Một hàng xe quân dụng dài đỗ ở sân bay, để tiết kiệm thời gian, đội xe đến đón bọn họ đã vào hẳn bên trong sân bay rồi.
Nhưng, đến khi nhìn thấy những người đến đón đoàn bước từ trong xe ra, thì Minh Hạo cau hết cả mày lại___một đám người có thân hình phì nộn không khỏi làm cho Minh Hạo cảm thấy không được hài lòng cho lắm.
Đi đầu là một người đàn ông trạc tuổi trung niên, dáng người cao lớn, bận trên mình một chiếc áo sơ mi trắng, vest đen, đeo kính, khuôn mặt tươi cười chủ động bước đến trước mặt Minh Hạo, giơ tay ra nói: "Thư ký Minh, chào anh. Tôi là phó tỉnh trưởng tỉnh Vân Điền, Vạn Đào, vô cùng cảm ơn các vị đã kịp thời đến cứu viện. Tôi thay mặt bà con bô lão toàn tỉnh Vân Điền nói lời cảm ơn tới các vị."
"Phó tỉnh trưởng Vạn khách khí rồi." Minh Hạo giơ tay ra bắt tay với Vạn Đào nói.
"Thư ký Minh, tôi là cán bộ tỉnh Khâu Kiện, chào mừng mọi người đến đây chỉ đạo kiểm tra công việc của chúng tôi. Thái phó bộ trưởng dạo này có khỏe không? Đã lâu lắm rồi tôi không có thời gian đi thăm vị lãnh đạo lâu năm của mình rồi!
"Thư ký Minh, tôi là trưởng cục cục y tế thành phố Vân Phàm ____"
"Làm to cũng mệt thật đấy." Vương Dưỡng Tâm bĩu môi nói. Hiển nhiên, hắn không thích kiểu này cho lắm. Lúc nào rồi mà còn lãng phí thời gian vào việc tự giới thiệu mình nữa chứ?
Nhìn mấy phim lớn Hollywood kia kìa, những anh hùng đến để cứu vớt nhân loại, người ta vừa mới từ nhảy xuống từ máy bay trực thăng thì đã có người ở dưới đón sẵn bằng chiếc xe jeep đã được khởi động từ trước. Làm gì có việc gì mà không giải quyết được ở trên xe chứ? Làm gì có chuyện gì mà không nói được ở trên xe?
Qủa nhiên, Minh Hạo cũng không chịu được kiểu này, liền nói: "Thế này đi, thời gian gấp rút, chúng ta hãy giải quyết đợt dịch bệnh này xong xuôi cái đã, xong đâu đấy rồi thì sẽ đến làm phiền các lãnh đạo tỉnh thành phố một phen. Còn bây giờ, chúng tay hãy lập tức tới vùng dịch bệnh thôi, đồng chí của thành phố Vân Phàm chỉ đường cho chúng tôi nhé."
Nghe Minh Hạo nói vậy, nên mọi người tự khắc không ngăn lại nữa. Việc này cũng không phải là việc nhỏ, toàn thể nhân dân trên cả nước đang theo dõi về đây đấy.
Sau đó, người trong tổ chuyên gia lần lượt bước lên những chiếc xe quân dụng. Dưới sự dẫn đường chỉ lối của chiếc xe đầu tiên thì những chiếc xe phía sau phóng nhanh như bay đến vùng dịch bệnh.
"Ngày trước tôi luôn mong mỏi được xuống dưới thực tế. Nói gì thì nói, làm thư ký của lãnh đạo, chẳng phải là muốn có được một tiền đồ sáng lạng hay sao? Nhưng giờ đây, tôi lại thấy là làm việc bên cạnh lãnh đạo thì vẫn tốt hơn. Ít nhất thì không phải đứng đó mà tiếp đãi, không cần phải nịnh nọt lấy lòng, không phải lãng phí thời gian vào những câu nói nhàm chán, vô vị." Minh Hạo ngồi cạnh Tần Lạc, tay vừa châm thuốc vừa nói.
"Bởi vì vị trí hiện giờ của anh làm cho mọi người phải nịnh hót lấy lòng anh một cách bận rộn đấy." Tần Lạc cười nói.
