắn sẽ không phải Tần Lạc mà là Tần Cối.
Nếu như Hoa Hạc biết điều một chút biết nhẫn nhịn một chút biết nịnh hót một chút Tần Lạc sẽ chỉ châm chọc gã mấy câu rồi thả ra. Nếu như trong lòng vẫn còn khó chịu với chuyện này, hắn sẽ bảo Hạ Dương sau này cho người chơi lại gã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Thế nhưng khi mình nói chuyện tử tế với gã, gã còn dẫm lên mặt mũi mình.
Tần Lạc nói một câu. gã đáp trả một thôi một hồi, dĩ nhiên còn lôi cái vòng tròn chét tiệt ra giáo huấn Tần Lạc.
Anh chàng Tần Lạc này sẽ không làm những chuyện có hại cho chính mình. Người làm chuyện xấu là hắn ta, hắn dựa vào cái gì mà dám giáo huấn mình? Đây không phải làm sai còn già mồm cãi láo sao?
Vì vậy sau khi cẩn thận suy xét hậu quả. Tần Lạc không do dự đánh vào mặt Hoa Hạc.
Mày muốn, tao có, cho mày toàn bộ.
Hoa Hạc muốn đánh. Tần Lạc sẽ cho.
Bị tập kích bất ngờ. không nói tới chuyện chiếc mũi vểnh của Hoa Hạc bị giẫm bẹp. gương mặt gã cũng bị tàn thuốc lá châm một lỗ thủng.
Từ nhỏ tới lớn Hoa Hạc có tật xấu chảy máu mũi nhất là sau khi bị va chạm mạnh, máu tươi chảy càng nhiều. Ào, máu tươi từ lỗ mũi như bị người đục thủng một cái động trào ra như suối.
Máu tươi chảy xuống mặt xuống miệng, cổ và quần áo, một màng đỏ tươi, thoạt nhìn như chịu thương tổn rất nặng nể.
Nổi giận.
Hoa Hạc hoàn toàn nổi giận.
Từ nhỏ tới giờ không có một người nào dám uy hiếp gã, huống chỉ là bị người giơ chân đạp vào mặt ...Nếu mày giơ chân đạp, đạp vào mông, tao sẽ tha thứ cho mày như mày đánh vào mặt tao, điều này tuyệt đối không thể tha thứ.
Hoa Hạc nhanh trí móc chiếc khăn tay ở trong túi ra chặn mũi lại. Đôi mắt ti hí của Hoa Hạc có thể không giết người được nhưng lại có khiến người ta chán ghét nhìn chăm chăm vào Tần Lạc, sắc mặt ác độc. Hoa Hạc gằm lên: "Họ Tần kia. mày sẽ phải trả một cái giá rất lớn cho hành động hôm nay".
"Eo ôi, anh bạn này có lai lịch không lớn nhưng khẩu khí có vẻ rất lớn" Tôn Nhân Diệu vuốt ve bàn tay mình, dáng vẻ như muốn xông lên hỗ trợ. Quả thật với tính cách của Tôn Nhân Diệu, khi đánh nhau hắn đều xông lên trước, dùng đầu đập bể, dùng chân đá, dung răng cắn, dùng đao chém ... ngay cả khi đối thủ là anh họ, hắn cũng dám chọc cho một dao nên nhận xú đanh "Tôn điên Khùng":cững rất bình thường.
"Thế nào? Muốn trả thù hả? Vậy thì được, tao tới cho mày hai cái bạt tai sau này mày cũng khiến tao trả giá đắt".
Vừa nói Tôn Nhân Diệu vừa đi tới gần, cánh tay vung ra muốn đánh Hoa Hạc.
"Gay!" Tần Lạc vội vàng quát. Sau khi quát xong hắn mới có cảm giác không ổn. Bình thường trước mặt người khác Tần Lạc vẫn gọi là Nhân Diệu nhưng trong lúc nóng vội hắn đã gọi Tôn Nhân Diệu là Gay, thật đúng là không nể mặt người ta. Thế nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm tới vấn đề này. "Cậu không cần tham gia vào".
Tần Lạc không muốn Tôn Nhân Diệu đánh quá sâu vào chuyện này. Dù gì đi nữa có rất nhiều chuyện Tôn gia muốn làm phải cần có sự ủng hộ của bên quân đội Nếu như sau khi Tôn Nhân Diệu ra tay. nhất định sẽ kết oán thù với bên tây nam.
Hạ Dương phá lên cười nhìn Tôn Nhân Diệu, như một con hồ ly chiếm được tiện nghi của kẻ khác. Hiển nhiên việc Tần Lạc gọi Tôn Nhân Diệu là Gay khiến Hạ Dương cực sảng khoái
Cũng chỉ có Tần Lạc gọi Tôn Nhân Diệu là Gay hắn mới không tức giận. Một khi Hạ Dương gọi vậy. nhất định Tôn Nhân Diệu sẽ lao vào liều mạng với Hạ Dương.
Tôn Nhân Diệu hung hắng nhìn Hạ Dương rỗi quay đầu nhìn Tần Lạc nói vẻ tiếc nuối: '"Ngứa tay quá. muốn luyện tay một chút'.