"Đúng vậy." Minh Hạo gật đầu. "Đáng ghét thật, nhưng lại không thể không ứng phó. Vì dù sao thì nếu họ không phải là những thành viên lớn của tỉnh thì cũng là những ông lớn trong hệ thống. Mua chuộc được một người không dễ dàng chút nào, nhưng đắc tội với một người thì lại quá đơn giản. Rồi về sau, bọn họ lại quay lại cắn mình một cái, thì sẽ gặp phải những phiền phức khôn lường. Bây giờ nghĩ lại mới thấy làm bác sỹ như các cậu là tốt nhất."
"Tôi làm bác sỹ có tốt đến mấy, thì không phải mấy người có chức có quyền các anh chỉ cần ho nhẹ một câu thôi là chúng tôi lại phải cun cút nghe theo sao?" Tần Lạc cười nói.
"Xem ra không ai là dễ dàng gì cả. Nếu đã lựa chọn rồi thì không nên dễ dàng từ bỏ. Bây giờ đã không phải là lúc nghĩ xem vấn đề nó tốt hay xấu nữa rồi." Minh Hạo mệt mỏi nói.
"Bộ trưởng phái anh đến, không phải là muốn tăng điểm cho anh hay sao? Chuẩn bị khi nào thả anh ra? Ngồi ở vị trí nào?"
Tần Lạc liếc mắt nhìn người quân nhân đang lái xe một cái rồi thấp giọng nói vào tai Minh Hạo.
Tần Lạc sau đó lại nói: "Chúc mừng, chúc mừng. Anh nhớ phải mời tôi một bữa đấy."
"Quay về Yến Kinh rồi tính. Huynh đệ ta cũng phải tụ tập một bữa mới được. Bây giờ theo chân phó bộ trưởng, nên thời gian cũng phải theo của ông ấy, ít có lúc rảnh lắm. Về sau có lẽ sẽ tự do hơn một chút." Minh Hạo vui vẻ nói.
"Tôi phải nói những lời này cho phó bộ trưởng biết mới được."
"Ối, đừng chứ. Hiện giờ cậu là người mà phó bộ trưởng tâm đắc nhất. Cậu mà nói vậy thì không chừng ông ấy sẽ gạt tôi ra thật mất. Đến lúc đó tôi muốn khóc cũng không khóc được nữa."
Tần Lạc gật gật đầu, hắn không cười nữa mà lên tiếng hỏi: "Phó bộ trưởng sau đột nhiên lại chọn người trong Công Hội Trung Y vậy?"
Minh Hạo liếc nhìn Tần Lạc một cái, thầm bái phục hắn. Mặc dù tên này không ở trong chốn quan trường, nhưng đầu óc lại vô cùng nhay nhạy.
Minh Hạo dập luôn điếu thuốc trên tay, nói: "Thứ nhất, Công Hội Trung Y là do một tay phó bộ trưởng dìu dắt, ông ấy cần mấy người các anh cho ra được thành tích. Thứ hai, phó bộ trưởng gặp phải một số áp lực, nếu mấy người các cậu có thể giải quyết được sự kiện muỗi mặt người lần này, thì áp lực của bộ trưởng sẽ giảm đi rất nhiều. Thứ ba là ông ấy biết chắc rằng, cậu sẽ vui vẻ đảm nhiệm việc này."
"Phó bộ trưởng nhìn tôi thấu đáo quá." Tần Lạc cười khổ.
Minh Hạo lắc đầu nói: "Phó bộ trưởng nói rồi, ông ấy không thể nhìn rõ nổi cậu. Nhưng ông ấy biết cậu muốn làm gì."
"Có thể gặp được một phó bộ trưởng như vậy, đúng là cái phúc của trung y." Tần Lạc cười nói với giọng cảm kích.
"Phó bộ trưởng cũng rất cảm kích cậu." Minh Hạo nói xong lại cười cười nói tiếp: "Bây giờ làm thế nào đây? Quan hệ giữa cậu với mấy người đó giờ đây căng thẳng như vậy thì biết triển khai công việc sau này ra sao đây?"
"Thế anh cho rằng, cho dù tôi có nhịn bọn họ thì bọn họ sẽ tình nguyện phối hợp với chúng tôi sao?" Tần Lạc hỏi lại.
Minh Hạo nghĩ một lát rồi cười khổ nói: "Ngay lúc đầu, khi phó bộ trưởng có ý kiến muốn trung y và tây y mỗi bên cử một đội rồi lập thành một tổ đi cứu viện, thì tôi đã linh cảm sẽ có chuyện như thế này xảy ra. Dường như sự kỳ thị trung y đã ăn sâu vào tận xương tủy bọn họ."
"Không sai. Cho dù chúng tôi có nhẫn nhịn thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng làm nên chuyện gì. Thôi, nếu đã không làm cho người ta yêu được, thì làm cho người ta sợ đi. Khi người ta sợ mình rồi thì người ta mới xem mình như một đối thủ cùng đẳng cấp." Tần Lạc nói tiếp: "Bọn họ sẽ không bao giờ chia sẻ bất kỳ tin tức gì với chúng tôi đâu. Chúng tôi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để giải quyết lần dịch bệnh này."
"Cố gắng lên." Minh Hạo nói. "Là một người chỉ huy, đáng lẽ tôi không nên nói những lời lệch lạc như vậy, nhưng, tôi vẫn coi trọng các cậu giỏi hơn. Tôi hiểu cậu hơn một chút, vì thế cho nên, tôi cũng đặt niềm hy vọng về phía các cậu nhiều hơn một chút."
"Yên tâm đi. Chúng tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu. Bất luận thế nào thì cũng không thể làm mất mặt trung y được." Vương Dưỡng Tâm nói chen vào. Hắn vẫn tức về chuyện bên tây y tự dưng sinh chuyện khiêu khích một cách vô cớ.
Đoàn xe lao thẳng về phía trước, từ tỉnh về đến thành phố, rồi từ thành phố về đến huyện thành. Khi đến huyện thành thì đội xe liền dừng lại.
Cục trưởng cục y tế Vân Phàm dẫn thêm hai người nữa chạy tới, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Thư ký Minh, đường phía trước gập ghềnh khó đi, phải trèo đèo lội suối, xe không thể chạy qua đó được, chỉ có thể đi bộ thôi."
Minh Hạo gật gật đầu, nói: "Thế thì đi bộ đi."
Nói rồi bèn đẩn cửa xe ra bước xuống.
Dưới sự hộ tống của mười mấy quân nhân thì tổ y tế cùng với những nhân viên làm việc trong chính phủ vác trên lưng hành lý của mình hiên ngang bước về phía đường núi gập ghềnh phía trước.
Khi mới đầu, mấy bác sỹ từ thành phố lớn lần đầu tiên đi đến một nơi tự nhiên kỳ vỹ, hiểm nguy không một chút nhân tạo gì như thế này, thì ai nấy đều hưng phấn đến độ ghào thét lên, thậm chí còn lấy di động ra để chụp những hình ảnh đó lại.
Nhưng, khi bọn họ theo bước chân của đội vượt qua mấy quả núi, đi qua hai chiếc cầu độc mộc, băng qua không biết bao nhiêu là đồi, thì sự hưng phấn trong con người họ đã không còn nữa, họ gào lên kêu khổ.
"Thục đạo nan, nan vu thượng thanh thiên"(Câu thơ này ám chỉ: Đường đi vô cùng khó khăn vất vả, khó như lên trên trời vậy). Text được lấy tại
Khi Lý Bạch nói ra câu thơ này, thì chắc chắn là chưa hề đến Vân Điền. Đợi sau khi bạn bước chân đến địa giới Vân Điền, bạn sẽ biết nghĩa của câu nói "nguyên bổn địa thượng bổn một hữu lộ, đương nhĩ tẩu quá chi hậu, tài hội xuất hiện lộ"(Trên đời vốn không có đường đi, mà do con người đi nhiều rồi thì sẽ thành đường đi) là gì.
Mới trải qua một trận mưa nên mặt đường lầy lội, vũng nước xuất hiện khắp nơi, lại còn có vô số đầm lầy nữa, không cẩn thận thì mất mạng như chơi.