"Hoa Hạc. có phải mày nghĩ thật sự không có ai trị được mày hả?" Hạ Dương cười ha hả đi tới. Hạ Dương cũng cực kỳ khó chịu khi nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Hoa Hạc. '"Nói thật lần này Tần Lạc làm chuyện này, tao không muốn đoạt danh tiếng của hắn. Người mày đắc tội chính là tao, cho mày mấy cái bạt tai còn nhẹ đó. Từ tây nam tới thì sao nào? Ngạo mạn không ai dám trị sao?"
Hoa Hạc nhìn chằm chằm vào Hạ Dương không dám lên tiếng. Vẻ thù hận và sự không cam lòng trong mắt gã cũng phải ẩn giấu rất sâu.
Nói thật trong mấy người này. người Hoa Hạc sợ nhất chính là Hạ Dương bởi vì hắn mang tới người đàn ông trung niên dáng vẻ như thư ký kia đã khiến đội tra xét hải quản phải cung kính chào, cũng chỉ cần ra lệnh một tiếng, đám lính kia ngay cả không kịp chào gã, cong đuôi chạy mất.
Hiển nhiên lai lịch của Hạ Dương rất lớn, hơn nữa gã và Hạ Dương cùng thuộc về một hệ thống.
Nói như vậy Hoa Hạc gã không thể nào kiêu ngạo trước mặt Hạ Dương.
Đúng lúc này điện Thoại trong túi Trần Hữu Thiện đổ chuông.
Sau khi nghe xong Trần Hữu Thiện đi tới trước mặt Tần Lạc nói: "Cứu binh của tiểu tử này tới".
Tần Lạc liếc nhìn Hoa Hạc và nói: "Hãy để cho bọn họ lên đi'.
Chỉ một lát Từ Bân đi cùng với một người đàn ông trung niên dáng vẻ cường tráng và một cô gái trẻ trông có vẻ rất khí khái.
Người đàn ông trung niên thân thiết bắt tay Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu, cười nói: "Tôn thiếu gia, đã lâu rồi không gặp. Tôn lão gia vẫn khỏe chứ? Hạ tổng, công việc làm ăn của cậu ngày càng phát đạt đó- Tinh thần cậu càng ngày càng tốt Sau này có công việc làm ăn nào hãy kéo kẻ nghèo này tham gia với ngài- Ôi, Hạ thư ký cũng ở đây. Hôm nay xong việc ở đây, ngài cũng không thể về được, hai chúng ta hãy đi đâu đó uống mấy chén'.
Tiếp đó ông ta đi tới trước mặt Tần Lạc, nói vẻ kinh ngạc: "Đây là tiểu thần y ư? Ha ha. chào cậu. chào cậu. Tôi vẫn chú ý tới cậu. biết cậu sống ở Yến Kinh quật khởi rất nhanh- Sao lại có thời gian quay về Dương Thành vậy? Sức Khỏe của Tần lão gia có tốt không? Gia phụ vẫn nhắc tới ân tình của ông ấy".
"Chú Vương" mọi người đều chào ông ta theo thứ bậc ngay cả Tần Lạc cũng phải xưng hô bằng "chú'.
không thể nào khác được, người đàn ông này cũng có lai lịch không hề nhỏ. Cha của người đàn ông này chính là lực lượng nòng cốt của Hạ lão gia. Ngay cả Hạ Dương cũng tuyệt đối không dám coi thường người này. Nói gì thì nói, tất cả mọi người cùng trên một sân khấu có một vài người mà không thể không nể mặt
Thảo nào tiểu tử Hoa Hạc này kiêu ngạo như này. thì ra gã có mối quan hệ này.
So với người đàn ông trung niên này, đội tra xét hải quản khi trước có vẻ rất nhỏ bé.
Nếu như ngay từ đầu Hoa Hạc mời người này tới chống giữ, chuyện này sẽ không bao giờ phát triển tới mức này.
Hạ Dương liếc mắt nhìn Hoa Hạc. cười tủm tỉm hỏi: "Sao chú Vương lại rảnh rỗi tới chỗ này ăn cơm? không đúng lúc rồi, hôm nay nơi này đã được bao trọn rồi".
'"Nào tôi có tới ăn cơm đâu. còn không phải vì thằng nhóc này sao?" Vương Hải Nghiệp liếc mắt nhìn Hoa Hạc. cười nói: "Hạ tổng có thể không nhận ra nó tới từ Hoa gia tây nam. Mẹ nó chính là em gái Vương Đình của tôi. Cậu hẳn cũng đã gặp mặt cô Vương rồi. Ha ha. thật ra trước kia thằng nhóc này còn bé hay tới Dương Thành nhưng sau này du học ở nước ngoài mới về. Sau rất nhiều năm, nó mới lại tới Dương Thành không ngờ lại chọc vào Hạ tổng. Tôn đại thiếu gia và Tần tiểu thần y. Cậu hãy nói xem thằng nhóc này có phải quá xui xẻo không?"