Cũng may mà có quân nhân cùng với thôn trưởng thôn Cửu Chi Hoa (Chín bông hoa )đã quen với địa hình nơi đây dẫn đường. Nếu không thì những người ở đây có mất cả nửa tháng cũng chẳng có cách nào tìm ra được thôn Cửu Chi Hoa, nơi phát sinh ra dịch bệnh.
Còn tệ hơn là, hai bên đường núi là những rừng cây cao rậm rạp, những sợi dây leo quấn quanh nhằng nhịt làm cho người ta không thể nhìn thấy mặt trời, thỉnh thoảng lại có những con sâu tên gì cũng không biết từ đâu chui ra, hạ cánh trên người của những vị trợ lý trẻ tuổi hay những đồ đệ của mấy bác sỹ nổi tiếng. Nói chung là đã làm cho họ phải gào lên sợ hãi, không ngừng rên rỉ, kêu la.
Lại càng buồn cười hơn, đó là có một con rắn màu xanh không rõ tên rơi từ trên cành cây xuống, rơi luôn vào đỉnh đầu của một giáo sư có bộ tóc rậm rạp. Ông giáo sư đó liền giật luôn bộ tóc giả xuống, vừa kêu lên thất thanh như người ta mổ lợn, vừa chạy như điên về phía trước.
Con đường này quả thực là một cực hình đối với đám tây y bận bộ đồ vest cách điệu cùng với phong cách sống an nhàn sung sướng kia. Ngay cả Minh Hạo cũng bị tiếng gào thét của đám người trong đội ngũ này làm cho đau đầu muốn chết.
Bên trung y được Tần Lạc dẫn đường thì tốt hơn một chút, bởi vì ngày thường họ đã làm quen với những tài nguyên thiên nhiên thế này rồi, những bài thuốc mà họ dùng thì đa phần đều có những mãnh thú như rắn rết, nên đối với những động vật nhỏ bé bị mấy người kia quấy rầy thì họ cảm thấy thương hại cho những con vật đó.
Còn cái người phụ nữ tên Vương Du đó thì lại vô cùng trấn tĩnh. Thậm chí, nàng ta còn lấy ra một cái kẹp và một cái bình thủy tinh từ trong ba lô leo núi của mình, rồi đeo đôi găng tay màu trắng vào, thỉnh thoảng lại gắp một con trùng nhỏ nhét vào trong bình thủy tinh kia.
"Cô ấy là tiến sỹ côn trùng. Là chuyên gia đặc biệt mà chúng tôi mời tới." Thấy Tần Lạc nhìn chằm chằm vào người ta như thế thì Minh Hạo liền lên tiếng giải thích.
"Ồ thảo nào." Tần Lạc gật đầu. "Động vật thì đều rất hung hãn."
"Trưởng thôn, sao thôn của anh lại có tên là Cửu Chi Hoa vậy?" Tần Lạc quay đầu lại hỏi người đàn ông mặc chiếc quần tây bó sát, đi đôi giày không vừa cỡ nhưng lại bước rất nhanh.
"Tôi cũng không biết nữa, nghe những người đi trước ở trong thôn nói rằng, đó là vì thôn chúng tôi vốn có một địa chủ, sinh hạ được chín cô con gái xinh đẹp, nên đã đổi tên thôn thành Cửu Chi Hoa." Vị trưởng thôn không ngờ một người khách quý như Tần Lạc đây lại có thể chủ động bắt chuyện với mình, khuôn mặt tỏ ra vui mừng khôn xiết, dùng giọng nói mang đậm tiếng địa phương của mình ra để trả lời.
Tần Lạc cười nói: "May mà vợ của người địa chủ nọ không sinh cho ông ấy mười một người con. Nếu không thì thôn của các anh sẽ có tên là Thập Nhất Chi Hoa (mười một bông hoa) rồi."
Trưởng thôn cười hở hết cả hàm răng vàng khè của mình ra, nụ cười có phần miễn cưỡng, cũng không biết phải tiếp lời của Tần Lạc ra sao nữa.
"Á___"
Bỗng lúc này vọng đến một tiếng thét chói tai đầy thê lương của một người phụ nữ: "Cứu tôi với. Tôi bị muỗi cắn rồi. Mau cứu tôi với. Tôi sắp chết rồi___ Tôi sắp chết rồi____"
Mọi người được một phen hoảng loạn, bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh đó.