"ồ, thì ra là con của cô Vương" Hạ Dương làm như lúc này mới biết thân phận thật của Hoa Hạc. hắn cười nói: "Vậy nếu chú Vương sớm gọi điện thoại thì có phải chuyện này đã sớm kết thúc rồi không?"
Vương Hải Nghiệp thầm nghĩ: thật ra tôi cũng muốn gọi điện thoại tới nhưng cậu có muốn nhận không? Hạ Dương nói không biết lai lịch của Hoa Hạ, dù có đánh chết Vương Hải Nghiệp cũng không tin. Đám công tử lãn lộn ở bên ngoài có đôi mắt rất sáng. Chỉ cần một người chỉ nói sơ qua bản thân mình từ đâu tới, bọn họ lập tức có thể đoán được thân phận chính xác của người đó.
Hơn nữa ông ta mới biết được chuyện này.
Hoa Hạc vì gây chuyện ở bên ngoài nên cũng không dám gọi điện trực tiếp cho ông ta. cậu của mình. Trước tiên anh ta gọi điện cho anh họ ở đội tra xét hải quân. Sau Khi nhận ra người anh họ không giãi quyết được sự việc, Hoa Hạc mới cầu viện cậu mình.
"Tôi cũng mới biết, mới biết chuyện này" Vương Hải Nghiệp cười nói: "Thằng nhóc Hoa Hạc này không làm hại mấy vị chứ? Nếu có thiệt hại gì, xin hãy tính lên tôi".
Cho dù Vương Hải Nghiệp có ý "gánh trách nhiệm trong chuyện này" thì với mối quan hệ của bọn họ và Hạ gia. Hạ Dương thật sự cũng không dám gán cho ông ta.
"không đâu": Hạ Dương lên tiếng.
"Vậy là tốt rồi"- Vương Hải Nghiệp thở phào nhẹ nhõm, biết Hạ Dương không có ý định làm lớn chuyện. "Tôi chỉ sợ thằng nhóc này không biết năng nhẹ, làm bị thương mấy vị thiếu gia. Vậy đi, tôi bào Hoa Hạc xin lỗi mấy vị. chuyện này coi như chấm dứt- Sau này tôi sẽ mời các vị uống rượu, được không?'
"Chú Vương đã nói vậy. đương nhiên tôi không có ý kiến" Hạ Dương lại nói
"không được" không ngờ cô gái trẻ vào cùng lại nhảy ra: "không thể bỏ qua như này. Anh cháu bị bọn họ đánh thành như này, cả người toàn là máu mà còn phải bắt anh ấy xin lỗi người ta, ức hiếp người quá đáng. Phải bắt bọn họ xin lỗi anh cháu mới được".
"Hoa Anh, câm miệng" Vương Hải Nghiệp quay đầu. Trừng mắt nhìn cô gái, sắc mặt tái mét, Vương Hải Nghiệp đã từng là công tử một thời ở Dương Thành nên ông ta hiểu rõ tính cách của những người này. Những người này rất nhạy cảm, hay thay đổi. Nói một cách khó nghe là bọn họ trở mặt với mình còn nhanh hơn lật sách- Bây giờ bọn họ nể mặt mình cho mình mang người đi. Nếu như bọn họ trở mặt chuyện này vẫn chưa chấm dứt được.
Hoa Anh còn muốn đòi bất công tổn thương cho anh mình. Khi ở tây nam, hai anh em bọn họ đã bị người ức hiệp như này chưa?
"Chú bảo cháu câm miệng" Một lần nữa Vương Hải Nghiệp quát lên.
"Hoa Hạc, xin lỗi"- Vương Hải Nghiệp thúc giục, ông ta muốn nhanh chóng chầm dứt chuyện này.
Hoa Hạc còn đang dùng khăn tay bịt mũi, nghe cậu nói, mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn nhưng vẫn phải nói: "Các vị, hôm nay thật xin lỗi".
Hạ Dương đi tới. thân thiết vỗ vai Hoa Hạc nói: "không sao, không sao, không đánh nhau sao quen biết nhau? Sau này mọi người chính là bạn bè".
"Đúng đúng. Mọi người đều còn trẻ, sau này cần phải qua lại nhiều hơn" Vương Hải Nghiệp nói
Sau khi nói tiếp mấy câu, Vương Hải Nghiệp cáo từ, mang theo Hoa Hạc ra về.
Đợi khi bóng dáng mấy người đó biến mất HạDương bĩu môinói: "Hãy ghi nhớ món nợ này. Sau này còn nhiều thời gian mà".
Tần Lạc nhìn Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu, xin lỗi: "Chỉ là chuyện nhỏ. không ngờ làm phiền hai người".
"không sao. chúng ta là anh em mà" Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu cùng lên tiếng.
Nói xong cả hai cùng cảm thấy thẹn thùng liếc nhìn nhau rồi cùng chữa lại: "Tôi không nói anh".
"Nếu hắn không đủ mạnh. vậy chúng mày hãy nói cho tao biết vì sao chúng mày thất bại? Vì sao thất bại?" Người mặc đỏ trắng trầm giọng quát mái tóc dựng thẳng như một sư tử đang tức giận.